Chương 2

"Ha...ngừng...ngừng...a~"

Tiểu Sinh vô lực tựa người vào l*иg ngực của A Toán, hai khỏa hồng anh vẫn còn sưng đỏ đang tiếp tục bị dày vò, A Toán ở phía sau ôm cậu, tay nhẹ nhàng linh hoạt di chuyển trước ngực, chiếc lưỡi hồng liếʍ vành tai, dọc vai, để lại vài dấu đỏ gợi cảm. Tiểu Lí không còn là nam nhân lãnh cảm nữa, y xấu xa nắm lấy du͙© vọиɠ vừa mới mềm xuống của Tiểu Sinh, tay luật động không theo quy luật, lúc nhanh, lúc chậm, khi lại dừng, nở nụ cười nhìn từng biểu cảm của Tiểu Sinh, thống khổ, thuận theo, nửa muốn từ bỏ lại một nửa khát cầu.

"Nhạy cảm thật, làn da cậu xúc cảm rất tốt, cẩn thận đừng để Tiểu Lí hắn không kiềm chế được" – A Toán khẽ cắn vào chiếc cổ trắng trẻo.

Tiểu Lí dù không còn giữ bộ dạng lãnh cảm lúc nãy nữa nhưng vẫn là không lên tiếng, biểu hiện trên mặt càng khiến người ta phải rùng mình.

"Ư...a...tôi...không...nổi...làm...a...ha...đừng....Ưm ưʍ..a"

Tiểu Sinh liên tục thở dốc, miệng thoát ra tiếng rêи ɾỉ, sau đó bị nụ hôn của Tiểu Lí chặn lại, chỉ còn âm ỉ vụn vặt. Một tay của Tiểu Lí vẫn giữ những quy luật tùy hứng đó, tay còn lại nắm lấy cằm cậu, du di chiếc lưỡi khắp khoan miệng, thăm dò từng ngóc ngách, khiến người vừa qua cơn động tình lại ý loạn tình mê, ánh mắt thêm mơ hồ.

"A...ư...tôi...muốn...bắn...a...ha...van...cầu...ha"

"Suỵt! Nhưng tôi vẫn chưa muốn cho cậu bắn." – Tiểu Lí lúc này lại đột nhiên lên tiếng, kéo nụ cười càng thêm phần xảo huyệt.

"Nga~, cậu ác thật đấy Tiểu Lí." – Hai người Văn Văn cùng Tiểu Anh vẫn đang hưng phấn nhìn phần trừng phạt của A Toán cùng Tiểu Lí lên tiếng.

"Không...a...đừng...cho...ha...tôi...ư" – Tiểu Sinh khàn giọng van xin.

"Vô ích thôi, hễ Tiểu Lí cười như vậy thì cậu không ổn rồi."

Mặc kệ lời cầu xin của Tiểu Sinh, Tiểu Lí với tay lấy chiếc áo ngủ bị vứt sang một bên, nhẹ nhàng dùng miệng xé nó ra một mảnh dài nhỏ, sau đó cột nó vào du͙© vọиɠ của Tiểu Sinh, còn vui vẻ thắt thành cái nơ.

"Thật đẹp." – Tiểu Lí thỏa mãn nói

Tiểu Sinh lúc này là một bộ thống khổ không thôi, mắt cậu ngân ngấn nước, vặn vẹo thân mình, ủy khuất cầu xin:

"A...a...đừng...làm...ư...vậy..ha..mau...tháo....ra...a...đừng...a...khó...ha..ư...chịu..."

Tiểu Lí đột nhiên đứng dậy, đi về phía bàn học, ba người còn lại đều ngơ ngác không biết hắn lại muốn làm trò biếи ŧɦái gì tiếp theo, Văn Văn chỉ mỉm cười liếʍ qua khóe mắt đầy lệ của Tiểu Sinh.

"Cậu thật đáng yêu, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi."

"Làm ơn...ha...buông...ư..tha...tôi...cầu...a...các...người..."

Tiểu Lí lúc này đã trở lại. trên tay cầm một bút bi một bút chì, hắn ngồi xuống, thô bạo tách hai chân Tiểu Sinh ra, một thứ dịch trăng trắng mơ hồ chảy ra.

"Oa, thứ của tôi lúc nãy này, nhiều vậy sao.." – Tiểu Anh phấn khởi reo lên.

"Ha...định...làm...Ah...mau...ư...bỏ...ha...ra"

Tiểu Sinh bắt ngờ thắt chặt lại, hút hai cây bút mà Tiểu Lí đưa vào.

"Cậu cơ khát thế à? Xem xem, cậu hút chặt chúng như vậy làm sao Tiểu Lí lấy nó ra được." – A Toán cười nói.

"Lấy...a...ra...đừng...ha..ư"

Tiểu Lí không nói gì, im lặng đưa đẩy hai cây bút trong hậu huyệt, kéo ra rất nhiều dâʍ ɖị©ɧ của Tiểu Anh lúc nãy...

"Tiểu Lí, ấn vào điểm cách cửa ra khoảng 3cm, hơi chếch bên hông ba mươi độ." – A Toán nói.

"Ừ" – Tiểu Lí nói một tiếng, lập tức dò theo.

"A...ha...đừng...chạm...ha"

Cả bốn cùng nhìn biểu cảm của Tiểu Sinh mà mỉm cười, Văn Văn và Tiểu Anh bên cạnh cũng bắt đầu có phản ứng. Tiểu Lí liên tục cố tình chạm vào nơi đó, cuối cùng hắn vứt cây viết sang một bên, lấy du͙© vọиɠ cực đại đã cương cứng của bản thân ra, trực tiếp xông thẳng vào.

"Ah...không...ha..lớn...ha...quá....đi...mau...đi...ư...ra"

"Tiểu Lí thật bạo lực, cứ không lưu tình mà vào thế ư." – Cả ba cảm thán.

Lúc này Tiểu Lí như con dã thú, hắn chỉ chăm chăm đưa đẩy du͙© vọиɠ, phía nơi giao hợp phát ra âm thanh khiến con người ta phải mặt đỏ tai hồng, thêm tiếng nước và dâʍ ɖị©ɧ còn sót lại trong cơ thể Tiểu Sinh lúc nãy, khiến ba người còn lại nuốt một ngụm nước bọt.

"Dừng...a...cầu...anh...ha...ư...đau...a...làm...ha...ha...chậm...lại...a"

Tiểu Sinh không theo kịp tiết tấu của nam nhân, khó chịu, đau đớn, thư sướиɠ, cậu không biết phản kháng như thế nào, chỉ có thể theo bản năng rêи ɾỉ xin tha. Tiểu Lí không giống Tiểu Anh, hắn liên tục thô bạo ra vào cơ thể cậu, sức lực rất lớn, đến A Toán ôm cậu sau lưng cũng có phần hơi ngã xuống.

"Tên này mất tỉnh táo rồi. Thật là, bình thường một bộ băng lãnh, giờ cứ như con dã thù vậy." – Văn Văn ngao ngán nói.

"Nha, tôi lại muốn cậu nữa rồi, mau, dùng tay giúp tôi." – Tiểu Anh mất kiên nhẫn chụp lấy tay Tiểu Sinh nắm lấy du͙© vọиɠ của mình.

"Không...a...ư...các...ư...ưʍ...buông...a...tha...ha...tôi..."

"Mau giúp tôi, đừng nói nhiều, nếu không cậu đừng hòng được nghỉ ngơi." – Tiểu Anh trừng mắt.

Tiểu Sinh bị dọa sợ, bất đắc dĩ dùng hết sức lực còn lại động trên du͙© vọиɠ của Tiểu Anh, cậu cảm thấy thứ này thật nóng, nhưng là khi bắt đầu cảm thấy mỏi rồi, mà Tiểu Anh vẩn chưa có dấu hiệu sẽ xuất, Tiểu Sinh ngước mắt nhìn y cầu xin.

"Có vậy mà cũng không xong, dùng tay không nổi thì dùng miệng, nhanh lên." – Nói rồi không chút lưu tình di vào miệng Tiểu Sinh

"Ưʍ...ư...ư..a" – Tiếp tục chịu lại cảm giác miệng như bị xé rách ban nãy, tiếng rêи ɾỉ chập chừng ở cổ họng không thoát ra được.

"Tiểu Anh, giờ là đến lượt tôi với Tiểu Lí, cậu không nên như vậy."

"Mặc kệ, tôi không muốn nghẹn chết." – Tiểu Anh hung dữ mắng.

"Tiểu Sinh, còn có của tôi nữa." – A Toán thở dài quay mặt Tiểu Sinh qua, cũng đẩy du͙© vọиɠ của mình vào – "Nga~, cái miệng của cậu cũng thực thoải mái nha...ha...dùng lưỡi...đúng....tốt lắm."

"Tên A Toán chết tiệt kia, đừng hòng giành với tôi." – Tiểu Anh kéo đầu Tiểu Sinh quay lại.

"Cậu phạm quy, xong lượt của mình rồi thì phải để người khác hưởng với chứ."

"Ưʍ...ưʍ...a...ha...ư...ưm ưʍ..."

Cứ như vậy, Tiểu Sinh bị hai người Anh Toán quay qua quay lại, đầu óc càng thêm mơ màng. Tiểu Lí đột nhiên càng tăng nhanh luật động, hai người phía trên vẫn không ngừng hành hạ cái miệng cậu, người này vừa rút ra thì người kia lại đưa vào, cuối cùng, cả ba người thoải mái kêu lên một tiếng, phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ khắp người cậu, Tiểu Lí thỏa mãn ngã xuống khuôn ngực đang không ngừng phập phồng, sau đó nhẹ cắn vào hạt hồng anh đã sưng đỏ đến đáng thương.

"Được rồi, tới lượt tôi đi vào." – A Toán nói

Tiểu Lí cũng nhanh chóng ngồi dậy, nhường chỗ cho A Toán. A Toán dù vừa mới xuất nhưng du͙© vọиɠ lại nhanh chóng lần nửa ngẩn lên khi hình ảnh da^ʍ mĩ của Tiểu Sinh hiện ra trước mắt, cơ thể gầy gầy, khắp người bừa bãi tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhuốm chút sắc đỏ động tình. A Toán liếʍ khóe môi, sau đó lật người Tiểu Sinh nằm úp sấp lại, nheo mắt nhìn hậu huyệt đang không ngừng chảy ra dịch thể.

"Cái gì...dừng...tôi...không...ah...a...ư"

Không kiên nhẫn thêm nữa, A Toán cứ thế xông thẳng vào, lúc này rất dễ đi vào, nhưng cảm giác hút chặt vẫn không thay đổi, nếu không có số dâʍ ɖị©ɧ đang chảy ra, có lẽ cũng sẽ khó biết cậu vừa mới bị hai người làm qua.

"Cơ thể này...thật tốt...vẫn rất chặt...a..."

"Dừng...a...ha...ưʍ...không...chịu..nổi...a"

Tiếp nhận thêm một đợt xâm nhập nữa, Tiểu Sinh lúc này rêи ɾỉ yếu ớt, cảm giác eo mình như sắp đứt ra, cơ thể cứ thế chịu sự trừu sáp của nam nhân, liên tục xâm chiếm.

"Hừ." – Tiểu Lí bên cạnh hừ lạnh một tiếng, hắn lại gần kéo Tiểu Sinh nâng lên, đưa du͙© vọиɠ vào khoang miệng cậu, lại thô bạo đỉnh sâu

"Ưʍ...ưʍ...ư..."

Tiểu Sinh ánh mắt tuyệt vọng tiếp nhận sự xâm nhập của phía trước và phía sau, thân thể khẽ đưa đẩy theo nhịp độ của nam nhân, trong căn phòng nhỏ, âm thanh càng vang vọng.

"Nè, cậu định làm gì, giờ tôi đang làm, lúc nãy cậu đã xong rồi." –A Toán bắt mãn nhìn Văn Văn đang sáp lại gần.

"Nha, nhưng tôi vẫn chưa vào."

"Vậy thì sao, chờ tôi xong đi." – A Toán tiếp tục động tác.

"Tôi chợt nghĩ...sức chịu đựng của nơi này là bao nhiêu." – Văn Văn nở nụ cười

"Nga~" – A Toán thoáng dừng động tác lại – "Vậy cùng vào thử xem."

"Ưʍ...ư...đừng...ưm" – Tiểu Sinh hoảng hốt quay đầu lại thì bị Tiểu Lí kéo về tiếp tục ngậm lấy du͙© vọиɠ của hắn.

"Tiểu Sinh, cậu chịu khó một chút nhá." – Nói rồi vỗ vỗ lên cặp mông trắng nõn của Tiểu Sinh – "Cậu từ từ thôi."

A Toán dịch sang một bên, nhẹ nhàng nới rộng huyệt động hơn, Văn Văn cũng theo đó chầm chậm chen vào, cuối cùng đẩy mạnh vào trong.

"Ah...ưʍ...ư...ưm" – Tiểu Sinh đổ mổ hôi hét lên một tiếng, lập tức bị Tiểu Lí không kiên nhẫn kéo về.

Cùng một lúc tiếp nhận hai vật cực đại trong cơ thể, Tiểu Sinh thực sự là đau đến không thở nổi.

"Nga~, thật chặt, vào hết được này." – Cả hai đồng thanh nói.

Sau đó hai người bắt đầu luật động không ngừng, cảm giác thư sướиɠ cùng một phân thân nữa chen chúc trong mật động càng kí©h thí©ɧ hai người, động tác có phần nhanh hơn nữa

"Ưʍ...ưʍ....a..ha...đừng...ư...đau quá..."

Tiểu Lí lúc này cũng đã phóng thích vào miệng của Tiểu Sinh, nhưng Tiểu Anh lại dán lại, vẻ mặt phụng phịu

"Tôi lại không nhịn nổi nửa, cậu giúp tôi đi."

Tiểu Lí bên cạnh cũng tham gia, cuối cùng, Tiểu Sinh vừa chịu sự tàn phá không ngừng của hai phân thân phía dưới, lại phải hết mình liếʍ mυ"ŧ hầu hạ hai tên phía trên.

"Nga~, Tiểu Sinh thật dâʍ đãиɠ mà, xem cậu hút chúng tôi kìa."

"Cái miệng nhỏ trình độ tốt hơn rồi....đúng..là chỗ đó."

"Ưʍ....ưʍ...ư"

Tiểu Sinh ủy khuất nghe mấy lời họ thốt ra, không hiểu rốt cuộc bản thân đã làm gì mà phải đến nông nổi này. Cả bốn lần nữa đến đỉnh, nhưng không có vẻ gì là thỏa mãn cả, cứ vậy gần suốt một đêm, bọn họ làm đủ mọi tư thế tìm hết mọi cách hành hạ cậu, đến lúc ý thức mất đi, mới loáng thoáng nghe họ nói.

"Hôm nay tới đây thôi, hẹn cậu lại lần sau."