Chương 3

Ngày hè càng lúc càng nóng bức, khiến ai cũng đều cảm thấy khó chịu. Tiểu Sinh ngồi trên bàn học mà cả người cũng không yên.

"Nóng quá, nóng quá! Thật sự học không vô mà." – Cậu lẩm bẩm than vãn – "Hình như lần trước mẹ có mua mấy cây kem thì phải."

Cuối cùng chịu không nổi cái nóng giày vò, Tiểu Sinh chạy xuống lầu lục tìm tủ lạnh một cây kem dâu, vui vẻ trở về phòng mà ăn.

"Nga~, mát quá đi, nhẹ cả người." – Cậu sung sướиɠ híp mắt cười.

Chiếc miệng nhỏ nhắn không ngừng liếʍ mυ"ŧ que kem, Tiểu Sinh vừa ăn lại không khỏi hồi tưởng đến cái đêm nóng bỏng đó. Lúc đầu khi mở mắt ra, Tiểu Sinh vẫn nghĩ mình đã nằm mơ, nhưng cơ thể cậu lại tố cáo đó là hiện thực: khắp người vẫn còn nhớp nháp đầy dịch thể cùng những vết xanh đỏ ám muội, cái eo tưởng chừng như sắp gãy ra làm đôi, hậu huyệt sưng đỏ tràn ra một thứ chất lỏng màu trắng xen lẫn đỏ,...Tiểu Sinh đã hoảng sợ suýt hét lên, nhưng cậu cố kìm lại, di chuyển thân người đau nhức giải quyết mớ hỗn độn, cậu rất sợ. Mải mê chìm đắm trong suy nghĩ, Tiểu Sinh vô tình làm chảy một ít kem lên bàn.

"Chết rồi!"

Tiểu Sinh xé vội một miếng giấy không rõ là gì, lau lau vết bẩn. Đang chăm chú chà chà vệt kem, đột nhiên có một vòng tay ôm lấy, giọng nói quen thuộc khiến cơ thể Tiểu Sinh run lên không ngừng.

"Tên nhóc này, cậu làm tôi bị thương rồi." – A Toán lười biếng nói.

"Aaaa...." – Tiểu Sinh hét lên.

"Suỵt! Cẩn thận bị người khác nghe thấy." – Khẽ thổi một luồng khí vào tai cậu.

"Tại sao? Rốt cuộc anh là ai, cả những người kia nữa?" – Cậu run run hỏi.

"Aiz...cậu vẫn không biết sao? Hay là vốn hiểu rõ nhưng không chấp nhận được chuyện hoang đường này." – Tay A Toán đã bắt đầu không yên phận dò tìm trước ngực Tiểu Sinh.

"Đi ra! Mau ra khỏi phòng tôi...a...ngừng tay...ư."

Hạt hồng anh trước ngực bị A Toán nắm lấy, dù cách một lớp vải vẫn cảm nhận rất rõ ràng, Tiểu Sinh dùng hết sức lực vùng ra, đẩy ngã A Toán.

"Cậu!" – Gương mặt A Toán hằn lên sự tức giận.

"Cút đi...lũ...a"

Không lưu tình, A Toán đứng dậy nhanh chóng ôm lấy Tiểu Sinh ném lên giường, hai tay liên tục thoát ly quần áo cậu.

"Làm...gì...mau...ngừng...a...đừng động...ư...vào..."

Tiểu Sinh hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt, hắn ta hung hăng cởϊ qυầи áo cậu, nắm lấy du͙© vọиɠ không ngừng ma sát.

"Tốt, cũng đã qua một đêm điên loạn, còn là cùng với bốn nam nhân, tôi đã làm gì cậu mà cậu phản ứng như vậy, vốn dĩ chỉ muốn cậu liếʍ chút vết thương, nhưng coi như cậu xui xẻo, chọc giận tôi." – A Toán oán giận gằn từng tiếng một – "Hừ, cái gì mà ngừng với không cần, tôi chỉ mới vừa chạm đã cứng, cậu xem ra còn dâʍ đãиɠ hơn tôi nghĩ."

"Không...a...ha...đừng....a....van...van...anh..." – Tiểu Sinh nước mắt đầy mặt, nức nở cầu xin.

"Im lặng đi, hôm nay cậu không thoát đâu." – Tay càng gia tăng lực đạo.

"Đừng....a...ư...không...tôi...a"

Một tay đối với đầu nhũ dày vò, bên kia miệng cũng không ngừng day day đến bật máu, A Toán thực sự rất thích chơi đùa củng với hai hạt đậu này, cảm thấy chúng đặc biệt mẫn cảm, chỉ mới lướt nhẹ qua đã bắt đầu cứng lên.

"Đau...a...ha...tôi...muốn....ư..."

"Sao? Muốn bắn?"

Tiểu Sinh liên tục gật gật đầu.

"Làm ơn, cho tôi...a...

"Không dễ như vậy đâu?"

"Anh...a...ư..."

Tiểu Sinh xanh mặt nhìn bộ mặt A Toán lúc này, không khỏi khiến cậu nhớ đến Tiểu Lý, lúc đó khi ra loại biểu tình này, y cũng dùng vài thứ vào người cậu, khiến cậu đôi khi thấy chúng có chút rùng mình. Qủa nhiên, A Toán chính là nắm chặt lấy du͙© vọиɠ của cậu không buông, sau đó với tay lấy cây viết ở đầu giường, dùng miệng xoay nhẹ vỏ viết, cầm ruột của nó trong tay, xấu xa cười nhìn cậu.

"Anh...anh...định...làm...a....a...a...lấy...ha...ra....đau...a"

Tiểu Sinh hoảng sợ lớn tiếng kêu, nhìn nam nhân đang dần dần đẩy phần ruột đó vào lỗ nhỏ của du͙© vọиɠ, khóc lóc van xin.

"Lấy...a...ra...cầu....anh.....ha...đau....a...quá...ha...a....a"

"Không cần, tạm thời cậu cứ giữ nó." – Vừa nói vừa hôn lên khóe mắt đẫm nước – "Giờ, cậu chịu đau một chút, vì hiện tại...tôi chưa hết giận đâu."

"Không....không...a....van....cầu...ư...tha....a...từ...ha...bỏ..." – Tiểu Sinh liên tục lắc đầu.

A Toán không quan tâm đến lời Tiểu Sinh nói, lật người cầu lại, lấy du͙© vọиɠ của bản thân đã trướng đến đau kia, không dạo đầu, không khuếch trương, cứ thế đẩy mạnh vào.

"A!" – Tiểu Sinh hét lớn – "Đau...a...đau...từ...bỏ...a...a"

Hiện tại phía dưới truyền đến cảm giác đau như bị xé rách, Tiểu Sinh lắc đầu, liên tục nói ra những lời cầu xin, nhưng nam nhân phía sau tựa hồ đã mất hết lí trí, cứ thế ra vào, hậu huyệt bất ngờ chịu sự xâm lấn của dị vật cực đại, một màu đỏ chói mắt chảy ra, thấm vào khăn trải giường màu xanh nhạt.

"Đừng...a...đau...quá...ha....ư...tôi...không....a...a...ha" – Giọng nói vô lực thoát ra chỉ còn lại chút rêи ɾỉ yếu ớt.

"Hừ...a...thật chặt...cơ thể cậu thật sự rất tuyệt...a...tôi căn bản không thể ngừng..." – A Toán khàn khàn giọng nói.

Cứ thế duy trì luật động, Tiểu Sinh không còn sức để van cầu xin tha, trong ánh mắt đẫm sương, cảm giác đau đớn xen lẫn chút kɧoáı ©ảʍ khiến cậu chỉ còn thoát ra vài tiếng rêи ɾỉ, cơ thể đong đưa theo sự ra vào của nam nhân.

"A...ha....ha...a"

"Tiểu Sinh, tuyệt quá, thật sự muốn làm chết cậu mà...a"

A Toán mỉm cười thỏa mãn bắn vào trong, ngã xuống người Tiểu Sinh, cả hai cùng thở dốc, sau đó A Toán hôn lên cổ cậu để lại một ấn kí.

"Được, thêm lần nữa..." – Nhanh chóng kéo Tiểu Sinh ngồi dậy, thứ chôn sâu bên trong lại thức tỉnh.

"Không...không...thể...a"

Cảm nhận được vật vẫn chưa chịu rút ra đó biến hóa trong cơ thể, tiếp tục bị nam nhân nâng eo lên xuống, tư thế này càng khiến thứ đó vào sâu hơn.

"Không....a...ha...ngừng....a...ha...ư..."

Đôi tay chắc khỏe của A Toán nhẹ tách hai chân Tiểu Sinh rộng ra hơn, sau đó nắm lấy vòng eo mảnh khảnh, tiếp tục tiến công.

"Nha, vẫn còn rất chặt, cơ thể này đúng là thực tốt."

"A...ha...đừng...đừng...ư...ấn...."

Xấu xa đôi khi dừng lại một chút, tay nhấn vào ruột viết vào trong lỗ nhỏ, thú vị nhìn thứ đang rất muốn bắn kia khiến vật chặn lại nhấp nhô lên xuống.

"Ha...a....đừng....a....ư...ưʍ...ha"

Tiếng nước da^ʍ mỹ phía nơi giao hợp vang lên, thứ dịch trắng theo luật động của nam nhân mà đôi khi chảy ra một ít, cơ thể thoáng chút ửng đỏ, nhưng nơi xương quai xanh, chiếc cổ tinh tế vẫn là một màu trắng mê người, khiến A Toán càng không thể kiềm chế được bản thân, cắи ʍút̼ như thể muốn ăn sống cả con người này, đúng là một nhóc con tốt.

"Được rồi...ngoan...tôi sẽ cho cậu bắn...chờ tôi một chút." – Vừa nói vừa hôn lên vành tai của cậu.

Nhanh chóng gia tăng tốc độ, bàn tay khẽ nhu nhu phần dư ra của ruột viết, sau đó đợi đến cũng đồng thời lần nữa đến thì rút ra.

"Ha...a...a...a!..."

Tiểu Sinh cuối cùng cũng được buông tha bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu bắn đến trên bụng, một ít dính vào gò má hồng hồng. Vô lực tựa ra sau người A Toán thở dốc, ngực phập phồng lên xuống, nghe âm thanh vui vẻ bên tai.

"Cơ thể cậu đúng là rất tuyệt nha."

"A Toán, đánh lẻ nha." – Tiếng nói mị hoặc quen thuộc vang lên.

"Tên A Toán chết bầm kia, đối xử với anh em như thế đó hả." – Tiểu Anh tức giận từ sau lưng Văn Văn thò đầu ra.

"Cậu ta thỏa mãn thì chúng ta cũng không thể đứng nhìn." – Tiểu Lí vừa nói vừa tháo nút áo tiến đến bên giường Tiểu Sinh.

"Đúng đó, tôi cũng muốn." – Hai người còn lại đồng thanh.

"Nào, hôm nay chúng ta lại chơi đùa một chút."

_______

Càng viết càng cảm thấy bản thân biếи ŧɦái vl, theo chủ nghĩa 1x1 nhưng hay tìm đọc truyện tranh...gang...