Phần 2 - Chương 7

Tân nương, tân nương

Sống một mình cô đơn lắm thay

Đi cùng ta, đi cùng ta

Trần thế ai oán không hẹn ước

Cửu tuyền chín bước chúng ta vui vầy

Chết một mình cô đơn lắm thay

Tân nương, tân nương...

Lẫn trong tiếng kèn trống inh ỏi là thanh âm trầm bổng ai oán, người nào cố ý nắm bắt giai điệu đó sẽ lập tức bị cuốn theo, vì thế mà chỉ thoáng nghe Hà Anh liền bị thu hút, khung cảnh đón dâu rộn ràng trước mắt nàng nhòe đi khi chiếc rèm kiệu hoa bị ai đó vén tung lên, nàng thấy người ngồi bên trong, y phục đỏ chói, mắt phượng mày ngài, môi son tươi thắm, lạ thay đó lại chính là nàng. Bên trong kiệu thực chất không phải là người, chỉ có một cỗ hình nhân mặc đồ tân nương đặt ở đó, kì quái là mặt nó trắng tinh, bất kể ai nhìn vào đều sẽ thấy khuôn mặt mình phản chiếu lên đó, đây được gọi là thuật chiêu hồn.

- ... Phàm là kẻ trong lòng nặng mối tương tư, hễ nghe lời ca tiếng nhạc đó sẽ tự nhiên thần trí tán loạn, ngoài mặt thì không làm ra biểu hiện gì bất thường, nhưng trong lòng đã chím đắm vào bể tình, sinh ra nhiều vọng tưởng, không còn thiết tha thực tại... đó là khởi nguyên của thuật chiêu hồn, vu thuật này vốn không phải hiếm lạ, nhưng cách thức phát tác trong thiên hạ lại có vô số loại, có loại tức thì, có loại ngấm ngầm chờ thời, có loại từng bước dẫn người ta vào chỗ chết... đây chính là loại thứ ba.

Hà Anh đăm đắm nhìn theo bóng người dập dìu mỗi lúc một xa, trong mắt toàn là màu đỏ, nàng thấy lòng mình lâng lâng không rõ, giống như chút niềm riêng day dứt bấy lâu nay đã thành toàn. Đối với một nữ nhân thì thành thân là việc cả đời, nhưng với một vài người thì cái điều tất lẽ dĩ ngẫu đó lại trở lên khó khăn hoặc nói đúng ra là không có lựa chọn. Xuất thân là một truyền nhân của Quỷ Khách nên Hà Anh đã sớm ý thức được cuộc đời nàng sẽ phải lệ thuộc vào những quy củ trong gia tộc, đặc biệt là hôn phối phải được sắp đặt trong nội bộ chi phái, dù là theo mẫu hệ hay phụ hệ thì cũng không thể vượt ra ngoài sự chỉ định của hội đồng các trưởng tộc.

Trước khi quyết định cùng Thu Oanh bỏ trốn, nàng vẫn đinh ninh mình sẽ sống một đời xuôi chèo mát mái như vậy, Quỷ Khách thì có gì không tốt, lại là người được đích thân Lão Mẫu chọn lựa, chắc chắn sẽ rất hợp với nàng. Nhưng sau khi bước chân vào giang hồ, Hà Anh nhận ra cơ bản không phải là Quỷ Khách tốt hay xấu, mà vấn đề là nàng biết mình có quyền được lựa chọn, nàng vẫn hay nghe Thu Oanh nói miễn là không tính đến ngày trở về thì muốn lấy ai tùy thích.

Song Hà Anh không giống Thu Oanh ở chỗ, trong thâm tâm nàng vẫn là người của gia tộc, dù sống dù chết cũng không thể vượt ra khỏi quy chuẩn, theo đó thì không lấy vẫn tốt hơn. Nào ngờ số trời run rủi cho nàng gặp được vị công tử kia, khiến cho nhân sinh quan của nàng bị đảo lộn. Cũng từ đây Hà Anh không còn xem nhẹ việc thành thân như trước, nàng quan niệm một cách sống còn rằng, nếu không phải là người đó thì có chết nàng cũng không lấy ai khác!

Vọng tưởng không đáng sợ, trừ khi vọng tưởng làm cho con người ta toại nguyện, không còn mong muốn gì hơn nữa mà chỉ một mực là mù quáng lao theo, vậy kết cục thê thảm là không thể tránh khỏi. Linh hồn của Hà Anh đã bị thâu vào trong cỗ hình nhân, mọi cảm xúc cũng như suy nghĩ của nàng đều bị vu thuật chi phối, chỉ có ý thức là thứ duy nhất sót lại. Tức là dù đã trúng chiêu nhưng không ai trong các nàng cảm thấy khác lạ, tới một tia nghi ngờ cũng không có, càng không phòng bị gì đối với xung quanh, vì thế mà chút ý thức đó cũng sớm bị lu mờ khi Hà Anh đi theo con đường mà nam nhân kia chỉ dẫn.

Bột lạc tiên vốn không mấy ảnh hưởng tới Thu Oanh và Khả Uyên, nhiều nhất là khiến cho hai nàng nhanh mệt mỏi hơn, ngược lại với Hà Anh đã hoàn toàn chìm vào vọng tưởng, trong mắt nàng mọi thứ nhuốm một màu đỏ rực, nàng điểm phấn tô son khoác lên mình hỷ phục lộng lẫy, rảo bước tiến vào đường hoa rợn ngợp ý xuân. Tựu chung lại thì ái tình là thứ duy nhất biến mọi thứ thành đẹp đẽ chỉ bằng vẻ ngoài vốn có của nó, và nữ nhân thì ai cũng có mơ ước về một cuộc yêu viên mãn với người mà các nàng đem lòng tương tư, chính những điều đó đã dẫn dụ nàng tiến đến mộ huyệt đã đào sẵn, nơi sẽ tổ chức lễ minh hôn giữa hình nhân và vị cửu thiếu gia chết yểu.

- ... Một khi đã rơi vào mê trận chiêu hồn của ta, người ngoài nhìn vào thì thật giả bất phân, người bên trong lại giống như xác không hồn, thần trí mông lung, đợi đến lúc vu thuật phát tác muốn ngăn chặn thì đã muộn. Đổi lại nàng ấy đã hoàn thành được ý nguyện, không phải chịu cảnh tương tư thống khổ, toàn tâm toàn ý vui vẻ xuống suối vàng đoàn tụ cùng đức lang quân...

Chả thế mà dù Thu Oanh có nói gì thì Hà Anh vẫn chỉ đáp lại bằng cách hối thúc nàng ấy mau đi tiếp, giờ lành đã định, nếu chậm trễ sẽ làm hỏng đại sự. Có thể thấy vọng tưởng đã điều khiển toàn bộ ý thức của nàng, tới lúc này thì Hà Anh không còn cơ hội xoay chuyển tình hình được nữa, trời tắt nắng cũng là lúc linh hồn kêu gọi thể xác, trước thời khắc quyết định để tiến đến bước cuối cùng của thuật chiêu hồn là thể xác và linh hồn được hợp nhất.

Trong nỗ lực cứu vãn tình thế của Thu Oanh thì Hà Anh lại thấy nàng ấy đang muốn chia loan rẽ phượng nàng và hôn phu, năm lần bảy lượt giữ chân nàng trong khi giờ lành sắp đến, ngay cả thanh âm réo rắt cũng đã rất gần bên tai. Hà Anh sau một pha xử lý xuất thần đã thoát khỏi vây khốn, nàng lập tức lao theo tiếng gọi dồn dập, mau tới đây, nương tử, mau tới đây, từ giờ trở đi chúng ta sẽ không tách rời!

TA TỚI RỒI ĐÂY!

Hà Anh chậm rãi mở mắt. Lời ca điệu nhạc rộn ràng bỗng chốc im bặt. Khung cảnh tưng bừng đèn nến tiêu tan. Nam nhân mặc hỷ phục đứng bên cạnh nàng cũng biến mất. Màu đỏ rực rỡ hết thảy đều thay bằng một màu đen kịt, âm lạnh không một tiếng động. Tối như hũ nút, tới cả năm ngón tay kề sát bên mặt cũng nhìn không ra, giống như cả người nàng đã hòa làm một với bóng đen, nhưng còn chưa thoát khỏi những cảm xúc hân hoan trước đó, nàng tự hỏi có phải vừa rồi chỉ là mơ không? Tiếc là khuôn mặt hôn phu nàng còn chưa nhìn rõ, nếu là vị công tử năm xưa thì tốt rồi, bất quá cảm giác rất thật, tới độ Hà Anh không kìm nổi mà thở dài một tiếng.

Có mùi gì đó xộc vào mũi, chỉ một hơi mà bao nhiêu suy nghĩ mơ hồ trong đầu đều bay biến, Hà Anh bừng tỉnh, đã lâu rồi nàng không ngửi thấy mùi này, nó gợi cho nàng nhớ về một quá khứ khủng khϊếp, đến nỗi chỉ mới ngửi thấy nàng đã buồn nôn tận họng. Hà Anh nhỏm người dậy, đây là đâu, sao tứ phía lại tối đen như mực thế, mới chống tay nghiêng người lên một chút, đầu nàng liền va đánh cốc một cái, đau nổ đom đóm mắt. Hà Anh sờ lên khoảng không trên đầu mình, thấy đó là một bề mặt nhẵn nhụi, hơi thô ráp như gỗ phiến, không chỉ trên đầu, bốn bề xung quanh nàng đều như vậy, đây giống như một cái hộp. Nàng chột dạ, bàn tay rà qua rà lại một hồi, thấy không đúng, đây là mặt trong của quan tài!

Phừng!

Hà Anh lấy trong thắt lưng ra một chiếc bùi nhùi, nàng thổi lửa cháy lên, ánh sáng vừa le lói, lỗ đồng tử trong mắt Hà Anh lập tức co rút, nàng bụm miệng, cật lực lùi về phía sau, lạnh toát cả sống lưng. Đập vào mắt nàng là một cái xác đã rữa, mùi của nó không quá nồng vì đã đã qua xử lý thảo mộc, nơi ánh lửa chiếu tới là khuôn mặt nhìn nghiêng của tử thi, thấy rõ mấy mảng thịt loang lổ tróc ra, bên trong giòi bọ nhung nhúc, trơ cả xương hàm và hốc má.

Chuyện gì thế này? Hà Anh kinh thần nghĩ, tại sao chỉ sau một giấc mơ nàng lại nằm trong quan tài cùng với tử thi kia, hơn nữa, như có tiếng sét đồng thời nổ ra trong đầu nàng, sẽ không phải là bị chôn rồi chứ?

- Cứu mạng! Ai đó cứu mạng! Ta còn sống! Mau cứu mạng!

Ngay lập tức Hà Anh đập vào vách quan, tiếng thùng thùng liên hồi, vừa đập vừa gào thét, ngừng một chút nàng quay ra dùng sức đẩy nắp quan lên nhưng vô dụng. Áp tai vào nghe cũng không thấy bên ngoài có tiếng gì, giống như nàng đã ở sâu trong lòng đất, dù trên kia có người cũng không thể nghe thấy giọng nàng gào thét dưới này được.

Hà Anh bàng hoàng nhìn quanh, quan tài rất chật hẹp, chỉ rộng hơn một sải tay, sâu chưa đến nửa thân người, vận động kịch liệt khiến nàng cảm thấy ngạt thở, hít một hơi mà tử khí xông lên tận óc, càng áp chế cơn hoảng loạn thì người nàng càng run lên. Sự quẫn bách làm cho Hà Anh không nghĩ được ra điều gì, ngược lại nỗi sợ hãi thì mỗi lúc một lớn dần, nó nhanh chóng thổi bay lớp bụi thời gian đã che giấu phần quá khứ ác mộng trong nàng, bày ra trước mắt cảnh tượng mà không bao giờ nàng muốn nhớ lại. Như thế nào mà chuyện này lại xảy ra một lần nữa, trước đó nàng đã làm gì, Thu Oanh và Khả Uyên tiểu thư đâu, lẽ nào họ cũng đang bị chôn sống, mới nghĩ tới đó mà Hà Anh thấy toàn thân mình thoát lực, nhuệ khí suy giảm, tâm lý dần trở nên lung lay.

Hà Anh tựa sát lưng vào vách quan, cố giữ khoảng cách càng xa tử thi càng tốt, bùi nhùi không đủ sáng để nàng có thể rọi khắp cả bên trong quan, nhưng chắc chắn không có đường thoát ở đây, kết cục của nàng rồi cũng sẽ như tử thi kia. Nhìn thêm một lúc thì Hà Anh bắt đầu không kiểm soát được ý nghĩ trong đầu, giọng nàng nhỏ dần sau đó nghẹn ứ, nàng khó nhọc thở thành tiếng như rít lên, bàn tay bất giác siết chặt lại. Đây không phải lần đầu nàng bị chôn sống với một tử thi bên cạnh, bao nhiêu cảm xúc từ sợ hãi tới tuyệt vọng đều đã từng nếm qua, ám ảnh nàng suốt những năm tháng tuổi thơ, không ngờ hiện tại nàng lại phải đối mặt với nó một lần nữa.

Thời điểm đó nàng mới bảy tuổi, mẫu thân là người của Hạ Sinh, lấy phụ thân là người của Thượng Sinh, cùng chi nhưng khác họ với Thu Oanh. Năm đó xảy ra một biến cố rất lớn, vì còn nhỏ nên không rõ như nào nhưng dòng họ của nàng sau đó bị xóa sổ.

Nàng may mắn sống được chính là nhờ phụ mẫu trong lúc chạy loạn ngoài đồng, vì ngày ấy chiến tranh liên miên, người chết trận, chết bệnh nhiều vô số kể, quan tài đem ra đồng ùn ứ chờ táng, đang lúc cấp bách nên phụ mẫu nàng đã bật nắp một quan tài ở đó lên, bỏ nàng vào trong, nói rằng người chết rồi thì không đáng sợ, kẻ sống mới đáng sợ, căn dặn nàng phải giữ im lặng, đợi yên ắng rồi hãy tìm cách trốn ra. Mẫu thân giao cho nàng món đồ gia bảo, khóc ướt má nàng mà rằng, bất kể giá nào cùng phải sống.

Cả đời Hà Anh cũng không quên được khoảnh khắc phụ thân đóng nắp quan lại, ánh mắt vẫn nhìn nàng không rời, người để hé một đầu để nàng không bị ngạt khí, sau đó dẫn kẻ thù rời đi, những âm thanh gào rú man dại của địch nhân lúc đó còn đáng sợ hơn cả xác chết lạnh cứng bên cạnh, nàng cắn răng bịt chặt miệng không để cho tiếng gào khóc thoát ra. Hà Anh mệt mỏi thϊếp đi lúc nào không hay, đến lúc tỉnh dậy thì giống như bây giờ, bị chôn sống cùng với tử thi, chỉ khác ở chỗ nàng không có bùi nhùi để chiếu sáng, tất cả đều tối đen như mực. Ngột ngạt. Lạnh lẽo.

- Mẫu thân mau tới cứu con! Mẫu thân người đâu rồi, cứu Anh nhi, Anh nhi sợ lắm!

- Có trời xuống cũng không cứu được đại tỉ của ngươi – nam nhân mặc đạo bào thong thả đắp thêm một cục bột lên người Khả Uyên, đắc ý nhìn Thu Oanh nói – nàng ấy cũng đâu chết một mình, vẫn có một cửu thiếu gia bên cạnh bầu bạn, còn hơn nhiều người, sống cô đơn, chết đi cũng cô đơn. Nếu ngươi nguyện ý ta sẽ tác thành cho ngươi, đã bước vào miếu Nguyệt Lão này thì dù sống hay chết cũng sẽ có đôi có cặp.

- Ta nhổ vào! – Thu Oanh vùng lên, nàng nghiến răng mắng – thứ bàn môn tà đạo nhà ngươi nếu để ta thoát được thì đừng hòng chết nguyên vẹn, không xẻ thịt lột da ngươi lão nương thề không mang họ Lý nữa!

- Chết đến nơi rồi còn già mồm, biết thế ta đã khâu miệng ngươi lại từ đầu rồi, chẳng qua tay ta giờ không thể dính máu được, đợi ta xong việc sẽ chơi với ngươi – nam nhân mặc đạo bào dừng tay nói, sau đó tiếp tục miết cho cục bột đều khắp trên người Khả Uyên.

Thu Oanh nghe vậy mới sực nhớ ra, tiểu thư có vẻ đang bất tỉnh, y đắp cái thứ đó lên người nàng ấy làm gì? Chợt nghĩ tới Hà Anh trúng chiêu bị đem đi trôn sống, lẽ nào y cũng định làm như thế với Khả Uyên, bột đó nhìn sao cũng không có vẻ gì tốt lành, nàng hỏi:

- Ngươi đang làm gì tiểu thư vậy?

Nam nhân mặc đạo bào đắp xong hết hai chân mới dùng tay nắn lại, động tác uyển chuyển thành thục như đang tạo hình cho một con tò he, phần bột màu đỏ y đắp giống như một chiếc váy, loáng một cái đã nhìn ra hình dạng sinh động. Xong xuôi y quay ra nói với Thu Oanh:

- Ta đang chuẩn bị cho lễ thành thân của ta – tay y vuốt ve khuôn mặt khả ái của tiểu thư, nhìn mà Thu Oanh rùng mình nổi gai ốc – Nguyệt Lão không phụ lòng tôn thờ của ta nên mới ban cho ta một thê tử xinh đẹp như vậy, ngươi cũng nên cảm thấy may mắn đi, vì nhờ có thê tử mà ngươi giữ được mạng tới giờ, đợi chút nữa thành thân ngươi sẽ thay đàng gái ban hôn cho ta và nàng ấy.

Khoan khoan khoannn! Thu Oanh nuốt không trôi mấy lời của nam nhân kia, Khả Uyên đúng là có xinh xắn thật, nhưng nhìn kiểu gì cũng chỉ là một tiểu hài tử, nét đẹp của nàng ấy không giống với nét đẹp của nữ nhân trưởng thành, nói ra những lời ghê tởm như vậy về một tiểu hài tử có phải rất bệnh hoạn không? Nhịn lại những lời chửi rủa, giờ mà đôi co với loại người này sẽ khiến tình hình xấu đi, cũng không thể kéo dài thời gian vì Hà Anh đang lành ít dữ nhiều, phải tự cứu mình trước đã, Thu Oanh đổi giọng thương lượng với y:

- Ngươi thật không có mắt nhìn người, một nữ tử nhỏ xíu như vậy đâu thể thỏa mãn được ngươi, ta chí ít cũng giống mỹ nhân hơn thế - Mắt nàng chớp chớp, đôi môi cười đầy yêu mị - Chi bằng ngươi chọn ta làm thê tử, ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo ngươi sắp đặt, chẳng phải ngươi vừa nói sẽ thành toàn cho ta sao, Nguyệt Lão đưa ta tới đây chính là để bầu bạn với ngươi!

- Ngươi không phải là khẩu vị của ta.

Nghe xong lập tức Thu Oanh nộ khí xung thiên, nàng vừa rồi đã phải bỏ qua mặt mũi để xuống nước nói ngọt với y, nhưng y thậm chí còn không thèm nhìn một cái, rõ ràng là không coi nàng vào mắt. Chỉ là một tên đạo sĩ quèn mà ăn cũng sang mồm quá, biết đâu là cành vàng lá ngọc để chọn, mà có phải y đã biết thân phận của Khả Uyên nên mới chọn nàng ấy? Thu Oanh lấy làm bất an hỏi:

- Ý ngươi là sao?

- Tiểu cô nương đây rất giống một người ta từng quen, thuở thiếu thời, ta và người đó từng giao ước sau này sẽ kết thành phu phụ, nhưng kết cục người đó lại đi lấy người khác. Ta từ lâu đã ở đây thay Nguyệt Lão làm công tác se duyên cho thiên hạ, nhưng duyên chính mình lại không thể trọn vẹn được, ta đã tìm cách đưa nàng ấy về đây, tiếc là nàng ấy phụ công ta, đã chết rồi.

Nãy giờ nghe nam nhân mặc đạo bào nhiều lần nhắc đến Nguyệt Lão, nhìn quang cảnh ở đây cũng giống một miếu thờ, phía sau có một hương án rất lớn, lư đồng nghi ngút khói, đèn nến cùng đồ lễ bày la liệt. Đặc biệt bên trên hương án đặt một bức tượng lão ông rất lớn, trán cao, râu dài, một tay cầm cuốn sách, một tay cầm dây tơ hồng, dáng vẻ thong dong. Xung quanh cũng tua dua rất nhiều sợi chỉ đỏ, nhiễu điều, vải gấm, màu sắc rực rỡ, thoạt nhìn thì có vẻ giống như trang trí trong các đám hỉ. Thu Oanh nghi ngờ nói:

- Ngươi có phải người của Ngũ thủ phái, Nam Hành minh chủ không? – liên kết mọi thứ lại thì nàng nghĩ tới một người, trong ngũ thủ phải có một minh chủ rất tai ác, tương truyền y có sở thích bắt cóc phụ nữ, sát hại rồi đổ sáp nến lên người, tạo thành những bức tượng nhiều hình thù rất đáng sợ.

- Ta chưa từng nghe tới pháp danh đó, càng không biết Ngũ thủ phái là gì – nam nhân mặc đạo bào đáp - Chính là Nguyệt Lão ưu ái ta, ban cho nhiều phép thần thông, vì thế ta được dân chúng quanh đây kính nể và tôn làm Ái Giả sư phụ, quán xuyến nhân duyên âm dương, về sau ta liền nghĩ ra cách để chết đi sẽ được đoàn tụ cùng nhau dưới suối vàng.

- Có phải ngươi muốn...

- Đúng vậy, đây chính là phần xác mà ta mong muốn, trong lòng ta nàng ấy vẫn mãi là một tiểu nha đầu đáng yêu, vui đùa bên ta sớm tối, hơn nữa còn chưa từng bị vấy bẩn, tuyệt đối thanh thuần. Sau khi nặn thành hình ta sẽ gọi hồn nhập xác cho nàng ấy, trên đời này không có duyên phận nào trọn vẹn hơn thế nữa – Ái Giả sư phụ ôm lấy khuôn mặt đang mê man của Khả Uyên, cười khả ố.

- Mau thả tiểu thư ra! – Thu Oanh nổi giận quát, nàng không thể chống mắt nhìn y làm điều bỉ ổi với Khả Uyên thêm nữa, ngược lại, Ái Giả sư phụ không để ý tới nàng, tiếp tục lấy bột ra đắp – thả tiểu thư ra, bằng không ta sẽ liều mạng với ngươi!

Ruỳnh! Ruỳnh! Thu Oanh bắt đầu giằng co kịch liệt hơn, nàng đạp vào phản, đập hai tay xuống mặt gỗ, gồng cứng người dậy, không thể giằng đứt được dây thì nàng sẽ đập cho phản gãy tan ra!

- Ta nhắc lại, lập tức thả tiểu thư, hoặc ngươi chết với ta!

Rầm!