Phần 2 - Chương 6

Mùi bột nếp!

Trước khi mất đi thần trí, Thu Oanh phảng phất ngửi thấy mùi gì rất lạ, không phải mùi lạc tiên đậm đặc trong rừng, cũng không phải mùi hồ giấy ngai ngái, nó thơm bùi và tạo cảm giác hơi ngọt ở đầu lưỡi. Đã lâu không ngửi thấy mùi bột nếp hấp chín, nàng bỗng nhớ lại ngày bé được mẫu thân làm bánh cho ăn, chiếc bánh dày mềm mịn ăn dẻo dính dai dai trong miệng, đôi bàn tay trắng trẻo thon dài khéo léo sắt từng phần bánh đặt vào mặt lá chuối, nàng thậm chí không còn nhớ dung mạo người, nhưng riêng đôi tay xinh đẹp đó thì vĩnh viễn không thể quên.

Phụ thân nàng chính là một trong ba người của chi Hạ Sinh năm xưa tu tập vu thuật, Quỷ Khách có tổng cộng chín họ, chia làm ba chi, Thượng Sinh – Trung Sinh – Hạ Sinh, chia ra như vậy là bởi thời gian tách khỏi Tu Ma Nhân của mỗi chi là khác nhau, có một quy định ngầm giữa các chi của toàn phái đó là hôn phối không được diễn ra trong cùng một chi, cũng không được lấy người ngoài phái. Nguyên do là bởi nếu lấy trong cùng một chi sẽ gây ra sự chia rẽ, xa cách với các chi khác, còn lấy người ngoài phái thì rõ ràng nguy cơ tiềm ẩn về Tu Ma Nhân có thể trà trộn vào phái, mẫu thân nàng là người của Thượng Sinh mới đem gả cho người của Trung Sinh là vì lẽ đó.

Cố sự thế nào, Thu Oanh còn quá bé không nhớ rõ, chỉ biết phụ mẫu nàng sau đó đều đã mất, nàng được bà ngoại -Lão Mẫu đón về sau khi dẹp yên nội chiến, người trong nhà luôn nói nàng phúc lớn mạng lớn, có thể sống sót qua được đại nạn đó chắc chắn sau này sẽ làm lên cơ đồ. Cơ đồ đâu chưa thấy, vừa tròn mười nhăm tuổi Thu Oanh đã cùng với tỉ muội kết nghĩa là Hà Anh bỏ trốn khỏi nhà!

Vốn là cháu đích tôn của gia tộc nên nàng sớm được Lão Mẫu chỉ dạy rất cẩn thận, thường xuyên được mục kích các cuộc đi săn quy mô lớn, không những thế còn được phép sử dụng vũ khí ngoài chiến đấu, dường như Thu Oanh lớn lên bằng những kỳ vọng của gia tộc, nhờ sự tận tâm tận lực đó mà nàng nhanh chóng lĩnh hội được hết các chiêu thức bí truyền, còn được trao cho pháp bảo của dòng họ - Thanh Phong đao có một không hai trong thiên hạ.

Cũng trong khoảng thời gian đó, Thu Oanh luôn được nghe kể về những chiến tích hiển hách mà Lão Mẫu thuở khai môn lập phái gây dựng được, không dưng mà Tu Ma Nhân lại coi Quỷ Khách là một hiểm họa để rồi tìm mọi cách đuổi cùng gϊếŧ tận, dần dần nàng nuôi mộng thu phục hết những quái yêu dị thú ngoài nhân gian.

Hơn thế nữa, Thu Oanh còn muốn vượt qua tượng đài của gia tộc để trở thành cường nhân vĩ đại nhất, tìm ra phương kế đưa Quỷ Khách ra ánh sáng, thoát khỏi lời nguyền với kẻ thù. Vì lý tưởng cao cả đó mà Thu Oanh đã thuyết phục Hà Anh cùng mình xuống núi, nói rằng muốn trừ yêu diệt quái giúp đời.

Khi đi Thu Oanh có lập lời thề, bao giờ thu phục được Kì Mãng – một loài rắn tinh cực lớn sống dưới đầm lầy, có thể nuốt tọng một người trưởng thành, là quái thú bất trị trong truyền thuyết, nó chỉ cần nhìn vào người nào thì người đó lập tức bị mê hoặc, Lão Mẫu từng đối mặt với con quái này nhưng đã thất bại, phải trả giá bằng đôi chân khi suýt bị nó nuốt vào bụng. Nàng sẽ tìm và diệt con quái đó, đem đầu nó về tạ tội với Lão Mẫu. Tính tới nay hai nàng đã lăn lộn hơn mười năm bên ngoài, cũng diệt được kha khá quái, nhưng chưa công thành danh toại nên dù muốn cũng không thể trở về.

Hoặc không dám về, Thu Oanh thầm nghĩ, giờ mà đùng đùng dẫn xác về thì dám cá là Lão Mẫu sẽ nọc hai nàng ra đánh như hồi bé trốn ngủ trưa đi xem hàng xóm mổ lợn. Cái cảm giác bị trói hai tay vào phản nằm úp sấp người xuống như vậy chỉ mới nghĩ tới thôi đã cảm nhận được rồi, nàng rùng mình mở mắt, dường như chưa hoàn toàn tỉnh táo nên Thu Oanh còn mơ màng nhìn quanh.

Trong mắt nàng hiện ra rất nhiều khuôn mặt kì dị, biểu cảm vô hồn, chúng có thân hình cao lớn, xếp thành hai hàng dọc hướng vào nhau kéo dài từ phía sau ra tới trước mặt nàng, thoạt nhìn giống như tượng đá vậy. Thu Oanh nheo mắt nhìn, ánh đèn đuốc hôn ám trưng ra một khung cảnh xa lạ, không phải nhà nàng, kia càng không phải Lão Mẫu của nàng, người mà nàng nhìn thấy vận đạo bào dài, đang lúi húi làm gì đó bên cạnh Khả Uyên!

Vừa nhận ra tiểu thư ở cách đó không xa, Thu Oanh lập tức vùng dậy, nhưng đó không phải cảm giác trong mơ, sự thật nàng đang bị trói nghiến trên phản, toàn thân bất động, chỉ có cái đầu là ngóc lên nhìn được. Nghe có động, người mặc đạo bào bất giác quay lại, đó là một nam nhân trung niên, tướng mạo không có gì đặc sắc, nhưng khuôn mặt này nàng có chút quen mắt, hình như đã gặp qua trước đấy không lâu, tay người kia còn đang cầm một vật, vừa thấy Thu Oanh lập tức thốt lên:

- Là ngươi? Ngươi bán tò he ở trấn Trâu Đa, chính ngươi chỉ bọn ta đi đường tắt trong rừng!

Nam nhân trung niên nắn nắn cục bột trong tay, thứ bột gạo đã được hấp chín dẻo dính màu đỏ vẫn đang bốc khói, thảo nào mà từ lúc ngất đi tới giờ nàng cứ ngửi thấy mùi bột gạo hấp phảng phất, y muốn làm gì với thứ đó? Bỗng Thu Oanh liếc sang Khả Uyên, thấy nửa thân tiểu thư đã bị bao bởi một lớp bột gạo dày, trông thì như nàng ấy đang đứng nhưng hai mắt lại nhắm nghiền, nàng gọi lớn:

- Tiểu thư! Khả Uyên tiểu thư! – không thấy Khả Uyên phản ứng, Thu Oanh liền hướng về phía nam nhân mặc đạo bào trừng mắt hỏi - Ngươi muốn làm gì?

- Chưa có ai thoát được mê thuật của ta nhanh như ngươi – nam nhân nói mà không nhìn Thu Oanh, y quay sang đắp cục bột lên người Khả Uyên, hai bàn tay miết lên miết xuống cho bột đều khắp, sau đó lại lấy một cục bột khác trong thùng ra nhào nặn, tiếp – xem ra các ngươi cũng có chút tài phép, người vừa rồi thành thân với con trai lão Cửu có phải đại tỉ của ngươi? Tiếc thay một mỹ nhân như hoa như nguyệt, lại yểu mệnh làm dâu âm giới.

- Tỉ tỉ của ta làm sao? Ngươi đã làm gì tỉ ấy, khốn kiếp, mau thả lão nương ra, để lão nương cho ngươi một trận! – tới lúc này Thu Oanh mới sực nhớ ra Hà Anh vừa nhảy xuống huyệt, nàng còn chưa hiểu tỉ ấy làm vậy vì cái gì thì lại nghe nam nhân kia nói, tức thì nộ khí xung thiên, sự tình bây giờ quá nửa nàng đã hiểu ra.

Cái gọi là làm dâu âm giới, thực chất là một hủ tục lưu hành ở các vùng hẻo lánh trước kia, nhưng dạo gần đây chiến tranh liên miên, trai tráng chết trận nhiều nên hủ tục này đã lan rộng, phương thức tiến hành cũng có nhiêu biến hóa so với bản gốc, thay đổi theo từng vùng hoặc do đạo nhân bày vẽ ra, thậm chí có nơi còn trở nên hết sức rùng rợn.

Làm dâu âm giới hay còn gọi là minh hôn, tức là nhà nào có người chết trẻ mà chưa kịp thành thân, gia quyến nếu muốn tìm một vị hôn thê cho người chết sẽ thông qua đạo nhân để làm lễ thành thân, se duyên âm cho người chết. Thông thường vị hôn thê đó sẽ là một hình nhân thế mạng, hoặc cũng là một người chết trẻ khác, cốt là để hai người đoàn tụ với nhau dưới hoàng tuyền, kết thành phu phụ hưởng nốt chút duyên trần tục mà khi sống được nếm trải.

Thu Oanh không phải chưa từng thấy minh hôn, rùng rợn nhất phải kể đến một lần xảy ra vào trung tuần tháng bảy năm trước, cũng may là nàng và Hà Anh có mặt kịp thời để cứu giúp, nếu không ngày cưới đó cũng thành ngày giỗ của đám người ấy cả rồi. Chuyện là nhà kia có người con trai chết mới được một tuần trăng, người mẹ mấy đêm liền đều nằm mơ thấy con trai về khóc trước mặt mà rằng, con đang ở tuổi lấy vợ, muốn có người nâng khăn sửa túi dưới kia cho đỡ cô quạnh, được thì con trai xin kiếp sau đầu thai làm trâu ngựa báo đáp. Nhược bằng không cho cưới thì từ giờ sẽ đem lòng oán hận, khiến cho nhà này tán gia bại sản. Người mẹ vừa thương vừa sợ, vội vã đi tìm cao nhân làm lễ, cao nhân tự nhận là xuất thân từ chính phái, tu vi hết sức uyên thâm, có thể đội mồ người chết lên rồi điều khiển cho làm lễ thành thân như người sống.

Nhà này nghe đã xuôi, hôm sau đồng ý để cao nhân ra quật mộ con trai lên, thế là nửa đêm canh ba mấy người đèn đuốc kéo nhau ra bãi tha ma đào móc quan tài, cao nhân múa may làm lễ một hồi thì bật lắp quan ra, ai nấy nhìn vào đều sợ hãi. Bên trong là một xác người trương phềnh, da thịt ngâm nước đã rữa, nhưng vừa mở nắp quan thì cái xác động đậy kịch liệt, xương cốt va nhau lắc rắc, chớp mắt một cái nó liền vùng dậy nhảy ra ngoài.

Người nhà quỳ sụp xuống lạy, lúc quay ra tìm thì vị cao nhân đã không cánh mà bay, cả một vùng nghĩa địa tối đen như mực không thấy bóng dáng đâu nữa. Tử thi nhảy cà nhắc từng bước, hai tay vươn tới túm lấy đám người, không ai dám bỏ chạy, tới đứng dậy cũng không nổi, chân người nào người nấy nhũn như chi chi.

Người kia chết vào giờ dữ, chôn vào hướng kị, lại trúng mạch nước chảy qua, khi chết không bó niệm cẩn thận, vốn dĩ đã rất hung hiểm, xong xác còn chưa rữa đã bị yểm bùa lôi dậy. Cao nhân thì học đạo chưa tới, muốn làm phép sai khiến âm binh nhập xác nhưng bị phản bùa, kết quả là xác chết hóa cương thi.

Người thường trông thấy cương thi hồn phách sẽ tán loạn, bất chi bất giác không thể tự chủ, cương thi thấy người thì âm dương hút nhau, sẽ lao tới mà cắn xé điên loạ. Chúng không ăn mà chỉ cắn cho thỏa cái quỷ tiết trong người, nếu không được ngăn chặn thì phải tới khi bị ánh dương quang chiếu rọi mới thôi.

Thế thì trong lúc rối ren, hai người bọn nàng đang ở cách đó không xa, giữa đêm nghe tiếng động lớn liền đoán là có triệu bất tường, hai nàng tới gần xem mới rõ đám người đang bị cương thi uy hϊếp tính mạng, vội vàng xông vào cứu giúp. Thu Oanh một đao chém rụng cánh tay cương thi, Hà Anh dùng xích kéo nó trở lại huyệt, cương thi rất khỏe, hai nàng xoay vần một hồi thấy không thể ép nó vào quan tài như trước, cuối cùng phải chặt đầu cương thi để khiến nó nằm im.

Nếu ai không biết thì có thể thấy chặt đầu một xác chết là bình thường, nhưng Hà Anh là người học qua vu thuật, biết một khi đã chặt đầu sẽ khiến âm binh trong cương thi thoát ra, hóa thành yêu tà quấy phá gia chủ, bất quá không còn cách nào khác nên đành xuống tay. Xong xuôi hai nàng cùng đám người nhà trở về tìm vị cao nhân kia, nhưng không những không tìm được người mà còn phát hiện của lả trong nhà đều đã bị khuân đi hết. Ban đầu thì lôi kéo tất thảy mọi người ra đồng để làm lễ, sau đó lợi dụng lúc mọi người hoảng loạn lẻn về trộm đồ bỏ trốn, đây rõ ràng là hành vi lừa bịp.

Thấy sự tình như vậy, Hà Anh đem lòng cảm thông, nàng quyết định dùng vu thuật hoán đổi với gia chủ để lôi kéo ma tà theo mình, việc này không khó, cái khó là sau đó bị ma tà quấy nhiễu thì có chống chịu được không. Tính ra từ đó tới nay Hà Anh vẫn yên ổn, hai nàng lăn lộn giang hồ trải qua biết bao sự tình, chút chuyện đó đã sớm quên rồi, nay vì mấy lời nam nhân trung niên kia nói Thu Oanh mới nhớ ra, có lẽ lý do Hà Anh bị trúng chiêu chính là bị ma tà trước kia ám quẻ. Quả nhiên, cứ là duyên thì phải đúng người đúng thời điểm mới thành được.

- Đã qua hai canh giờ, có lẽ đại tỉ của ngươi đang vui vầy với Cửu thiếu gia dưới hoàng tuyền rồi – nam nhân trung niên lại đắp cục bột lên người Khả Uyên, vừa miết cho nó phẳng ra vừa nói – ta chỉ làm thay công việc của ông tơ bà nguyệt, kẻ nào trong lòng đã sẵn tương tư thì cứ thuận nước mà đẩy thuyền là sẽ tự dẫn xác xuống huyệt thôi. Đại tỉ ngươi rất vừa ý nhà bên kia, ngươi yên tâm, nhà đó sẽ không bạc đãi nàng ấy, hằng năm sẽ đốt thật nhiều vàng mã xuống đó, chẳng phải sung sướиɠ hơn bây giờ sao, không biết chừng còn phải quay về tạ lễ với ta nữa.

- Ngươi điên rồi! Mau thả ta ra – Thu Oanh dùng hết sức bình sinh giật lấy cánh tay, nhưng dây tơ trói tay nàng vô cùng chắc chắn, càng giằng co thì càng thắt chặt, sợi tơ mảnh và sắc cứa vào da thịt chảy máu, nàng vùng lên mắng – đại tỉ của ta không chết dễ dàng như vậy đâu, cứ đợi rồi xem, tỉ ấy sẽ lôi Cửu thiếu gia kia trả lại cho ngươi, để ngươi xuống đó mà hưởng phúc!