Phần 2 - Chương 37

Giặt đồ xong Thu Oanh trở về An hòa cung, thấy Hà Anh xõa tóc ngồi ở cạnh giường, một tay cầm dao găm, từ từ cắt tóc. Nàng không hiểu tỉ ấy đang làm gì nên vội chạy tới can ngăn, hỏi:

- Sao tỉ lại cắt tóc?

- Hắn an toàn đưa tiểu thư đi rồi chứ? – Hà Anh không trả lời mà hỏi lại, thái độ có phần kì lạ.

- Tỉ yên tâm, ta đợi hắn đi khuất rồi mới quay lại đây, người như hắn tiếp xúc qua thực ra cũng đáng tin tưởng – Thu Oanh tủm tỉm nói.

- Muội ...-Hà Anh dùng ánh mắt hồ nghi nhìn nàng, tự hỏi từ khi nào mà Thu Oanh lại đứng ra bênh vực cho Tử Phàm như vậy, chẳng phải muội ấy đối với hắn vẫn luôn tỏ ra chán ghét sao?

Thu Oanh đợi đại tỉ nói tiếp, song lại thấy Hà Anh gạt đi:

- Mà thôi, ta đang định làm một hình nộm, giờ phải làm sao để những người khác không phát hiện ra tiểu thư đã rời khỏi đây, muội xem nhiêu đây đã đủ tóc chưa?

Thì ra là Hà Anh cắt tóc để giả làm hình nộm, tóc của nàng ấy vốn suôn dài óng ả, giờ vì chuyện này mà phải cắt đi quá nửa, nhưng nàng không chút hối tiếc, ngược lại có thể thấy quyết tâm của Hà Anh cao thế nào. Có hình nộm, có tóc, nhưng nhìn không có chút nào giống Khả Uyên, vấn đề bây giờ là làm sao để người khác tin đây là tiểu thư? Hai nàng nghĩ một hồi, bỗng nhiên Thu Oanh gỡ lớp vải quấn trên tay ra, đây là do lúc trước hiến máu cho Tử Phàm vẽ chú nên nàng đã cắt một đường. Vết thương cũng sâu, vừa rồi nàng giặt giũ nó lại rớm máu, phải lấy vải quấn vào, máu thấm ra loang lổ cả miếng vải.

Gỡ ra rồi Thu Oanh lại siết nắm tay cho chảy máu, Hà Anh thấy vậy liền hỏi nàng muốn làm gì, Thu Oanh cười nói:

- Chúng ta băng kín hình nộm này, nếu ai hỏi thì nói là mụn nước trên người tiểu thư đã vỡ ra, lấy máu của ta để giả làm vết thương, sẽ không ai nghi ngờ đâu.

Quả là ý hay! Hà Anh còn động viên nàng cố gắng chịu đựng, mấy người kia trước giờ không dám lại gần, chỉ cần làm sao cho đáng sợ một chút, đảm bảo bọn họ khó mà phân biệt được thật giả. Buổi sáng các nàng đã bàn bạc với Tử Phàm, ba ngày nữa Thu Oanh sẽ tới phủ bắc gặp hắn, dù có chữa được hay không thì tới ngày đó mới gặp. Hắn chỉ cần cứu tiểu thư, còn chuyện che giấu thế nào hai nàng sẽ tự có cách lo liệu.

Trước khi rời đi, Tử Phàm có nói với các nàng nghi vấn của hắn về kẻ đứng đằng sau gây ra toàn bộ những chuyện này, nhờ hai người ở trong cung phối hợp cùng hắn điều tra. Việc chữa chạy cho Khả Uyên không biết sẽ kéo dài đến bao giờ, các nàng ở đây nhất định phải cẩn thận, trong cung tai mắt khắp nơi, chớ để thân phận bị bại lộ. Cũng tuyệt đối không được rút dây động rừng, hai nàng dù có phát hiện ra điều gì thì phải đợi báo cho hắn rồi mới hành động, nếu bị phát hiện thì lập tức rời khỏi cung. Nhớ kỹ địch nhân là ai, và hai nàng không phải là đối thủ của chúng.

Sắp xếp ổn thỏa rồi, Thu Oanh liền băng bó vết thương, nhìn vào lòng bàn tay nàng chợt nghĩ đến chuyện tối qua, trong lúc xuất thần Thu Oanh lại tự hỏi, hắn bây giờ đang làm gì?

Tất nhiên là hắn không rảnh rang gì hơn các nàng! Sau khi thoát ra, việc đầu tiên là Tử Phàm đi tới một nhà buôn ngựa ngay cổng thành, mua một chiếc xe ngựa kéo, đắt rẻ đối với hắn không quan trọng. Chủ ngựa đòi gấp năm trăm sâu tiền, Tử Phàm bốc trong túi một nắm vàng bạc châu báu, trực tiếp trao đổi, còn thừa cũng không cần trả lại. Hắn có được số đồ quý này đều nhờ hai chị em Quỷ Khách kia, mấy ngày qua ở trong cung các nàng thu hoạch được không ít, tất cả đều dồn hết cho hắn, nói rằng đem đi chữa bệnh cho tiểu thư, nếu cần thì bọn họ ở đây sẽ kiếm thêm.

Có xe rồi Tử Phàm lập tức chạy khắp các hiệu thuốc lớn nhỏ trong thành, hỏi thăm không sót một ai gặp trên đường, nhất định trong đêm nay hắn phải tìm được vị thần y kia. Cũng bởi tất cả những gì hắn có chỉ là một cái tên, nếu không dùng cách thủ công như vậy e còn lâu mới tìm được người. Quả nhiên hỏi một hồi cũng có người biết, vị thần y đó tuy không làm quan nhưng lại được chúa thượng trọng dụng, ban đầu còn có ý giữ lại trong phủ chúa để hầu cận. Nhưng do tính cách người này kín đáo, sống dân giã quen rồi, không ưa chốn lầu son gác tía nhiều cuộc ăn chơi nên chúa đã cho ra ngoài, lại cất một nóc nhà để ngài ấy mở tiệm xem bệnh bốc thuốc ở mạn phía đông thành.

Theo chỉ dẫn, Tử Phàm chạy xe về mạn phía đông, dọc đường nhà cửa dần thưa thớt, hắn phải rất vất vả mới thấy được căn nhà như trong miêu tả. Bởi lẽ dù là danh y nổi tiếng nhưng người này sống vô cùng thanh cảnh, nhà cửa rất đơn sơ, trời tối rất khó tìm. Vừa đi vừa hỏi thì cũng đến nơi, cửa tuy đã đóng nhưng bên trong vẫn có ánh đèn dầu lọt ra, hắn săm săm cõng Khả Uyên bước tới gọi cửa.

Tử Phàm có nghe người dân quanh đây kể là vị thần y này rất trái tính trái nết, hữu duyên thì chữa mà gặp lúc xấu trời có chết cũng không cứu. Đặc biệt Đào chân nhân là người không biết nhún nhường trước cường quyền hay tiền tài, coi thường vinh hoa phú quý, bởi chúa thượng hết lòng hết dạ giữ lại nên lão mới đồng ý ở đây thôi. Bao nhiêu giai thoại xoay quanh vị thần y được coi là Hoa Đà tái thế này, thoạt nghĩ đã thấy khó khăn rồi, không chữa được là một nhẽ, đây không chịu chữa thì hắn biết phải làm thế nào? Mà bệnh của Khả Uyên lại nguy kịch như vậy, sợ là không chờ được đến ba ngày nữa mất.

Gõ ba tiếng thì cửa mở, bên trong là một chú bé tóc trái đào, chú bé nhìn Tử Phàm, hỏi:

- Thúc tới tìm ai?

- Cho hỏi đây có phải là nhà lang y Đào Minh Sư không? -Tử Phàm hỏi lại.

- Thưa đúng, nhưng giờ cụ Đào đi nghỉ rồi, ngày mai thúc hãy quay lại - Chú bé rành rọt đáp, xong liền đóng cửa lại.

- Ấy đừng đóng vội, tiểu thư nhà tại hạ bệnh tình nguy cấp, không thể chờ đến mai được, xin hãy vào trong báo một tiếng với cụ Đào giúp tại hạ -Tử Phàm vội chặn cửa, khẩn thiết nói.

- Làm gì mà ồn ào vậy? - Lại thêm một người nữa đi ra, trên tay cầm một đĩa đèn, ánh lửa bập bùng rọi vào khuôn mặt chữ điền của người đó, cũng không đợi Tử Phàm đáp lại liền cau mày nói tiếp - Chữa bệnh thì mai quay lại, giờ cụ đi nghỉ rồi, lần sau biết đường mà tới sơm sớm lên!

- Không phải tại hạ cố ý làm phiền cụ Đào nghỉ ngơi, nhưng từ phủ bắc tới đây đường xá xa xôi, lại không biết nhà ở đâu mà tìm, thành thử mới phải mạo muội gõ cửa vào giờ này, xin các vị chiếu cố - Vừa nói Tử Phàm vừa lấy vài món đồ trong túi ra, nhanh nhẹn dúi vào tay nam nhân kia.

- Ai ở ngoài đó?

Một giọng nói trầm ấm từ trong nhà vọng ra, nghe qua liền đoán được đó là một lão nhân, người đàn ông bất ngờ rụt tay lại, những thứ Tử Phàm nhét vào tay y đều rơi xuống đất. Nhưng hắn cũng không để tâm lắm, lập tức rướn người lên nhìn vào, đáp:

- Thưa, tại hạ đến từ phủ bắc, xin được phiền cụ khám cho tiểu thư nhà tại hạ!

- Bệnh thế nào? - Lão nhân đi tới cửa, nhờ vào ánh đèn dầu mà Tử Phàm trông thấy đó là một cụ ông tóc bạc, trán cao, khuôn mặt đầy đặn, đặc biệt nhãn quang sáng ngời.

- Thưa, bệnh rất nguy kịch ạ -Tử Phàm kính cẩn đáp, lại kéo lớp chăn đắp bên ngoài Khả Uyên xuống để ai nấy đều nhìn được.

Vừa trông thấy tiểu thư, Đào chân nhân liền biến sắc, vội nói:

- Mau đưa vào trong, bên ngoài sương xuống rất độc.

Hóa ra những lời thiên hạ đồn về vị thần y này cũng chỉ tin được một nửa, nhìn cách ngài ấy tận tình chữa chạy cho Khả Uyên, cả đêm túc trực bên cạnh giường bệnh, mỗi nửa canh giờ lại kiểm tra tình trạng tiểu thư một lần, ngay đến hạng tiểu nhân đố kỵ cũng khó mà dựng chuyện được. Cái này gọi là "Ấu ấu tu tri", đối với trẻ nhỏ thì đặc biệt quan tâm săn sóc, càng là bệnh khó chữa thì càng phải sát sao, bởi trẻ nhỏ sức lực yếu ớt, lơ là một chút hậu quả khôn lường.

Sau khi xem bệnh, Đào chân nhân nói rằng Khả Uyên có dấu hiệu của bệnh đậu mùa, đây là một loại ôn bệnh, nguyên nhân có thể đến từ môi trường sống, những trẻ em có cơ địa yếu thường dễ bị nhiễm bệnh này. Lâm sàng bệnh có hội chứng nhiễm độc toàn thân nặng, ban từ dát sẩn đến phỏng nước và hoá mủ, nguy cơ tử vong rất cao.

Đây là bệnh do nóng trong mà phát ra, người chữa cho tiểu thư lại dùng "Lục vị" và "Bát vị" để chữa trị, đây là thuốc chữa phong hàn, tính nhiệt. Thế nên mới có chuyện càng uống bệnh càng không bớt, thậm chí còn khiến cho bệnh càng phát triển mạnh, đứa bé tinh thần càng mê mệt, dần dần thở khò khè như bị suyễn, mưng mủ toàn thân. Đào chân nhân đã cho tiểu thư dùng thuốc thanh nhiệt nhưng sau hai canh giờ vẫn không có tiến triển. Đến khi dùng thuốc mạnh hơn, tuy chưa đỡ nhưng tinh thần nàng ấy đã hơi tỉnh, ngủ được, không mê sảng. Có điều gần sáng thì bệnh lại như cũ, Khả Uyên sốt cao, mạch đập hỗn loạn, rơi vào trạng thái hôn mê sâu, tính mạng lại bị đe dọa.

Đào chân nhân không e dè người bệnh đang yếu mà ngại dùng thuốc mạnh, trong buổi sáng liền quyết định dùng thuốc có tác dụng công phạt trước, để hạ hết các triệu chứng rồi mới bồi bổ sau. Thuốc thang triền miên hai ngày thì đẩy lùi được cơn sốt, kết hợp với bôi thuốc ngoài da để những nốt phỏng nước lặn đi, tình trạng bệnh của Khả Uyên vì thế mà khả quan hơn. Ban ngày đông bệnh nhân đến chữa trị nên Đào chân nhân không thể thường xuyên theo dõi cho tiểu thư được, vẫn là Tử Phàm nghe chỉ đạo của ngài ấy, sắc thuốc thế nào và để ý ra làm sao, cúc cung tận tụy không dám lơ là một khắc.

Tới ngày thứ ba thì Khả Uyên lại ho ra máu, tình trạng đột nhiên chuyển biến rất xấu, nguyên nhân theo Đào chân nhân thì là nàng ấy bị tổn thương chân khí. Tà khí thịnh thì là chứng thực, bệnh cấp phải chữa ngọn trước, vì tà khí mạnh không trừ đi, chân khí còn ít thì khó trở lại. Cũng may là Tử Phàm đã trừ được nguồn tà khí đó, nhưng thời gian năm ngày cũng đủ để nó tàn phá chân khí trong người tiểu thư, khiến cho nàng nhanh chóng suy yếu, thể chất không phù hợp dùng thuốc liều cao. Ít nhất phải qua năm ngày nữa cho chân khí hồi phục mới xác định được bệnh có chữa được không.

Đến tối Tử Phàm phi ngựa về phủ bắc gặp Thu Oanh, khi hắn đến nơi thì nàng đã ở đó, Thu Oanh lập tức tới hỏi hắn đã tìm được vị thần y kia chưa? Có chữa được bệnh cho Khả Uyên không? Tử Phàm đáp:

- Đã tìm được, nhưng bệnh tình của tiểu thư rất phức tạp, cần phải theo dõi thêm, năm ngày nữa mới biết chính xác. Thần y là người tài đức, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách chữa trị, hai vị cô nương chớ lo.

Thu Oanh cũng muốn tới thăm Khả Uyên, nhưng vì đường xa, nếu rời cung quá lâu chỉ sợ xảy ra chuyện gì một mình Hà Anh không chống đỡ kịp. Nhân tiện thì Tử Phàm có hỏi tình hình trong cung dạo này thế nào, các nàng có phát hiện gì khả nghi không? Thu Oanh lắc đầu, nói:

- Chỗ đó canh phòng rất nghiêm ngặt, ta chưa tìm được đường vào, trong cung mấy ngày hôm nay rất ảm đạm.

Tử Phàm liền dùng lời lẽ động viên nàng, nói giục tốc bất đạt, trước mắt chớ được nóng vội, sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra sơ hở thôi, việc cần thiết bây giờ là hai nàng phải cố gắng trụ vững, đừng để bị bọn họ nghi ngờ. Hơn nữa, nếu tình trạng của Khả Uyên cứ tiếp tục kéo dài như vậy, ngược lại phải tính cách khác, ở lại đó quá mạo hiểm. Thu Oanh bảo hắn cứ yên tâm, các nàng vẫn kiểm soát được tình hình, Tử Phàm miễn cưỡng gật đầu, nói nếu không còn vấn đề gì thì năm ngày sau hãy gặp lại, giờ hắn phải lập tức trở về xem Khả Uyên thế nào.

Năm ngày sau.

Thu Oanh y hẹn tới phủ bắc đợi Tử Phàm, qua một lúc lâu mới thấy hắn phi ngựa tới, nàng liền qua đưa cho hắn một thứ được bọc trong tấm khăn vải, nói:

- Cho ngươi! -Tử Phàm mở ra thì thấy có mấy cái bánh trong đó, chưa kịp hỏi thì Thu Oanh đã vội cướp lời - Ta thấy trong bếp có nhiều nên lấy cho ngươi mấy cái, sao, cảm kích không?

- Thật ...phiền cô nương quá -Tử Phàm lấy làm bối rối nói.

- Cũng không phiền lắm -Thu Oanh làm ra vẻ đắc ý, sau đó liền hỏi tiếp - Tình hình tiểu thư thế nào? Có tiến triển chưa?

- Tốt hơn nhiều rồi -Tử Phàm phấn khởi đáp - Tiểu thư đã không còn ho ra máu, khí huyết lưu thông ổn định, thần y nói rằng lục phủ ngũ tạng bên trong tiểu thư đang phục hồi. Hai ngày trước tiểu thư đã tỉnh lại tầm một canh giờ, tuy thần trí còn mơ hồ nhưng cũng biết khát nước và ăn được cháo loãng. Hay nhất là các nốt phỏng nước đã lặn vãn, da dẻ cũng không còn ngứa ngáy nữa.

- Quả nhiên đúng thầy đúng thuốc thì bệnh sắp chết cũng khỏi! -Thu Oanh lấy làm cao hứng, nói.

- Bên phía cô nương thì thế nào? -Tử Phàm hỏi.

- Không khả quan lắm, người đó mấy ngày vừa rồi đã ra khỏi cung, nghe nói là đi dâng hương tại một ngôi chùa nào đó, vừa hồi cung hôm qua. Đám nô bộc trong cung rất kín tiếng, ta không điều tra được gì từ bọn chúng, chỉ đoán được là đi cùng với người đó có một kẻ trong Ngũ thủ phái, hẳn là xung quanh cũng có rất nhiều Tu Ma Nhân trà trộn vào nữa -Thu Oanh trầm ngâm hồi lâu, lát sau mới tiếp:

- Những điều ngươi nói lúc trước có lẽ đúng, chính vì thế mà rất khó để tiếp cận được với người đó, nhưng ngươi yên tâm, ta đang nghĩ cách rồi, ...

- Không được, vậy rất nguy hiểm -Tử Phàm gạt đi, nói - Nếu đã biết thì đừng tiếp cận nữa, thân phận của hai người không phù hợp để điều tra, tốt nhất là nên án binh bất động, chờ tiểu thư khỏi rồi ta sẽ đưa vào cung, bấy giờ tùy cơ ứng biến cũng chưa muộn.

Thu Oanh không đáp, Tử Phàm thấy đã không còn sớm nữa, hắn hẹn nàng ba ngày sau gặp lại, trước khi rời đi không quên nhắc nàng một lần nữa:

- Nhất định phải cẩn thận!

Ba ngày sau.

Tử Phàm hôm nay rất hứng khởi, do là bệnh của Khả Uyên đã thuyên giảm, tiểu thư có thể nhận ra hắn rồi, dù chưa thể lập tức khỏi hẳn nhưng đây cũng xem như là kỳ tích. Hắn nóng lòng muốn báo tin vui cho Thu Oanh, thần y còn nói, nội trong hai ngày tới tiểu thư có thể cho về rồi, sau đó chỉ cần uống thuốc đúng cữ, ăn ngủ nghỉ điều độ, tĩnh dưỡng tốt là sẽ hết bệnh.

Từ xa hắn đã trông thấy một người đứng trước cổng phủ, nhưng hình như không phải Thu Oanh, Tử Phàm đã quen với hình dáng của nàng, không cần nhìn mặt hắn cũng có thể nhận ra được. Tới nơi thì quả nhiên không phải Thu Oanh thật, người đang đợi hắn là Hà Anh, trông nàng có vẻ khác lạ, linh cảm có chuyện chẳng lành bỗng dấy lên trong lòng Tử Phàm.

Thoáng thấy hắn đến Hà Anh liền chạy vội ra đón đường, tinh thần nàng hoảng loạn, trên mặt chan hòa nước mắt, vừa khóc vừa nói:

- Bọn ta đã bị phát hiện, Thu Oanh ...Thu Oanh bị Tu Ma Nhân đem đi rồi...