Chương 46. Cầu hôn

Triệu quản gia dẫn nàng hướng Ám Vân đình đi đến. Tới bên đình viện Triệu quản gia dừng chân hướng nàng lên tiếng,

“Tiểu thư, Vương gia đợi người ở phía trong đình viện, lão nô chỉ có thể dẫn người đến đây.” Lão cũng rất muốn gọi nàng là vương phi nha, nhưng nàng không đồng ý, lão biết làm sao chứ? Bất quá, có lẽ lão cũng sắp được thỏa nguyện rồi.

“Được rồi, đa tạ lão bá, ta có thể tự mình đi được. Lão bá về nghỉ đi.” Khuôn mặt nàng tuy có vẻ lạnh nhạt nhưng lời nói lại ôn nhu, thêm vài phần kính trọng làm cho Triệu quản gia cảm động. Sống 50 năm rồi đây là người đầu tiên khách khí, không coi lão là người dưới, tuy rằng Lâm tiểu thư vẻ mặt luôn là lạnh nhạt nhưng những cử chỉ luôn tỏ ra rất ôn nhu, quan tâm và đối xử với mọi người rất hòa nhã. Hạ nhân trong vương phủ rất thích nàng, so với Vương gia của bọn họ, họ còn muốn nàng mau trở thành vương phi hơn ấy chứ.

“Vậy lão nô cáo lui.” Nói rồi Triệu quản gia xoay người rời đi, tuy trong lòng không hiểu mấy ngày trước Vương gia truyền lệnh về sai lão và Lâm thống lĩnh chuẩn bị mấy thứ đó làm gì nhưng cũng không dám nhiều lời, có lẽ là cho tiểu thư.

Nàng theo con đường nhỏ dẫn vào trong Ám Vân đình, trong lòng từng đợt nghi vấn, không hiểu hắn muốn làm gì. Vì hôm nay trăng rất sáng nên dọc đường đi cũng không tối lắm, hơn nữa còn có ánh sáng từ những ngọn đèn l*иg ở hai bên đường đi. Cũng lạ, lại có người thắp đèn l*иg ở ngoài hoa viên này sao?

Đến trước đình viện nàng do dự một lát rồi cũng tiến vào, nhưng bên trong không có ai.

“Vu, ngươi ở nơi nào? Còn không mau ra đây cho ta?” Nàng lớn giọng gọi hắn, âm thanh mang theo một chút hờn giận.

Vu chết tiệt, sao còn chưa xuất hiện chứ? Định chơi trò ú tim với ta sao?

Không thấy ai lên tiếng trả lời, nàng bực mình xoay người định rời đi thì có thứ gì đó túm lấy tay nàng,

“Thần nhi, sao nàng lại muốn đi? Ta đã đợi nàng lâu lắm rồi.”

“Đợi ta mà ta gọi ngươi nãy giờ không chịu xuất hiện?” Nàng xoay người lại nhìn kẻ đang bắt lấy tay nàng. Đập vào mắt nàng là khuôn mặt tuấn mỹ lạ thường, bình thường đã thấy đẹp nhưng hôm nay ánh trăng sáng nhàn nhạt hắt lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lại tạo nên một vẻ cuốn hút kỳ lạ, nàng bị vẻ cuốn hút ấy làm cho ngây người, ngây ngốc ngắm nhìn hắn.

Hắn rất hài lòng với vẻ mặt này của nàng, hắn rất thích nàng cứ ngây ngốc như thế nhìn ngắm hắn. Chưa bao giờ hắn lại thấy yêu cái khuôn mặt và thân thể này của hắn như thế.

Hôm nay nàng một thân bạch y phiêu dật, khuôn mặt mỹ lệ động lòng người đứng dưới ánh trăng lại càng làm tôn thêm vẻ đẹp của nàng. Thanh lệ thoát tục, mỹ lệ động lòng người, đẹp tựa tiên nữ giáng trần.

Hai người cứ ngây ngốc đứng ngắm nhìn đối phương. Giờ này khắc này trong mắt họ chỉ có đối phương, không quan tâm thế sự, chỉ có người trong lòng mà họ yêu thương, trân trọng.

Trong một bụi cây gần đó có tiếng thỏ thẻ của một nữ nhân vang lên, tuy là cố kìm giọng nhưng đối với người luyện công thì… Bất quá cũng chỉ giống như tiếng côn trùng mà thôi,

“Sao vậy? Sao hai người họ chỉ đứng nhìn nhau không vậy?”

“Nhị muội, muội nhỏ tiếng một chút không được à?” Tử Giao cũng cố kìm giọng nói xuống, trách móc muội muội mình. Còn không biết là bọn họ đang đi xem lén sao? Nói chuyện to như thế làm gì?

“Đúng đó, chúng ta đang đi rình lén, nhị tỷ có cần lớn tiếng thế không? Có phải hay không muốn tam tỷ cùng tam tỷ phu phát hiện?” Lệ Ảnh cũng không vừa, trách móc Tử Linh, cũng không thể trách nàng nha. Nàng chỉ là muốn chiêm ngưỡng “thủ tục cầu hôn” ở thế kỷ 21 thế nào thôi. Nhị tỷ, ủy khuất tỷ vậy. Trong lòng Lệ Ảnh bồi thêm một câu.

“Ta biết rồi” Thấy mình hơi luống cuống Tử Linh cũng đành chịu nghe trách móc, nhưng mặt vẫn phụng phịu, thấy thế Vu Thiên cũng không đành lòng,

“Được rồi, Linh nhi, nàng chú ý xem đi, họ hết nhìn nhau âu yếm rồi kìa.”

Mọi người cũng tập trung tinh thần theo dõi.

Sau một hồi bốn mắt nhìn nhau tóe lửa tình thì Tuyết Thần cũng phát hiện có điểm không đúng, bèn hắng giọng cho bớt ngượng ngùng, sao nàng lại háo sắc thế cơ chứ? Cư nhiên nhìn người ta đến thất thần như vậy.

“Ách, kia… ngươi gọi ta đến đây có chuyện gì sao? Mau nói đi, ta mệt rồi muốn đi ngủ.”

“Này, ta luống cuống quá, ai bảo nàng xinh đẹp như thế làm gì, làm ta thất thần đến quên cả đại sự.” Hắn cũng cảm thấy hơi luống cuống, cư nhiên ngắm nàng đến xuất thần, nhưng mà là hắn nói thật, ai bảo nàng cư nhiên đẹp như thế làm gì? Làm hại tim hắn loạn nhịp, thiếu chút nữa không kìm lòng được mà ôm nàng vào lòng.

“Ngươi… vô sỉ, không nói thì ta về đây.” Nàng thẹn quá hóa giận trừng mắt với hắn, quay lưng muốn chạy, nhưng lại không xem kẻ trước mặt nàng chính là kẻ mặt dày vô si nha.

“Được rồi, đừng giận ta nữa, ta xin lỗi, là ta sai.”

Hắn vội bắt lấy tay nàng kéo nàng lại gần hắn.

“Bây giờ nàng nhắm mắt lại, khi nào ta bảo nàng mở mắt thì nàng mới được mở ra, không được ti hí nghe chưa?”

“Vì sao ta phải nghe lời ngươi?”

“Rồi nàng sẽ biết, bây giờ thì hãy ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt lại. Nàng sẽ thấy vừa ý cho xem.”

“Phiền phức.” Mặc dù phản kháng như thế nhưng nàng vẫn y lời hắn nhắm mắt lại.

Hắn dẫn nàng đi vào trong đình, sau đó để nàng ngồi xuống, cụ thể ngồi xuống chỗ nào thì nàng cũng không biết, vì lúc nãy mải ngắm hắn có nhìn thấy bố trí bên trong đâu.

Sau đó hắn loay hoay làm cái gì đó, một lúc sau, khi nàng đang mơ mơ màng màng thì giọng nói trầm ấm của hắn cũng vang lên. Thật tức chết nàng, định để nàng ngủ luôn rồi mới gọi nàng sao?

“Được rồi, nàng mở mắt ra đi.”

Mắt có chút ngái ngủ, phải mất một lúc mới nhìn rõ mọi vật, lúc này cảnh vật bên ngoài làm cho nàng không thể thốt nên lời.

Trước mắt nàng là một khung cảnh mỹ lệ, dọc theo đường dẫn lên Ám Vân đình những đèn l*иg được xếp vô tình như hữu ý, đứng trên cao nhìn xuống cả con đường nhìn thật lung linh huyền ảo, ba phía Ám Vân đình là hồ nước xung quanh là rặng liễu rủ xuống hồ, lúc này lại được thắp sáng với hàng trăm chiếc đèn hoa sen, nàng vô cùng bất ngờ hết quay trái quay phải rồi rạng rỡ phát hiện ra, những chiếc đèn hoa sen tưởng như được thả tùy tiện nhưng lúc này nàng mới cảm thấy có gì không đúng, nàng quay sang trái cố gắng nhìn, một dòng chữ hiện lên trong đầu nàng, dường như hắn biết nàng đã phát hiện ra, hắn nhẹ bước đến bên nàng, ôn nhu mà sủng nịch,

“Tuyết Thần, ta yêu nàng.”

Nàng bất ngờ, quay sang nhìn hắn chăm chú, cảm nhận sự chân thành của hắn, sự khẩn thiết của hắn, nàng khẽ mỉm cười quay sang bên phải,

“Tuyết Thần, ta vĩnh viễn chỉ có một mình nàng.”

Nàng cười ngọt ngào nhìn hắn, quay sang phía còn lại, lúc này nàng thật sự hồi hộp, tim đập loạn nhịp, chưa lúc nào nàng có cảm tình mâu thuẫn như thế này, vừa chờ mong, vừa hạnh phúc, nhưng cũng lại lo sợ, nhưng dường như sự lo sợ đó đã bị hạnh phúc làm cho dần biến mất.

Lúc này đây ánh trăng in bóng xuống mặt hồ, ánh sáng vàng vọt dịu dàng mà ôn nhu, giống như đang mỉm cười, đó cũng là cảm xúc của nàng lúc này.

Bỗng nhiên có một bóng đen bao phủ trước mặt nàng, từ từ, chậm dãi quỳ một chân xuống trước mặt nàng, nàng ngạc nhiên nhìn hắn.

Hắn…

Chưa kịp để nàng lên tiếng, chưa kịp để nàng tiếp nhận chuyện này, hắn đã đưa ra một vật làm nàng kích động không thôi, hắn… thật sự vì nàng mà làm tất cả? Hắn cư nhiên quỳ trước mặt nàng…

“Tuyết Thần, gả cho ta được không?”