Chương 45. Cải tạo tư tưởng – P2

Đúng lúc này một nha hoàn đi vào, đó là tiểu Nguyệt, nha hoàn mà nàng vừa mắt khi Triệu quản gia đưa đến cho nàng lựa chọn, nhưng nàng không cần nhiều chỉ cần một là đủ.

“Tiểu thư, Triệu quản gia tới nói Vương gia đang chờ người ở Ám Vân đình, thỉnh tiểu thư nhanh đến đó.”

“Được rồi, tam muội, muội đi đi, nên làm gì thì hãy làm đi.” Tử Giao nắm lấy bàn tay của nàng vỗ về.

“Tỷ đi đi, chúng ta cũng về nghỉ ngơi đây.” Lệ Ảnh vừa nói, ánh mắt lóe tinh quang nhìn hai người còn lại.

“Vậy muội đi đây.” Nàng nhanh chóng theo tiểu Nguyệt đi ra ngoài, ngoài Luyến Tuyết viên, Triệu quản gia đang đợi, thấy nàng đi tới cúi đầu hành lễ rồi dẫn nàng đi về hướng Ám Vân đình.

Nàng vừa rời khỏi phòng, ba bóng dáng nam nhân cũng mau chóng tiến vào, Lệ Ảnh phóng đến bên người Huyền Kha, níu tay y.

“Sao rồi? Sao rồi? Chuẩn bị xong chưa?”

“Xong hết rồi, các nàng thì sao?”

“Cải tạo tư tưởng thành công.”

“Cũng chưa chắc, còn phải xem biểu hiện đêm nay của hắn thế nào đã. Tam muội không phải là người dễ dàng như thế.” Tử Giao trầm ngâm, nàng cũng lo cho hạnh phúc của tam muội, hi vọng hắn đừng làm các nàng thất vọng.

“Tiểu Giao nhi, nàng đừng lo lắng như thế, ta tin Thần muội muội sẽ chấp nhận hắn thôi. Mà hắn cũng sẽ không làm Thần muội muội và chúng ta thất vọng, hắn rất yêu Thần muội muội, sẽ không làm tổn thương Thần muội muội.” Yến Vĩ trấn an Tử Giao, hắn biết nàng lo lắng cho Thần muội muội, trong lòng nàng Thần muội muội như bảo bối, hắn cũng bất đắc dĩ. Nhìn nàng lo lắng cho muội muội như thế mà lại không quan tâm đến hắn, trong tâm bỗng dâng lên một cỗ chua xót, nhưng hắn cũng đành phải chấp nhận, có lẽ đây là cái giá phải trả cho cuộc đời phong lưu công tử trước đây. Nhưng hắn sẽ không bỏ cuộc, hắn sẽ không từ bỏ nàng. Vĩnh viễn không.

“Đúng vậy, đại tỷ, tỷ đừng lo lắng, nếu hắn thương tổn tam muội, chúng ta đánh hắn, hạ xuân dược hắn. Cho hắn uống Cuồng Ngược Hoan, sau đó là hạ Ảo Mộng Thương, Phệ Hoa tán cho hắn hưởng thụ hết đau đớn mà chết đi.” Lệ Ảnh đã được lĩnh giáo Cuồng Ngược Hoan mà tam tỷ dùng với cha con Ngô Đạo. Nàng rất hứng thú với độc dược của tam tỷ.

“Đại tỷ, tam muội rất bản lĩnh, còn có chúng ta nữa. Tỷ yên tâm, tam muội nhất định hạnh phúc.”

Nghe Lệ Ảnh nói mà ba đại nam nhân lệ tuôn ầm ầm, sau này chớ có dại mà dây vào 4 đại ác ma này, không thì chết rất khó coi. Mặc dù Vu Thiên không biết Cuồng Ngược Hoan là gì nhưng những thứ còn lại thì hắn biết mà hắn tin Cuồng Ngược Hoan kia cũng không tốt lành gì. Nghe tên đã thấy sởn da gà rồi.

“Cuồng Ngược Hoan là gì?” Hắn rất phát huy tinh thần ham học hỏi.

Tử Linh nhìn hắn với ánh mắt khinh thường, một trong hai đại thế gia lớn nhất giang hồ bị diệt môn làm chấn động giang hồ thế mà hắn không biết.

Vu Thiên gãi tai không hiểu quay sang nhìn hai nam nhân kia. Yến Vĩ mặc dù mới được nhìn hậu quả nhưng bản lĩnh của độc dược này thì hắn cũng nghe qua, hắn bỗng dưng lạnh sống lưng. Thật đáng sợ.

Nhìn Yến Vĩ vẻ mặt sợ sệt, Vu Thiên lại quay sang Huyền Kha thái độ của Huyền Kha còn bi thảm hơn, mặt mũi trắng bệch, trán rịn mồ hôi. Huyền Kha dĩ nhiên biết lợi hại của Cuồng Ngược Hoan, nó là sự kết hợp “khéo léo” của Mị dược và Thượng Tàn Hoa, Mị dược y đã lĩnh hội, Thượng Tàn Hoa thì y đã chứng kiến vì muội muội của y đắc tội nàng nên mới bị “cảnh cáo” như thế. Giờ nghĩ lại thật làm y khϊếp sợ không thôi.

“Sao vậy? Lợi hại thế sao?” Vu Thiên cảm nhận được sự lợi hại nên vẻ mặt e ngại dè dặt lên tiếng hỏi.

Yến Vĩ hảo tâm nói cho hắn biết về Cuồng Ngược Hoan, càng nghe mặt Vu Thiên càng đen lại, sau khi nghe xong thì mặt hắn cắt không còn giọt máu. Thật đáng sợ.

“Kẻ biếи ŧɦái nào lại chế ra loại dược kinh khủng đó?”

Vừa nói xong hắn đã nhận được cái chừng mắt của Tử Linh.

Sao thế? Dược đó quả thật rất biếи ŧɦái mà.

“Không được nói biếи ŧɦái, vì kẻ biếи ŧɦái đó chính là đại tẩu.”

“Hả?”

“Sao ngươi biết?”

“Vì ta đã vô tình đắc tội nàng mà bị nàng hạ Mị Dược cùng Tình Hoan, ta còn may mắn là sớm tỉnh ngộ mà không trêu chọc nàng nêu không ta thật thảm.” Y vẫn còn khϊếp sợ mà “bồi hồi” kể lại.

“Cái gì? Ngươi đắc tội tam tỷ? Nếu vậy thân thể ngươi không còn trinh trắng.” Không hiểu sao khi nghe hắn nói ra điều này, trong tâm Lệ Ảnh nổi lên một hồi tức giận, vẫn biết Huyền Kha hắn là hoa tâm công tử nhưng vẫn không tự chủ được mà yêu thương hắn.

“Ảnh nhi, nàng đừng nghĩ bậy, đó là do ta bị đại tẩu hạ dược, trước giờ ta chưa từng chủ động có quan hệ xá© ŧᏂịŧ chi thân với nữ nhân khác.”

“Thì sao? Điều đó có gì khác nhau?” Ánh mắt hờ hứng nhìn y làm tim y quặn thắt, lần đầu tiên trong đời y cảm thấy hối hận vì những việc mình đã làm, lẽ ra ngay từ đầu y không nên đắc tội nàng để bây giờ chuốc lấy hậu quả này.

“Ảnh nhi, hãy cho ta cơ hội, ta tuyệt không phụ nàng. Hãy tin ta.”

“Được rồi. Chuyện chúng ta tính sau.”

“Nam nhân đáng chết, dám không giữ thân sạch sẽ vậy mà còn muốn đến gần tứ muội của ta.” Tử Linh nguýt hắn rồi lia ánh mắt về phía Vu Thiên. Nàng cũng sợ, hắn dù sao cũng là hoàng thượng của Hoàng Thiên Quốc mà.

“Linh nhi, nàng đừng nhìn ta như thế, ta vẫn còn trong sạch, hậu cung của ta chỉ toàn là cung nữ, mấy nữ nhân quan lại, công chúa cầu thân kia ta chưa động vào, ngày mai ta hạ lệnh đuổi hết.” Vu Thiên bị ánh mắt của Tử Linh làm cho sợ hãi, hắn không muốn bị nàng xa lánh.

“Tiểu Giao nhi, ta đi thanh lâu chỉ là nghe đàn và bình thơ, tuyệt không có làm gì hết.”

“Ngụy biện, ai tin.”

“Nàng tin ta đi mà.” Vu Thiên, Yến Vĩ ai oán nhìn hai nàng.

“Thôi được rồi, chúng ta còn việc phải làm.” Tử Giao không muốn nhiều lời, đã chấp nhận yêu thì hãy cố mà bao dung cho quá khứ đi, dù sao hiện tại, tương lai mới là quan trọng. Tử Linh và Lệ Ảnh cùng chung ý nghĩ.

Nhận thấy sự chuyển biến trong ánh mắt của các nàng, ba đại nam nhân cùng thở phào nhẹ nhõm. Vu Thiên nghĩ, ngày mai phải phế hậu cung thôi.

“Thế bây giờ chúng ta..?” Tử Linh tinh nghịch nháy mắt.

Không ai nói với ai câu nào, tất cả đồng loạt phi thân hướng về phía Ám Vân đình. Xem ra đêm nay là một đêm đáng nhớ khó quên đối với người nào đó.

Đến gần Ám Vân đình thì bọn họ gặp ba đại nam nhân tuấn mỹ cũng đang lén lút đi vào Ám Vân đình.

“Dạ, Phong, Vũ các ngươi là đang làm gì?”

Đang lúi húi ẩn nấp để đi vào Ám Vân đình, Dạ, Phong, Vũ bất thình lình bị điểm tên, giật mình quay lại thì thấy khuôn mặt phóng đại của đấng “cửu ngũ chí tôn” của bọn họ làm họ cũng giật mình. Rồi vội vàng quỳ xuống hành lễ.

“Oa, Hoàng Thượng. Tham kiến hoàng thượng.”

“Đứng lên đi, ta hỏi các ngươi đang muốn làm gì?”

“Ách, Hoàng Thượng, thuộc hạ…” Vũ Ấp úng.

“Thế Hoàng Thượng đến đây muốn làm gì?” Thấy Vũ ấp úng, Dạ lên tiếng giải vây.

Bình thường hoàng thượng đối bọn họ cũng không khách khí gì, không coi họ là thuộc hạ. Từ nhỏ họ đã theo hoàng thượng và vương gia cùng lớn lên, cùng luyện võ nên tình cảm vô cùng thân thiết, vì thế mà dĩ nhiên là bọn họ có thể thoải mái, trước mặt hoàng thượng không coi trong tiểu tiết, còn thường xuyên đấu khẩu cùng nhau.

“Ách… Ta, mà việc gì ta phải báo cáo cho các ngươi.”

“Cùng chung mục đích cả thôi.” Phong nãy giờ im lặng giờ lại vểnh môi giễu cợt.

“Gì mà chung mục đích chứ? Ta chỉ là muốn xem nhị đệ và nhị đệ muội bồi đắp tình cảm như thế nào thôi.” Vu Thiên thẹn quá hóa giận trừng mắt với bọn họ.

“Chứ không phải có người muốn học hỏi kinh nghiệm của vương gia sao?” Phong không để ý Vu Thiên đang giận dữ mà vẫn tiếp tục trêu ghẹo.

“Ngươi… Ngươi… Ta là hoàng thượng đó, ngươi cư nhiên lại dám hồ nháo với ta?” Bị nói trúng tim đen, Vu Thiên giận dữ lấy uy nghiêm hoàng thượng mà uy hϊếp Phong. Từ trước đến giờ tên Phong chết tiệt luôn đối đầu với hắn, quả nhiên là người chịu trách nhiệm thanh lâu mà. Hắn thật hối hận vì đã để hắn tiếp nhận chốn phong trần đó, trước kia Phong muốn tiếp quản ngân điếm nhưng Vu Thiên lại không cho thế là từ đó tên Phong luôn đối đầu hắn.

“Có ai làm hoàng thượng như ngươi không? Thật không có uy nghiêm gì cả.” Phong thật không chừa cho hắn tí mặt mũi.

“Ngươi…”

“Thôi được rồi, hiện giờ chúng ta có việc quan trọng hơn phải làm.”

Thế là cả nhóm tiếp tục nhiệm vụ bất khả bất thi (Không thể không thực hiện). Tìm được một bụi cây gần Ám Vân đình, lúc này tiếng nói chuyện mới rứt.