Chương 47. Chấp nhận cầu hôn

Trên tay hắn cầm một chiếc nhẫn, kiểu dáng tuy đơn giản, thân nhẫn trơn bóng, ở chỗ viên đá quý là một chút trạm trổ, không quá đặc sắc nhưng chính là… kiểu nhẫn này là kiểu mà lũ yêu tinh phòng nàng mê đắm, dĩ nhiên là có cả nàng trong đó. Đơn giản nhưng rất bắt mắt.

Tuy chất liệu làm thân nhẫn là gì nàng không biết, màu trắng đυ.c giống bạc nhưng nàng nghĩ không phải bạc, tóm lại là nàng không biết, bởi đơn giản là đối với trang sức nàng chưa bao giờ tìm hiểu sâu. Nhưng có một loại trang sức không tìm hiểu nàng cũng biết. Đó chính là kim cương, trang sức gắn liền với phụ nữ.

Trên chiếc nhẫn có một viên kim cương, nàng thật sự bất ngờ, đó chính là mơ ước của nàng, một chiếc nhẫn cưới như thế này, một chú rể bảnh bao, yêu thương nàng, nguyện vì nàng hết thảy. Nam nhân này cư nhiên vì nàng mà làm tất cả.

Nàng thật sự bị hắn làm cho cảm động rồi, hắn thật sự yêu nàng như thế sao?

Nhìn khuôn mặt biến ảo nhanh chóng, lúc thì kích động, vui mừng khi thì lại tỏ ra nghi vấn. không lẽ, nàng không tin vào hắn?

Khung cảnh lãng mạn đầy mật ngọt dĩ nhiên là không thiếu “ruồi bọ”.

“Này, hắn cư nhiên quỳ, hắn thật sự quỳ.” Lệ Ảnh và Huyền Kha kích động lên tiếng.

Phải biết rằng hắn là một vương gia cao cao tại thượng, một Tiêu Vu công tử lạnh nhạt cao ngạo, một Kiếm Chủ của Kiếm Hồn luôn tàn bạo lãnh khốc, hắn cư nhiên quỳ trước một nữ nhân.

“Vương gia cư nhiên quỳ.”

“Lại còn quỳ trước một nữ nhân.”

“Đầu vương gia bị hỏng rồi sao.”

“Đầu các ngươi mới là hỏng, tam muội phu yêu tam muội, việc làm nhỏ nhặt thế thì có gì mà phải phản ứng khoa trương thế chứ? Khi ngươi yêu rồi, trong mắt ngươi chỉ có một mình người ngươi yêu, ngươi sẽ làm tất cả vì nàng ta, yêu thương nàng ta, tất cả chỉ vì được một nụ cười, một lời đồng ý làm thê tử của người ta. Khi đó ngươi sẽ không quản cái gọi là sĩ diện của nam tử hán đại trượng phu, trong mắt ngươi chỉ có nàng.”

“Linh nhi nói đúng, tại sao không thể? Nếu hắn không chân thành một chút thì đợi đấy mà tam muội đồng ý làm vương phi của hắn.”

“Tiểu Giao nhi, vậy đến lúc đó ta cũng quỳ, nàng cũng về làm nương tử của ta chứ?” Yến Vĩ từ nãy thất thần khi hồi phục lại thì nghe được câu này của nàng, rất nhanh hắn tranh thủ cơ hội. Nhị muội thê nói đúng, đã yêu thì xá gì một chút lễ giáo cỏn con này.

Vu Thiên cũng thất thần, nhị đệ cao cao tại thượng, thậm trí còn không quỳ trước mặt hắn cư nhiên quỳ gối trước nhị đệ muội, hắn thật sự làm như thế sao?

Trong mắt ngươi chỉ có một mình người ngươi yêu, ngươi sẽ làm tất cả vì nàng ta, yêu thương nàng ta, tất cả chỉ vì được một nụ cười, một lời đồng ý làm thê tử của ngươi. Khi đó ngươi sẽ không quản cái gọi là sĩ diện của nam tử hán đại trượng phu, trong mắt ngươi chỉ có nàng.

Thật vậy sao? Tất cả những gì nhị đệ làm hôm nay chỉ vì yêu nhị đệ muội? Nếu ta làm như thế nàng có nguyện ý cùng một chỗ với ta không? Nhưng… ta làm được sao?

“Được rồi, các ngươi im lặng đi, xem Thần nhi quyết định thế nào kìa.”

Quay lại với nàng.

Hắn nhìn nàng, thật sự nàng không thể chấp nhận hắn sao, trong tâm dâng lên một cỗ chua xót cùng mất mát và lo sợ.

“Thần nhi.” Giọng nói mang điểm chua xót, bất đắc dĩ cũng giống như nài nỉ. Thật sự hắn không thể cưới nàng sao? Nàng cũng đồng ý tiếp nhận hắn mà, bao nhiêu việc hắn làm vì nàng nguyên lai vẫn là chưa đủ.

Trên mặt hắn xuất hiện tia ảm đạm cùng tuyệt vọng.

“Sao ngươi lại mang cái bộ mặt đó? Ta chưa có trả lời mà.”

Ngay lúc hắn như tuyệt vọng, giọng nói trong trẻo mà ấm áp của nàng vang lên, như mặt trời ngày đông mang đến cho hắn tia ấm áp.

“Nàng…”

“Ngốc ạ, chàng phải đeo nhẫn vào tay ta thì ta mới chấp nhận được chứ?” Nàng lém lỉnh đùa cợt hắn, nhưng trong tâm lại là một cỗ ngọt ngào. Nhìn thấy hành động của hắn, nhìn thấy chiếc nhẫn hắn cầm trên tay nàng vô cùng kích động. Thì ra cũng có người nguyện vì nàng làm tất cả, nàng chấp nhận tình cảm của hắn, dĩ nhiên cũng muốn ở bên hắn rồi, chỉ là nàng có chút do dự, sợ hắn sau này sẽ hối hận.

Mặc kệ sau này thế nào, chỉ cần hiện tại nàng và hắn hạnh phúc, như thế là đủ rồi.

“Nàng… nàng thật sự đồng ý ta? Nàng thật sự không chê ta cầu hôn không hoa hồng, không có rượu vang gì đó? Nàng thật sự không giận ta mà vẫn tiếp nhận ta?” Hắn thủy chung vẫn là ngỡ ngàng và lo sợ, sợ là hắn đang nằm mộng, sợ nàng đùa hắn, sợ…

“Ngươi muốn ta từ chối đúng không? Vậy được rồi ta…”

“Ta yêu nàng. Thần nhi, cả đời này ta nguyện chỉ yêu mình nàng, cho dù là kiếp sau, sau nữa ta cũng nguyện yêu mình nàng. Cảm ơn nàng chấp nhận lời cầu hôn của ta.”

Không để nàng nói hết câu, hắn vội vàng ngắt lời nàng, cũng nhanh chóng đứng dậy đeo nhẫn vào ngón áp út của nàng, đừng hỏi vì sao hắn biết, ngay cả “thủ tục” hắn cũng hỏi nàng được vậy thì cái điều này sao hắn lại không biết được.

“Ta cũng yêu chàng. cảm ơn chàng đã nguyện ý vì ta mà làm nhiều việc như vậy. Thật sự cảm ơn chàng. Vu, Ta yêu chàng.”

Hắn và nàng ôm nhau dưới ánh trăng, xung quanh ánh đèn l*иg đỏ và đèn hoa sen lung linh huyền ảo, tất cả là minh chứng cho tình yêu của họ.

“Oa họ ôm nhau kìa, nghĩa là tam muội đồng ý rồi, vậy là chúng ta sắp có một đám cưới linh đình? Nghĩa là ta sắp có bảo bảo để chơi rồi? Ta sắp được lên làm a di rồi. Thật may quá. Thật hạnh phúc.” Lệ Ảnh phấn khích không kìm được mà hét lên, cũng không thèm nghĩ là bọn họ là đang rình lén.

“Ảnh nhi, nếu nàng thích bảo bảo vậy thì chúng ta bái đường rồi cùng sinh bảo bảo.” Huyền Kha cũng biết tranh thủ cơ hội mà tát nước theo mưa. Y chắc chắn rằng con của y và Ảnh nhi sẽ rất đáng yêu.

“Im đi, ai thèm có bảo bảo với ngươi. Ta là thích bảo bảo của tam tỷ cơ, hai người họ xinh đẹp như vậy, đứa nhỏ của hai người ấy nhất định cũng rất xinh đẹp.”

“Đúng vậy tứ muội, ta cũng thích bảo bảo của tam muội.” Tử Linh cũng mơ màng tưởng tượng, thật không ngờ sức tưởng tượng của họ lại mạnh mẽ như vậy, làm cho ai kia nghe được mà ngượng ngùng.

“Nhị tỷ, tứ muội hai người còn nói nữa ta tuyệt giao với hai người.”

Nàng thẹn quá hóa giận, mặt đỏ hồng lên hòa cùng ánh trăng kia lại làm cho nàng thêm vài phần kiều diễm.

“Oa, thật không nghĩ tới tam muội xinh đẹp động lòng người như vậy nha.” Tử Linh nhịn không được oa oa kêu lên, ánh mắt mê ly nhìn nàng đầy ngưỡng mộ. Bình thường thì có thể hai người sợ nàng, nhưng mà trong hoàn cảnh này, lời nói của nàng mà cũng tin, vậy thì thật là rất ngu ngốc rồi. Vì thế hai người cũng không quan tâm nàng thẹn quá thành giận.

“Đúng đúng, nhị tỷ nói đúng, đại tỷ, tỷ có thấy hôm nay tam tỷ thật kiều diễm không? Vẫn biết bình thường tam tỷ đẹp tựa thiên tiên, nhưng hôm nay dường như lại đột phá thêm một bậc nha.” Lệ Ảnh cũng nhịn không được hùa theo. Tam tỷ của nàng thật xinh đẹp kiều diễm, yêu mị quyến rũ lòng người.

“Tứ muội, muội…” Nàng nghẹn họng trân trối nhìn hai cái người ghê tởm kia, đặc biệt là tứ muội của nàng. Sao lại dùng từ “đột phá” ở đây? Cũng không phải là luyện công mà đột phá.

“Ảnh nhi, sao lại dùng từ đột phá ở đây? Cũng không phải luyện võ a.” Tử Giao nhìn tam muội xinh đẹp thoát tục của nàng mà trong lòng một trận kiêu ngạo, hỏi thế gian có ai xinh đẹp hơn tam muội nhà nàng.

“Đúng vậy a, Ảnh nhi, sao nàng có thể dùng từ đột phá được chứ, phải là thoát tục, thoát tục có biết không?” Huyền Kha đứng một bên, yêu chiều, sủng nịch xoa đầu Lệ Ảnh. Lúc nãy khi nhìn thấy Tuyết Thần, trong tâm y cũng chấn động, trước đây thấy nàng đã đẹp nhưng không ngờ lại đẹp như vậy, làm cho hắn hiểu ra, không có xinh đẹp nhất mà chỉ có ngày càng xinh đẹp hơn. Nhưng giờ này y cũng đã có Lệ Ảnh, Ảnh nhi của y mới là dành cho y.

“Nhị đệ muội, ta thật ghen tị với muội a, có thể làm cho Linh nhi của ta hết lời khen ngợi lại còn nhìn với con mắt sùng bái như vậy, kẻ làm nam nhân như ta thấy thật hổ thẹn.” Vu Thiên cũng hùa vào trêu trọc.

Vu Thiên cảm thấy có chút buồn cười, hắn luôn luôn bên Linh nhi, trọc Linh nhi cười, làm tất cả vì Linh nhi của hắn nhưng chưa khi nào Linh nhi nhìn hắn sùng bái như thế, nếu như hắn có thể nhận được ánh mắt kia của nàng dù chỉ một lần thôi, hắn cũng sẵn lòng làm tất cả. Mặc dù hắn biết, mọi người cũng biết trong lòng Linh nhi có hắn, nhưng là nàng không thể hiện tình cảm với hắn cũng khiến hắn có chút mất mát.

“Hoàng huynh, ta có cách khiến cho Linh nhi của huynh chỉ cần nhìn thấy huynh là cười đến ngọt ngào đó.”

Vu Hạo nãy giờ không lên tiếng, lúc này mới khai kim khẩu, nham hiểm nhìn hoàng huynh. Nhìn nàng tức giận đến đỏ mặt tía tai mà không làm gì được, lại nhìn đám người kia bình thường bị nàng chỉnh cho thê thảm, nhân lúc này đυ.c nước béo cò, tát nước theo mưa mà trêu ghẹo nàng khiến hắn cũng không khỏi vừa buồn cười vừa tức giận.

Trong đám người kia thử hỏi có ai không phải là kẻ uy trấn giang hồ ấy vậy mà lúc này không khác gì lưu manh.

Vu Thiên nghe thấy thế, ánh mắt sáng lên nhìn đệ đệ của mình.

“Chỉ cần…”

“Chỉ cần gì ngươi nói mau đi, xem xem hắn làm gì mà có thể khiến ta nhìn hắn là muốn cười?” Tử Linh nhìn Vu Hạo thúc giục, ngay chính bản thân mình còn không biết nàng muốn Vu Thiên làm gì mà tên tam muội phu kia đã biết, hỏi có tức chết nàng không? Hắn cũng không phải là nàng a.

Mặc dù đối Vu Thiên nàng luôn trưng bộ mặt hung dữ nhưng là sâu trong nội tâm nàng luôn thấy rất ngọt ngào, vì hắn đã làm rất nhiều điều vì nàng.

“Đúng vậy, tam tỷ phu, huynh mau nói đi, muội cũng muốn biết.”

“Đảm bảo không phải thứ gì tốt đẹp.” Giao hảo đã bao nhiêu năm Huyền Kha còn không hiểu tính hắn, nhìn nụ cười nham hiểm kia là y biết, vậy mà tên hoàng huynh của hắn lại ngây thơ tin tưởng hắn như thế. Thật đáng thương.

“Ngu ngốc, chính đệ đệ của mình còn không hiểu biết.” Tử Giao cũng thấy buồn cười, tên Vu Thiên này nói ngu ngốc hay là yêu quá hóa rồ luôn rồi. Tam muội phu thì có ý tưởng gì tốt đẹp chứ?

“Ngươi…” Vu Thiên đang muốn mắng lại Tử Giao thì đã bị câu nói của ai kia chặn họng chỉ có thể ủy khuất nhìn đệ đệ của mình.

“Nàng là đại tỷ của ta đấy.”

Hắn dù sao cũng là Hoàng Thượng của Hoàng Thiên Quốc, sao có thể không cấp cho hắn nửa điểm mặt mũi chứ? Ai bảo thường ngày trốn đi chơi, giao hết công việc cho đệ đệ làm gì chứ? Ô ô, nhưng mà hắn thật muốn biết cách gì làm cho Linh nhi của hắn nhìn hắn cười ngọt ngào mà.

“Ngươi thật muốn biết.” Vẫn là Vu Hạo khôn khéo quyến rũ hắn.

“Ân, dù sao ta cũng muốn biết.”



“Lễ bái đường của ta, ngươi làm hồng nương.”

“…”

“…”

“…”

“…”

“…”

“…”

“Ha ha ha ha ha”

Đây chính là tiếng lòng của 6 người kia, còn tiếng cười kinh thiên động địa kia đương nhiên là của Tuyết Thần xinh đẹp đáng yêu rồi.

Tiếng cười càng ngày càng lớn, lôi kéo những tiếng cười khác vang lên, tạo nên một tràng cười hỗn loạn. Hoàng Thượng của chúng ta thì mặt mày xanh mét, tức giận, phẫn nộ nhìn đám người cười đến ngặt nghẽo. Xong, thế là xong, mặt mũi của hắn vậy là mất hết, còn đâu oai nghiêm của hắn nữa. Nghĩ vậy hắn vội vàng biến mất khỏi Ám Vân đình, Tử Linh cũng định thần sau trận cười sảng khoái, đuổi theo hắn bắt hắn làm hồng nương.

Nham hiểm, thật quá nham hiểm.

Độc ác, ngay cả huynh đệ ruột của mình cũng không tha.

Tam muội phu thật quá phúc hắc.

Không hổ danh Tiêu Vu công tử, thâm hiểm xảo trá.

Chủ tử cũng thật quá nhẫn tâm rồi.

Hắn hào phóng đón nhận tất cả những ánh mắt khinh bỉ kia.

“Các vị không cần nhìn tại hạ bằng ánh mắt ngưỡng mộ thế đâu. Thật chê cười.” Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn mấy người kia, dùng ánh mắt ra hiệu: Còn không mau cút đi chỗ khác cho ta? Còn muốn ở lại, ta đây phụng bồi.

Thế là mấy bóng dáng kia trước khi rời đi đều ném cho hắn ánh mắt khinh bỉ.

Đằng sau còn nghe được thanh âm vui mừng của nữ nhân,

“Oa Vu, chàng thật đáng yêu, ta yêu chàng chết mất.”

Thật làm người ta muốn mao cốt tủng nhiên.