Chương 44. Cải tạo tư tưởng – P1

Khi về đến phủ của hắn, nàng bị cảnh tượng đó làm cho hoảng sợ. Ba chữ “Huyền Vương Phủ” sơn son thϊếp vàng uy nghi mà cao ngạo. Quản gia cùng các gia nô đứng dọc hai hàng quỳ xuống hô vang,

“Cung nghênh vương gia hồi phủ”.

Nhận ra tia hoảng sợ của nàng hắn bất giác cau mày.

“Được rồi, đều lui xuống đi. Các ngươi làm cho Vương Phi hoảng sợ rồi.”

Nghe được lời nói của hắn, Triệu quản gia cùng mọi người hơi bất ngờ. Từ trước đến giờ vương gia chưa bao giờ gần nữ nhân, mấy vị thị thϊếp trong phủ đều là Hoàng Thượng ban tặng nhưng mấy hôm trước đã bị Phong thị vệ lệnh về đuổi hết đi, trong phủ chỉ còn lại một mình Từ phu nhân là không chịu rời đi. Lão chỉ là một quản gia nho nhỏ, mà Từ phu nhân này lại là nhị tiểu thư của tể tướng phủ. Mấy vị phu nhân khác cũng là con quan nhất phẩm trong triều nhưng lệnh vương gia không thể cãi. Chỉ có vị Từ phu nhân này có đuổi thế nào cũng không chịu đi, lão cũng không dám làm mạnh đành chờ vương gia về xử lý. Giờ nghe vương gia nói hai chữ “Vương Phi” làm lão cũng không khỏi tò mò mà ngẩng đầu đánh giá vị cô nương bên cạnh hắn.

Nàng một thân tử y, khuôn mặt mỹ lệ trắng ngần, từ sóng mũi, ánh mắt, cái miệng đáng yêu đều mang một vẻ đẹp hoàn mỹ. Mỹ nhân như Từ phu nhân vẫn còn kém xa vẻ đẹp của vị cô nương trước mặt, mà trên người vị cô nương này lại mang thêm vẻ bệ khí, cao ngạo lãnh mạc nhưng không hề kiêu căng ngạo mạn làm cho người khác không tự chủ được mà kính trọng. Sống 50 năm, làm quản gia 30 năm trong vương phủ tự nhiên biết được vị cô nương trước mặt ắt có điểm hơn người, giờ vương gia nói vị cô nương này là Vương Phi tự khắc lão cũng hiểu ý mà cung kính,

“Tham kiến Vương Phi. Cung nghênh Vương Phi hồi phủ.”

“Tham kiến Vương Phi. Cung nghênh Vương Phi hồi phủ.” Nghe thấy quản gia hành lễ với nàng đám gia nô trong phủ vô cùng thông minh a dua hành lễ.

“Được rồi, tất cả đứng lên đi, đừng quỳ như thế, ta thấy rất ngại ngùng, tổn thọ của ta mất. Lão bá, đừng khách khi như thế.” Nàng thấy có nhiều người quỳ xuống hành lễ với mình như vậy thì hơi hoảng sợ. Đùa à, nàng là thanh niên thời đại mới, thanh niên tri thức thế kỷ 21 làm sao có thể nhận đại lễ như thế được? Sẽ tổn thọ nha. Hơn nữa, vị lão bá này có vẻ còn hơn cả tuổi ba ba nàng ở hiện đại. Phải kính lão mới đắc thọ nha. Vì thế nàng tiến đến nâng Triệu quản gia dậy, cũng không quên nhắc nhở mọi người.

Triệu quản gia và người hầu thấy nàng tuy lãnh mạc nhưng lại rất thiện lương đối xử hòa nhã với mọi người thì hảo cảm của mọi người đối với vị Vương Phi này lại tăng thêm một bậc.

“Đạ ta vương phi.”

“Sau này đừng có hở ra là quỳ như thế, ta không thích, chỉ cần gật đầu hành lễ là được rồi.”

“Cái này…” Mọi người có điểm khó xử, rồi lại đưa mắt nhìn vương gia.

“Nàng nói thế nào thì là thế ấy đi.” Hắn cũng hiểu ý ra lệnh cho người hầu, hắn biết nàng luôn thiện lương như thế.

“Ai u, người ta đã là Vương Phi rồi đấy.”

“Cũng chấp nhận làm nữ chủ nhân của người ta rồi kìa.”

“Tam muội, muội lại bỏ quên chúng ta?”

“Đúng vậy nha, tam tỷ sao tỷ lại bỏ quên chúng muội? Nhị tỷ, tam tỷ có phải có tam tỷ phu rồi không cần chúng ta nữa?”

“Các muội sao lại nói thế, ngay cả ta, tam muội cũng quên luôn rồi nè.”

“Đại tẩu, mặc dù tẩu quan tâm đến tên Tiêu Vu là tốt, nhưng đừng có không để ý đến Ảnh nhi của ta, như vậy Ảnh nhi sẽ đau lòng, ta cũng thương tâm.”

Bọn họ mỗi người một câu trêu ghẹo làm nàng đỏ mặt, tức giận, không thèm để ý phóng ngay vào trong.

“Xem kìa xem kìa, còn biết rõ đường đi lối lại ở trong Vương Phủ rồi kìa.” Bởi vì nàng chỉ muốn nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của họ nên vừa thấy có chỗ quẹo thì quẹo ngay không ngờ đó lại là hướng đến Luyến Tuyết Viên nơi ở của Vương phi, và bên cạnh là Lãnh Hiên Viên nơi ở của Vương gia. Luyến Tuyết Viên trước kia là Ý Lan Viên nhưng mấy hôm trước đã được vương gia chỉ thị về đổi thành Luyến Tuyết Viên điều đó chứng tỏ Vương gia rất yêu Vương phi.

Hắn thấy nàng xấu hổ bỏ đi thì trừng mắt nhìn Huyền Kha, rồi cũng mau chóng đuổi theo nàng, không quên dặn dò Triệu quản gia thu xếp chỗ ở cho bọn người họ ở Lạc Nguyệt Viện.

Buổi tối các nàng viện cớ cơ thể mệt mỏi nên chỉ ăn uống qua loa rồi về Luyến Tuyết viên của nàng. Lúc đầu nàng đòi ở Lạc Nguyệt Viện nhưng hắn và các tỷ muội của nàng không đồng ý. Thật ủy khuất mà, chưa gì đã bán nàng ra ngoài rồi.

Trong tiền sảnh của Luyến Tuyết viên, sau khi Tử Linh được các nàng kể cho mọi chuyện của Tuyết Thần, trên khuôn mặt sớm đã đẫm lệ.

“Tam muội, thật ủy khuất muội, một mình nơi đất khách xa xôi thế này, chắc lúc đó hoảng sợ lắm.” Ý vị thâm trầm, nắm tay Tuyết Thần bộc lộ sự quan tâm của mình. Nàng không ngờ tam muội của nàng lại khổ sở như thế, nếu là nàng tự nhiên lại đến một thế giới khác thì không biết hoảng sợ như thế nào? Nàng không trách tam muội đã dối nàng, nếu lúc đó mà nói thật ra thì chưa chắc các nàng đã tin. Sau khi biết sự thật nàng lại càng thương tam muội hơn.

“Nhị tỷ, tỷ không giận muội sao?” Nàng dè dặt hỏi Tử Linh, nàng rất sợ tỷ ấy sẽ giận nàng vì đã nói dối.

“Nha đầu ngốc, sao ta lại giận muội được? Ta thương muội còn không hết, sao có thể giận muội.”

“Cảm ơn tỷ.”

“Sao còn phải khách sáo như thế chứ?”

“Đúng vậy, chúng ta là tỷ muội không nên khách sáo như thế.”

“Đúng rồi, muội có định chấp nhận lời cầu hôn của tam muội phu không?” Tử Giao lên tiếng hỏi vấn đề quan trọng này.

“Muội rất muốn đáp ứng hắn, nhưng muội lại sợ. Muội chưa trả thù được cho nương, sao dám nghĩ đến việc kết hôn chứ? Ai biết được tương lai phía trước thế nào? Lỡ không may muội vong mạng như vậy hắn sẽ ở vậy cả đời sao?”

“Như muội nói ai biết trước được tương lai, vậy sao không sống cho hiện tại? Hiện tại vui vẻ là được rồi. Hơn nữa hắn yêu muội như thế.”

“Đại tỷ nói đúng đó, tam tỷ phu yêu tỷ như thế dù hắn có cưới hay không cưới tỷ đi nữa nếu tỷ có vong mạng thì hắn cũng vẫn sẽ ở vậy cả đời, thậm chí không khéo hắn còn tự vẫn theo tỷ. Vậy thì sao tỷ không nắm bắt hạnh phúc khi còn có thể mà lại phải đợi?”

Đứng dậy đi về bên cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm lặng ngắt, đôi mắt đượm buồn nhìn xa xăm,

“Muội cũng biết hắn yêu muội chính vì thế mà muội mới không dám đồng ý hắn. Muội thấy hạnh phúc đến với muội nhanh quá, muội sợ tất cả chỉ là mộng, khi tỉnh mộng rồi tất cả sẽ tan biến, vì vậy nên muội mới kìm nén lòng mình. Rất muốn xà vào lòng hắn làm nũng, rất muốn ở trong vòng tay bảo vệ che chở của hắn, rất muốn hưởng thụ sự ôn nhu của hắn nhưng trong lòng muội vẫn không thể nào xóa bỏ nổi quá khứ. Trong lòng muội rất mâu thuẫn, muội dù luôn tin tưởng hắn, cũng nguyện vĩnh viễn tin tưởng hắn sẽ không phản bội muội, nhưng lại có nỗi sợ mơ hồ nào đó ngăn cản muội.”

Nhìn bóng lưng cô tịch của nàng ba người chỉ biết thở dài, các nàng biết quá khứ và những tổn thương trong quá khứ mà tam muội phải chịu đựng, trong lòng họ bỗng nổi lên một niềm thương xót vô cùng, cũng nổi lên một niềm tin kiên định. Tam muội/ tam tỷ nhất định sẽ hạnh phúc. Họ không thể để nàng bỏ lỡ hạnh phúc của mình. Ba người cùng nhìn nhau không hẹn mà cùng đứng lên bước đến bên người nàng, ôm nàng vào lòng.

“Tam muội. đừng mãi sống trong quá khứ, phải biết vượt qua quá khứ và mạnh mẽ để sống. Hạnh phúc chỉ đến có một lần, cơ hội nắm lấy hạnh phúc cũng không phải nhiều, đừng mãi thu mình trong lớp vỏ ốc như thế, hãy mở rộng lòng, hãy làm gì muội muốn, hãy hưởng thụ hạnh phúc. Ta tin tất cả những tổn thương mà muội phải chịu đã là cái giá quá đủ rồi. Huyết Ảnh thần giáo chỉ là thử thách cuối cùng mà ta tin muội có thể vượt qua, vậy thì tại sao lại không nắm bắt lấy hạnh phúc?”

“Tam tỷ, không lẽ tỷ không muốn nương thảnh thơi ra đi? Chẳng lẽ tỷ muốn nương cứ mãi lo lắng cho tỷ? Nương yêu thương tỷ như thế chẳng lẽ tỷ không thể đáp ứng nguyện vọng cuối cùng của nương?”

“Nương chỉ mong có một hiền tế, tam muội không phải muốn nương thất vọng chứ?”

“Muội…”

Đúng vậy. Nương rất lo cho nàng, rất mong có một hiền tế, hiền tế như hắn thì tìm đâu ra nữa? Huống chi hắn yêu nàng như thế, sẽ không làm nàng tổn thương, tại sao nàng lại không thể mở rộng tấm lòng mà đón nhận tình cảm của hắn, mạnh mẽ mà nắm bắt lấy hạnh phúc, tại sao cứ phải sống mãi trong quá khứ như thế? Quả thật không đáng.