Chương 43. Gặp lại Tử Linh, Hoàng huynh của hắn

Thế là cả nhóm nhanh chóng lên gian phòng thượng hạng mà Tử Linh đã đặt. Sau khi gọi thức ăn, cũng không ai nói câu nào chỉ chăm chú vào ăn, chỉ có hai kẻ phiền toái kia là không yên, ăn cũng cãi nhau.

“Ngươi đúng là đồ tham ăn, đấy đùi gà đấy ăn cho phù người ra.” Vu Thiên gắp một cái đùi gà vào bát của Tử Linh nhưng cũng không quên trêu ghẹo, nhìn thấy vậy mọi người không nói đồng loạt trong lòng cùng chung ý nghĩ: yêu người ta, quan tâm người ta còn bày đặt.

Tử Linh cũng không vừa,

“Ăn thì ăn, ta sợ ngươi chắc, phù thì sao? Vẫn xinh đẹp là được rồi.”

“Ngươi thì đẹp cái gì? Cung nữ hậu cung của ta còn muốn đẹp hơn ngươi vạn lần chứ đừng nói là mỹ nhân hậu cung của ta.”

“Ngu ngốc.” Hắn không nể mặt, ném cho vị đại ca của hắn một câu làm tổn thương “tâm hồn non nớt” của vị đại ca này. Cũng đúng thôi, có ai yêu người ta lại nói ta có cả một hậu cung mỹ nữ không? Vạn kiếp cũng không rước được người ta vào cửa.

“Nhị đệ, đệ sao lại mắng ta? Ta có làm gì đâu?”

“Ngu ngốc chính là ngu ngốc còn hỏi gì nữa.” Tử Linh nói lên tiếng lòng của mọi người.

“Ngươi mới là ngu ngốc.”

“Ăn đi, đừng quan tâm bọn họ.” Nàng nói với mọi người, nói với tên ngu ngốc thế này làm gì? Không hiểu sao hắn có thể xây dựng được Hoàng Thiên Quốc được như hôm nay? Chắc chắn Vu của nàng đã chịu rất nhiều vất vả rồi.

Thế là ai có lão bà thì quay sang chăm sóc lão bà của bọn họ mặc hai kẻ ngu ngốc kia.

“Nào, uống miếng canh đi, canh tổ yến ở đây rất ngon.” Hắn múc một chén canh đưa đến bên miệng nàng. Mọi người đã sớm quen với cảnh này rồi nên không ai quan tâm. Chỉ có một người lúc này rơi vào trạng thái hóa đá nhìn đệ đệ luôn luôn lãnh khốc vô tình, đối diện với hắn cũng chỉ có một khuôn mặt lạnh băng chứ đừng nói là ôn nhu như thế này.

“Nhị đê, đệ, ách, cái kia…đệ không có uống lộn thuốc chứ?” Sớm nhận được tin tức của Dạ, nhưng được chứng kiến tận mắt thì vẫn chưa tiếp nhận được.

“Vô nghĩa, ăn cơm đi.” Hắn cũng không buồn liếc đại ca của mình. Ngu ngốc, không thấy hắn đang bận sao? Bảo bối của hắn còn đang chờ hắn bồi ăn cơm, lắm chuyện như thế làm gì?

“Ngươi không thấy nhị đệ của ngươi đang cùng tam muội của ta ăn cơm sao? Còn ngang nhiên mà làm phiền, nam nhân ngu ngốc.” Tử Linh liếc mắt khinh bỉ, thật là không biết nặng nhẹ phải trái, nhị đệ của hắn còn đang phải bồi tam muội bảo bối của nàng ăn cơm hắn quản làm gì?

Lần này thì Vu Thiên ngoan ngoãn ăn cơm chốc chốc lại lo lắng nhìn nhị đệ của mình. Không phải hắn bị thái độ kia của nhị đệ dọa lo lắng mà là… mà là… được rồi hắn là đang lo lắng việc hắn lại ban cho nhị đệ một vị phu nhân nữa là vị nhị tiểu thư của tể tướng phủ kia. Phen này hắn khó lòng mà thoát được. Mà e rằng Linh nhi của hắn cũng sẽ ghét hắn, không tha cho hắn, như vậy hắn càng khó mà thú nàng về làm hậu. Hức, thật khổ thân hắn. Chẳng qua là hắn lo cho nhị đệ hắn suốt ngày chinh chiến xa trường mấy năm nay mới quay về, hắn sợ nhị đệ của hắn cô tịch nên mới… hắn cũng chỉ là muốn tốt cho nhị đệ!

Sau khi ăn xong thì mọi người ngồi uống trà, nói chuyện,

“Đúng rồi tứ muội, muội sao lại theo chúng ta lên kinh làm chi? Chuyện trong Minh Thần giáo không sao chứ?” Việc kết bái đã được Tử Giao đưa tin về cho Tử Linh biết trước, nên lúc này Tử Linh gọi Lệ Ảnh là tứ muội cũng không có gì là ngạc nhiên.

“Nhị tỷ, tỷ yên tâm, mọi chuyện muội đã sắp xếp ổn cả rồi.”

“Tốt, còn về Huyết Ảnh thần giáo, mấy tháng qua ta đã tìm hiểu nhưng không thu được gì nhiều lắm, chỉ biết năm xưa người của Minh Thần giáo mất tích ở chân núi sát Hải Vân đảo phía bắc Hoàng Thiên Quốc, nhưng Hải Vân đảo nằm phía sau Bắc Sơn địa hình hiểm chở, hơn nữa Hải Vân đảo quanh năm sương mù dày đặc không thể xâm nhập được. ”

“Ta cùng Tử Linh đã thử tìm đường tiến vào Hải Vân đảo nhưng không thể.”

“Đúng vậy, chúng ta có thể vượt qua được Bắc Sơn đã là kỳ tích rồi.”

“Vu, không phải Bắc Vân lâu của chàng nằm phía bắc sao? Có thăm dò gì không?” Nàng như chợt nhớ ra quay sang hỏi hắn, nhưng hắn chỉ biết lắc đầu,

“Không, gọi là cùng ở phía bắc, thực ra thì Bắc Vân lâu đã nằm gần vào trong Lăng Phong thành rồi.”

“Đúng rồi nghe đại tỷ nói muội có thể phá giải được Ma trận thuật?”

“Bây giờ thì ta có thể chắc chắn là ta phá được. Nhưng cụ thể thế nào thì về rồi hãy tính.” Dọc đường đi nàng có mang cuốn sách mà nương nàng để lại cho nàng ra nghiên cứu, quả không sai, xem ra đồng hương của nàng cũng không phải là một người bình thường, bất quá sao lại giúp ma giáo hại võ lâm?

“Mọi người đến phủ nhị vương gia làm khách chứ? Như vậy tiện hơn cho việc bàn bạc mọi chuyện, hơn nữa cũng bảo đảm an toàn.”

“Cũng được.” Ở ngoài chi bằng ở trong phủ của hắn an toàn hơn.

Đúng lúc này có 3 nam nhân tuấn mỹ, một nam nhân băng sơn, hai nam nhân trên mặt luôn mang ý cười từ ngoài đi vào hướng hắn hành lễ,

“Chủ tử, mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa.”

“Tốt” Hắn hướng ba nam nhân kia ra hiệu, ba nam nhân lập tức hiểu ý.

“Dạ, Phong, Vũ ra mắt Vương Phi.” Ba nam nhân tuấn mỹ kia chính là ba thuộc hạ thân cận bên người hắn, nam nhân băng sơn chính là Vũ, bất quá có băng sơn không thì phải chờ xem xét.

“Đừng gọi ta Vương Phi, ta cũng chưa có cùng hắn bái đường.” Ba nam nhân không biết phản ứng thế nào, quay sang nhìn chủ tử của họ cầu cứu, vương phi của bọn họ thật khéo, lại dám cự tuyệt chủ tử, xưa nay chưa có nữ nhân nào như thế, không phải quấn quýt muốn gần thì cũng là e lệ đỏ mặt, vậy mà vị vương phi này lại… Đây cũng chính là những suy nghĩ trong đầu của Vu Thiên, xem ra nhị đệ cũng phải khó khăn lắm mới có thể thú được nhị đệ muội này về. Hắc hắc, xem ra sắp có trò vui xem rồi.

“Nương tử, nàng đã chập nhận ta rồi, sao giờ lại nói thế, bái đường chỉ là chuyện sớm muộn, không bằng ngày mai chúng ta bái đường luôn, không nàng lại trở mặt không nhận ta.” Hắn khuôn mặt phụng phịu nhìn nàng ủy khuất, sao nàng lại bỏ mặc không nhận hắn? Hắn cũng không có làm gì sai a.

Dạ sớm đã nhìn thấy cảnh này rồi nên không còn phản ứng gì ngoài mỉm cười nhìn chủ tử anh minh thần võ của mình, chỉ là thương cho ba kẻ nào kia nhất thời hóa đá.

Xem ra nhị đệ/ chủ tử thay đổi thật rồi.

“Đúng vậy, hay ngày mai hai người bái đường đi? Thật náo nhiệt nha.”

“Đúng vậy đúng vậy, tam muội và tam muội phu ngày mai bái đường luôn đi, ta muốn xem nháo tân phòng.”

Lệ Ảnh, Tử Linh ham vui hưng phấn hẳn lên, sớm gả Tuyết Thần đi như vậy các nàng sẽ không lo có ai cướp đi tam muội phu/ tam tỷ phu oai phong lẫm liệt của các nàng.

“Bái đường cái gì? Hắn còn chưa cầu hôn với ta.”

“Đúng, hắn còn chưa cầu hôn, chưa mang sính lễ đến cầu hôn tam muội, các muội nghĩ sao lại đòi gả tam muội ra ngoài, ta còn chưa chăm sóc muội ấy hoàn hảo, không thể gả.” Tử Giao làm mặt trưởng bối dăn đe hai con người không biết suy nghĩ kia. Tam muội bảo bối sao có thể nói gả là gả được?

“Đúng nha, ta suýt thì quyên.” Lệ Ảnh vỗ trán, suýt thì quên, tam tỷ bảo bối của nàng sao có thể gả dễ dàng như vậy? nàng còn chưa chiếu cố tỷ ấy tốt mà? Sao có thể bị cướp sớm như vậy được? Chỉ tại tam tỷ phu lại dùng vẻ yêu nghiệt kia để dụ dỗ nàng, đáng chết.

“Đúng vậy, ở hiện đại chỗ muội cầu hôn như thế nào? Phải bắt hắn cầu hôn muội như thế.”

“Hiện đại?” Tử Linh nghe Tử Giao nói mà mơ hồ không hiểu, vì chuyện này dài dòng khó hiểu, không thể biên thư kể rõ nên Tử Linh không biết.

“Tối kể cho muội nghe.”

Nhìn đám nữ nhân loạn thất bát tao kia mà trán đầy hắc tuyến, nhìn một đám tỷ tỷ muội muội này của nàng, sớm không dẹp e rằng khó mà lấy được bảo bối làm của riêng, vì thế,

“Có một số người không muốn có nương tử thì phải?” Lia cặp mặt đầy oán khí vào ba đại nam nhân trước mặt, y như rằng ai đó chột dạ mà mỗi người một tay ôm nương tử của mình phi thân đi. Đùa à, trong lòng nương tử họ Tuyết Thần kia là bảo bối thậm chí còn quan trọng hơn cả bọn họ, mà tính tình Tuyết Thần quỷ quái, hỉ nộ vô thường, nhỡ đâu dở chứng không gả nương tử cho bọn họ thì bọn họ phải làm sao? Thôi thì ra tay trước vậy.

“Ngươi làm gì vậy? Buông ta ra nam nhân khốn khϊếp.”

“Hoa tâm, ngươi buông ta ra, tam tỷ bảo bối của ta còn trong đó.”

“Yến Vĩ, nếu ngươi không buông ra, ta không gả cho ngươi.”

Tiếng la mắng xa dần rồi biến mất, lúc này nữ chính của chúng ta mới lên tiếng,

“Chàng thật nham hiểm.”

“Hì hì, ai bảo các nàng không đồng ý gả nàng cho ta.” Hắn sáp lại ôm nàng vào lòng.

“Tránh ra, còn có thủ hạ của chàng, đừng có bắn nước bọt lên mặt ta.”

“Trước mặt tỷ muội nàng, nàng còn hôn ta, giờ còn ngại ngùng gì? Bảo bối, đáp ứng gả cho ta đi.” Hắn hề hề nhìn nàng, thơm lên má nàng.

“Chàng là đang cầu hôn ta?”

“Đúng vậy.”

“Chàng hình như quên thủ tục cầu hôn?”

“Ta không quên, tối nay ta cho nàng một câu trả lời như ý.”

“Ta chờ.” Nói thì nói như thế nhưng trong lòng nàng lại nghĩ khác, nàng liệu có nên đáp ứng hắn?

Nhìn chủ tử của mình mà ba nam nhân kia bất đắc dĩ, chủ tử đã yêu vương phi đến thất hồn lạc phách rồi.