Chương 22. Tức Chết Người – P1

Đúng lúc này có hai nữ nhân tiến vào tiền sảnh, nữ nhân đi trước thân vận huyết y rực rỡ, nữ nhân đi sau lại một thân hoàng y hoa hoa lệ lệ, cả hai bước đến trước mặt Ngô Đạo thì dừng lại, nữ nhân huyết y lên tiếng,

“Phụ thân, nghe nói gia trang có khách?” Nghe a hoàn thân cận bẩm báo có Huyền thiếu trang chủ và Tiêu Vu công tử đến nên 2 ả đã trang điểm thật xinh đẹp rồi tiến đến tiền sảnh. Ngô Liên đã yêu thầm Huyền Kha mấy năm nay, kể từ lần 5 năm trước đến Huyền môn trang tham dự đại hội võ lâm, đối với Huyền Kha chính là nhất kiến chung tình. Còn Ngô Ngọc nghe danh Tiêu Vu công tử giang hồ đệ nhất mỹ nam cũng hứng thú đến xem, không ngờ vừa nhìn thấy hắn ả ta đã ngây ngất, thật đẹp, nam nhân khí chất như vậy nàng rất thích. Nhưng nam tử này nhìn rất quen mắt.

“Liên nhi, Ngọc nhi, đến đây phụ thân giới thiệu: Đây là Huyền thiếu chủ Huyền Môn trang chắc các con đã biết, đây là Tiêu Vu công tử, và đây là Lâm cô nương vị hôn thê của Tiêu Vu công tử.” Lúc nãy gọi nàng là Tiêu Vu phu nhân giờ lại giới thiệu là vị hôn thê? Lão có ý đồ gì chẳng lẽ hắn và nàng không hiểu? Nhưng hắn không quan tâm, bọn họ không xứng cho hắn chú tâm, hơn nữa dù sao hắn vẫn chưa cưới nàng về mà? Lực bất tòng tâm thôi.

Nàng lại nghĩ khác : dù sao cũng sắp chết cho mơ tưởng một chút cũng tốt.

Hai ả vừa nghe giới thiệu đến vị hôn thê của Tiêu Vu công tử thì tức giận nhìn sang nữ nhân kia, giờ các nàng mới để ý bên cạnh còn có một nữ nhân nữa bất quá vừa nhìn thấy 2 ả đã tức giận,

“Tiện nhân, ngươi còn dám đến đây?”

“Sao ta lại không dám? Lần trước giữa đường giữa phố đòi cướp vòng ngọc đính ước của phu quân tương lai tặng ta, ta còn chưa hỏi tội giờ lại dám mở miệng mắng người, xem ra…” Ngừng một lát lại nhìn sang Ngô Đạo mà nói tiếp.

“..Xem ra Ngô gia trang rất biết cách dạy con, bất quá ta không chấp trẻ nhỏ không hiểu chuyện. Không biết Ngô trang chủ thấy ta nói có đúng không?”

Y thật khâm phục tài ăn nói của nàng, ngang nhiên mắng Ngô trang chủ không biết cách dạy con. Từ giờ nàng nói câu nào phải ngẫm thật sâu mới có thể hiểu hết được ý của nàng, công phu mắng người của nàng thật cao nha.

“Này.. thứ cho lão phu dạy dỗ con chưa nghiêm. Bất quá chúng nó còn là hài tử. Hài tử hay tranh giành nhau cũng không thể trách, không biết lão phu nói có đúng không?”

Đúng là cáo già, phản ứng rất nhanh, đánh đồng nàng là trẻ nít sao?

“Ngô trang chủ nói rất đúng, trẻ nhỏ 18 tuổi không nên chấp. Bất quá ta mới có 16 cái xuân xanh, hơn nữa đã có phu quân tương lai đi cùng, ra phố cũng không sao, nhưng hai tiểu hài tử đây ra phố có vẻ không được phải đạo cho lắm, lại không mang người lớn đi theo bảo vệ, một mình ra phố vậy rất nguy hiểm a.”

“Phụt, khụ khụ khụ.” Y vưa đưa ngụm trà lên uống nghe thấy lời nói của nàng thì bao nhiêu nước trà phun hết ra ngoài, ho sặc sụa. Thử xem có ai gọi nữ nhân 18 tuổi là tiểu hài tử không? Thời đại này, đến cái tuổi 18 mà chưa gả coi như là tiểu cô cô rồi. Nhưng cũng đúng thôi, là do lão nhận mà.

Hắn nhìn y đầy khinh bỉ, định lực thật kém phải rèn luyện nhiều thì mới theo nàng được. Lại quay sang nhìn nàng đầy ôn nhu sủng nịch, nàng đã công nhận quan hệ của hai người rồi nha.

Nàng sau khi nói song mặc phản ứng của hai người, vẫn thản nhiên đưa trà lên miệng uống.

Nghe thấy nàng nói vậy lão xanh mặt tức giận. Nàng ta nói thế khác nào nói con gái lão là gái già 18 tuổi còn chưa có phu quân? Ở thời đại này nữ nhân 16 là đã phải gả ra ngoài, hơn nữa nữ nhân 16 nếu đã có phu quân hoặc hôn ước thì đã được coi là trưởng bối rồi, mà con lão đã 18. Mặc dù Ngô gia trang là người trong giang hồ cũng không quá khắt khe trong việc nữ nhi không được ra khỏi phủ như các tiểu thư khuê các khác nhưng cũng không thể tùy ý ra ngoài mà không mang theo gia nhân hay hộ vệ, hơn nữa vừa rồi lão lại nói con mình là “hài tử”. Khác nào bảo Ngô gia trang dạy con không nghiêm để trẻ con tùy ý chạy ra ngoài quậy phá người lớn, truyện này mà truyền ra ngoài thì nữ nhi của lão làm sao gả đi được? Thật là câu trước đá câu sau, tự mình vác đã đập chân mình mà. Nhưng không thể manh động, dù sao cũng sắp đến đại hội võ lâm không nên luống cuống. Chưa kịp mở lời thì ngoài tiền sảnh đã có bóng người vào, đó là Phương trượng trụ trì thiếu lâm và một số vị bang chủ các môn phái cũng tiến vào. Họ cũng đang đi dạo quanh Ngô gia trang vì mọi người trong đây đều là cao thủ nên đã nghe hết câu chuyện, vì thế họ mới kéo nhau vào xem kịch vui. Xem ra vị cô nương kia không phải tầm thường

“Ngô trang chủ thứ cho chúng ta thất lễ, không biết trang chủ đang có khách.” Phương trượng lên tiếng trước.

“Đâu có, các vị, mời ngồi” Khi đã an tọa, lúc này một vị công tử tuấn mỹ, ngọc thụ lâm phong đứng ra giới thiệu,

“Bái kiến Ngô trang chủ, tại hạ là Yến Vĩ, hôm nay đến Ngô gia trang thăm hỏi, thứ cho tại hạ mạo muội đến đây đường đột.”

“Đâu có, Nhạn Băng Cung cung chủ đến thăm thật vinh hạnh cho lão phu.”

Phương trượng đức cao vọng trọng lại là bậc tiền bối, nên ngồi cùng trang chủ ở vị trí chủ tọa ở trên, dãy bên phải là y, nàng, hắn cùng mấy bằng hữu giang hồ, dãy bên trái là Yến Vĩ và trưởng môn Võ Đang phái, trưởng môn Hoa Hồ phái, trưởng môn Nga Mi phái, Uy Khâm tổng tiêu đầu, và 2 ghế ngoài cùng là Ngô Liên và Ngô Ngọc. Lúc này phương trượng chỉ về phía ba người, lên tiếng hỏi,

“Không biết các vị đây là..?”

“À, vị đầu tiên là Huyền thiếu chủ của Huyền Môn trang, bên cạnh là Tiêu Vu công tử, còn vị cô nương kia là Lâm cô nương.” Lão biết không thể coi thường nữ nhân này, thôi thì tạm thời hòa hoãn đã.

“Xin chào các vị, thứ lỗi, đúng ra chúng ta là hậu bối nên lên tiếng chào hỏi trước.” Y lên tiếng chào hỏi Phương Trượng và các vị trưởng lão.

“Huyền công tử không cần câu nệ.” Phương Trượng là người sảng khoái không câu nệ tiểu tiết.

“Đúng vậy, Huyền công tử không cần câu nệ.” Những người còn lại cũng lên tiếng.

“Đa tạ các vị.”

“Không biết năm nay Tiêu Vu công tử có tham gia đại hội võ lâm không?” Câu này là của Phương Trượng, ông rất mong những người tài như hắn đứng ra giúp võ lâm trừ hại không thể lại để rơi vào tay kẻ hiểm ác như Ngô Đạo.

“Thứ cho tiểu nữ thất kính, nhưng Vu không thể tham gia đại hội được.”

“Vị cô nương đây nói vậy là có ý gì?”

“Ta và Vu đã có hôn ước lần này đến đây coi như là đi du ngoạn mà thôi không có ý tranh giành chức vị minh chủ võ lâm kia.” Nàng là đang muốn chọc tức hai ả kia, dám mắng nàng, đâu thể tha được, hơn nữa cho lão hồ ly kia tưởng bở một chút không mất gì.

Khi nghe nàng nói câu này người thất vọng cũng có kẻ vui mừng cũng có. Ngô Đạo còn đang lo lắng hắn sẽ tham gia đại hội như vậy chức minh chủ võ lâm rất khó giữ, giờ thì yên tâm rồi.

“Không ngờ mỹ nhân đây lại đã có hôn ước rồi, thật đáng tiếc mà.” Yến Vĩ lúc này mới lên tiếng, ngay lúc đầu vào hắn ta đã để ý ngay đến nữ nhân kia. Hắn ta gặp qua không ít mỹ nhân nhưng chưa thấy ai xinh đẹp như nàng, vẻ đẹp của nàng không phải kẻ phàm tục nào cũng có thể mơ tưởng đến. Hắn ta cũng bị vẻ lạnh lùng, khí chất cao ngạo của nàng cuốn hút, hơn nữa hắn ta cũng nghe được mẩu đối thoại của nàng khi vượt tường viếng thăm Ngô gia trang.

Lúc đầu hắn ta chỉ có ý muốn thắm dò Ngô gia trang, không ngờ hắn ta lại lạc vào nơi ở của Ngô Đạo, cũng thật không may cho hắn ta, đang định đi ra thì gặp một tiểu nha đầu lạnh nhạt tuy chỉ là dễ nhìn một chút nhưng lại kiệm lời không kém, nói móc hắn ta làm hắn tức muốn ói máu chỉ muốn gϊếŧ nàng ta nhưng lại không thể manh động, hơn nữa trong thâm tâm hắn ta cũng không muốn gϊếŧ nàng, buồn bực hơn là hắn ta còn cảm thấy nàng… rất thú vị và đáng yêu. Đáng yêu? Chết tiệt hắn nghĩ cái gì vậy chứ? Tóm lại hắn chỉ có thể … bỏ chạy, thật mất mặt mà. Chạy một hồi thì đến đây nghe được đoạn đối đáp của vị mỹ nhân kia nên mới xuất đầu lộ diện theo đám người kia vào. Nữ nhân này thật thú vị nha.