Chương 23. Tức Chết Người – P2

Bản chất của hắn ta thế nào nàng lại không hiểu? Công tử đào hoa.

“Yến Vĩ công tử nổi tiếng đào hoa, chắc cũng không phải chưa có hồng nhan tri kỷ chứ?” Nàng châm chọc mà mặt vẫn lạnh. Nàng biết mọi người đã nghe được các nàng nói chuyện lúc nãy, vào đây chỉ là xem kịch, bất quá nàng cũng không ngại mà phụng bồi. Hắn ta nổi tiếng đào hoa, bên người không ít hồng nhan đây là chửi hắn ta hoa tâm hay kẻ chuyên đi phụ tình đây? Mà lại dùng từ “cũng” để đánh đồng hắn ta với hai nữ nhân kia? Nàng thật biết cách mắng người nha.

“Hồng nhan thì có nhiều nhưng tri kỷ hiểu ta thì lại chưa có ai.”

“Vậy không hiểu công tử thấy ta và Vu có hôn ước thì đáng tiếc gì?”

“Ta cảm thấy ta và cô nương có thể rất hợp.”

“Hợp không có nghĩa là hiểu, công tử chỉ là cảm thấy chứ không chắc chắn, lại là có thể chứ không khẳng định..”

Nở nụ cười nhạt, điềm đạm nói tiếp,

“…Vậy mà công tử ngang nhiên trước mặt các vị trưởng bối đây nói những lời giống như đang trêu ghẹo như thế, có thể coi là đang dụ dỗ ta chưa gả về đã hồng hạnh vượt tường không?”

“Ta không…”

Không để hắn nói tiếp nàng đã ngắt lời,

“Ta hiểu công tử không có ý này, chẳng qua là ta muốn nhắc nhở công tử nên cẩn trọng lời nói, đặc biệt là trước mặt các vị tiền bối đây. Hơn nữa ta cũng không có ý định hồng hạnh vượt tường, ta rất yêu Vu nha, không muốn Vu hiểu lầm, kẻo lại mất Vu vào tay kẻ khác. Mặc dù nam nhân ba thê bảy thϊếp nhưng Vu cũng đã hứa không cưới thêm bất cứ nữ nhân nào vào nhà, Vu chỉ có mình ta mà thôi, nếu không phải là ta thì sẽ không ai cả. Nam nhân yêu ta như vậy hỏi thế gian có mấy người? Mà ta lại tôn trọng hôn nhân nhất phu nhất thê, hỏi nam nhân… có ai làm được?”

“…Với ta, thú chỉ được thú một mình ta, thú thêm nữ nhân khác, hoặc giả có trăng hoa ở ngoài, ta biết ta hưu.” Nàng điềm đạm nói, nói xong bê tách trà lên uống. TMD, nói nhiều thật khát nước.

Mọi người nhất thời bị kinh hách không phản ứng kịp, đây là cái đạo lý gì? Nhất phu nhất thê? Hưu phu?

Hắn cũng ngạc nhiên, nàng lại có cái tư tưởng này? Bất quá hắn cũng không quan tâm, vì dù sao hắn cũng không có ý định thú thêm ai, cũng không có ý định trăng hoa ở ngoài, có nàng là đủ rồi. Giống như phụ hoàng và mẫu hậu hắn, cả đời nhất thế một đôi nhân.

Mọi ngươi nhất tề đang im lặng bỗng giọng một nữ nhân chanh chua vang lên, làm người nghe thấy phản cảm,

“Tiện nhân, ngươi thật không biết tốt xấu, được Yến Vĩ công tử để ý là phúc ba đời nhà ngươi lại còn làm bộ.” Ngô Liên tức giận chỉ tay vào mặt nàng.

“Đúng vậy, tiện nhân. Được Tiêu Vu công tử thú là may mắn cho nhà ngươi lắm rồi lại còn có ý định hưu phu, đồ nữ nhân không biết tốt xấu.” Ngô Ngọc cũng phụ họa theo tỷ mà chỉ thẳng tay vào mặt nàng.

Ngô Đạo thấy nữ nhi của mình mắng nàng thì cũng không lên tiếng ngăn cản, lúc nãy nàng đã làm lão mất mặt, mắng khéo không được thì mắng thẳng vậy.

“Không biết Phương Trượng thấy ta nói có đúng không? Giang hồ không phải rất bình đẳng và nghĩa khí sao? Sao lại có thể coi thường nữ nhân như vậy? Nam nhân là người nữ nhân cũng là người tại sao nữ nhân phải thờ phụng phu quân mà phu quân lại có thể coi thường nương tử của mình? Nam nhân có thể gây dựng sự nghiệp lớn nữ nhân cũng có thể, không phải trưởng môn phái Hoa Hồ, phái Nga Mi cũng là nữ nhân sao?” Nàng không để ý đến lời nói của hai ả kia mà quay sang Phương Trượng lên tiếng.

“Cái này.. Tiêu phu nhân nói rất đúng” Phương Trượng không ngờ mình lại bị kéo vào chuyện này. Ông là trụ trì thiếu lâm, từ nhỏ đã theo phật môn, sớm đã dứt khỏi hồng trần. Chuyện tình cảm thế này hỏi ông là có ý gì?

“Tiêu phu nhân nói rất đúng. Sao lại có người tự hạ thấp, sỉ nhục bản thân mình như vậy chứ?” Trưởng môn phái Hoa Hồ lên tiếng, bà cũng là nữ nhân, bảo vệ nữ nhân cũng là đúng nha. Câu sau là bà đưa anh mắt khinh thường về phía Ngô Liên, Ngô Ngọc.

“Đúng vậy, nam nhân là người nữ nhân cũng là người sao lại có thể coi thường nữ nhân được?” Trưởng môn phái Nga Mi cũng lên tiếng.

“Tiện nhân, ta đang nói chuyện với ngươi đó.” Ngô Liên thấy nàng không để ý gì đến tỷ muội nàng, lại bị mấy người kia mắng mà không dám phản kháng làm cho ả thấy tức giận, từ nhỏ đến giờ chưa có ai dám đối tỷ muội nàng như thế. Vì thế, tức giận quát vào mặt nàng.

“Ngô trang chủ thật biết cách dạy con nha, trước mặt các vị trưởng bối mà mở miệng tiện nhân này tiện nhân nọ, là khuê nữ mà không biết ở trong phòng thêu thùa may vá sớm tìm nơi để gả, lại ra đây sủa lung tung.” Nàng vân đạm phong khinh, bê tách trà lên thổi, nhẹ thưởng thức mùi hương của tách trà, đầu cũng không ngẩng dường như là vô tình nói lên suy nghĩ, sau đó mới quay sang Ngô Đạo mà nói,

“Không biết ta nói thế có đúng không Ngô trang chủ? Nhị vị tiểu thư đây cũng thật là biết lễ nghi phép tắc, hèn gì mà trang chủ lại yêu cầu cao đối với hiền tế của mình như vậy.”

“Phì”

“Phụt”

“Ha ha ha”

Lần này đến lượt Yến Vĩ, vừa nghe nàng nói dứt lời thì đã phụt hết trà ra ngoài cười một cách sảng khoái, còn mấy vị trưởng lão ngồi bên cạnh không nhịn được cũng phì ra một tiếng. Y khó khăn nuốt nước miếng trong lòng thầm nghĩ sau này nhất định không nên đấu khẩu với nàng, nói chuyện với nàng nhất định không nên ăn hay uống gì nếu không muốn nghẹn chết, còn nữa: theo nàng nhất định rất vui.

Còn hắn thì thầm đưa ra quyết định đời này không nên đắc tội nàng, không nên đấu khẩu cùng nàng, nàng nói đúng không được nói sai, dù nàng có sai thì không nên cãi vì… nàng có thể nói sai thành đúng, nàng nói đi đông nhất định không đi tây, và quyết thú chỉ mình nàng, không thêm bất cứ ai. Hắn phải lệnh về đuổi lũ oanh oanh yến yến ở phủ do hoàng huynh ban, nếu không nàng không chỉ hưu hắn mà hắn cũng sống không bằng chết, hắn tin nàng có khả năng này.

“Lâm cô nương thật biết ăn nói nha.” Yến Vĩ.

Ngô Đạo xanh mặt đang định lên tiếng thì lại bị chặn họng.

“Tiện nhân, ngươi cút khỏi nhà ta, loại tiện nhân bần hàn như ngươi lại dám vào Ngô gia trang làm càn ư?” Ngô Liên.

“Vu, tai ta bị ngứa quá.” Nàng làm bơ quay sang nhẹ giọng với hắn.

“Thần nhi sao vậy? Để ta xem.” Hắn biết nàng đang diễn trò cũng rất hiểu ý cùng nàng phối hợp.

“Không phải, ta là bị dị ứng, chỉ cần nghe những câu của những kẻ không phải là người phát ngôn là ta lại bị thế. Dù sao ta cũng là một con người bình thường đâu phải thần thánh gì mà hiểu hết các loại ngôn ngữ được.” Nàng làm nũng với hắn.

“Ha ha ha ha ha.” Ngoại trừ nàng, hắn và cha con Ngô Đạo ra còn lại ai ở đây cũng không thể nhịn cười.

Ngô Đạo tức giận nhưng cũng không dám tỏ thái độ cưỡng chế.

“Ngươi…” Ngô Liên, Ngô Ngọc bị mắng trước mặt bao nhiêu người như vậy thì vô cùng tức giận, từ trước đến giờ các ả chưa bao giờ chịu sỉ nhục như thế, đang định chửi bới tiếp thì,

“Im miệng, đến phòng gia huấn quỳ sám hối 3 ngày không được ăn cơm.” Ngô Đạo tức giận không sao được, quay sang trách mắng nữ nhi của mình.

“Phụ thân!”

“Người đâu đưa hai tiểu thư về phòng.”

Sau đó có hai gia nhân vào đưa hai ả về phòng.

“Ây da. Đến chơi đã lâu cũng đến lúc phải về rồi. Bất quá có việc này có ý muốn nhờ Ngô trang chủ, không biết ý trang chủ thế nào?” Nàng vừa mắng người ta xong quay sang nhờ vả ngay, mặt nàng đúng là đủ dày.

“Không biết Tiêu phu nhân có chuyện gì nhờ vả, cứ nói.” Lão vẫn phải làm mặt không có gì mà đối nàng. Nhưng cũng không thể che giấu vài phần không kiên nhẫn.

“Hôm qua ta và Vu có đắc tội một vị công tử, nghe nói vị công tử đó rất có thế lực trong giang hồ, là 1 trong các thế gia, ta mới ra giang hồ nên không biết là công tử nhà ai, hôm qua ta và Vu đi dạo trên phố thì gặp hắn, hắn buông lời trêu ghẹo ta, vì bảo vệ ta mà Vu mới đắc tội hắn. Hơn nữa sắp đến đại hội võ lâm, nhân sĩ võ lâm đến Lạc Dương nhiều, an ninh không tốt, có thể nhờ cậy Ngô gia trang đảm bảo an toàn cho ta và Vu được không?”

Nực cười Tiêu Vu công tử thì ai dám động đến, giang hồ không ai không biết Tiêu Vu công tử, ai ngu ngốc mà dám tìm đến hắn? Vậy mà nàng lại mở miệng nhờ vả đảm bảo an toàn. Hơn nữa ở đây là thành Lạc Dương, thế gia có thế lực trong giang hồ hiện nay chỉ có Huyền Môn trang và Ngô gia trang ra còn ai nữa? Huyền thiếu chủ thì là bằng hữu của hắn, còn lại là ai chắc không nói cũng biết. Nàng lại nói toạc ra thế khác nào chửi con trai lão lại đi tròng ghẹo nữ nhân đã có hôn ước. Lũ con lão thật làm cho lão mất mặt.

Mặc dù rất muốn một đao gϊếŧ nàng nhưng lại không dám manh động định bụng sẽ âm thầm hành động, giờ nàng ta nói thế khác nào nói nàng mà có mệnh hệ gì thì chỉ có Ngô gia trang làm? Nữ nhân chết tiệt, để xem xong đại hội võ lâm các ngươi còn vênh váo được với ai?

“Tiêu phu nhân yên tâm, vì đại hội tổ chức ở Ngô gia trang nên dĩ nhiên an nguy của đồng đạo sẽ do Ngô gia trang đảm bảo.”

“Hảo, được thế thì ta cũng yên tâm. Ngô trang chủ thật là đức cao vọng trọng, thấu tình đạt lý, không hổ là Minh chủ võ lâm đương thời.”

“Đa tạ.”

“Vậy xin cáo từ.” Nàng, hắn, y cũng cáo từ ra về.

“Ta cũng xin cáo từ trước.” Yến Vĩ cũng lên tiếng cáo từ.

Ba người vừa ra khỏi Ngô gia trang thì 2 tiếng cười cũng vang lên, mãi một lúc sau thì mới tạm ngưng.

“Tẩu tử, không ngờ tẩu lại lợi hại như vậy.”

“Đúng vậy, Lâm cô nương thật khéo ăn nói, tại hạ khâm phục.”

“Ai là tẩu tử của ngươi?” Nàng quay lại trừng mắt với y.

“Chẳng phải trước mặt mọi người tẩu đã thừa nhận rồi sao? Giờ lại còn chối, mà Tiêu huynh không có hồng hạnh vượt tường, trong nhà cũng không tam thê tứ thϊếp đâu mà tẩu đã vội hưu huynh ấy nha. Ha ha ha” Thật là vui, xem ra đã có người trị được tên Tiêu Vu này rồi.

“Hừm.” Nàng không thèm nói chuyện với hắn.

“Thần nhi trước mặt bao nhiêu người nàng nói thế, còn không nhận là nương tử của ta?” Hắn vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nàng.

“Ta không nhận đấy ngươi làm gì được ta?”