Chương 21. Đến chơi Ngô gia trang

Không để ý đến hắn nàng ngẩng đầu lên nhìn y,

“Hắn không đi, ngươi có đi không?”

“Cái này…” Y cũng khó sử.

“Thôi được rồi các ngươi không đi thì thôi vậy, ăn cơm đi. ” Nàng cúi xuống ăn cơm, thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời không đi Ngô gia hắn bỗng thở nhẹ một tiếng, trên môi bỗng nở một nụ cười mãn nguyện. Nàng mà cố chấp muốn đi hắn em chỉnh hắn cũng không có biện pháp ngăn cản nàng.

Hắn quay sang tiếp thức ăn cho nàng trên mặt là ý cười ôn nhu, nàng cũng không khách khí, từ sáng đến giờ không ăn nàng cũng thấy rất đói nha. Riêng y thì lại được một phen ngơ ngác. Hắn.. cư nhiên lại cười, cười rất ôn nhu? Lại vì một tiểu cô nương nghe lời mình mà cao hứng? Lại bồi thức ăn cho nàng? Y chắc chắn đang mơ. Dụi dụi mắt lại chớp chớp mấy cái rồi mở ra thấy vẫn vậy. Y lại tự nhủ đây là đang mơ nhất định vậy, Y tự véo vào mặt mình một cái rõ đau.

Y kêu “A” một tiếng, hảo đau nha. Thấy trước mặt mình là nụ cười khinh bỉ của nàng còn trên mặt hắn thủy chung là nét cười ôn nhu và đang bồi nàng ăn cơm, giờ thì y mới tin là thật, cứ ngơ ngác nhìn 2 người. Hắn thì không quan tâm, bồi nàng ăn no là quan trọng nhất, quan tâm kẻ điên đó làm gì?

Cảm thấy mình ăn đã đủ, nàng lau miệng, uống ngụm trà, xong đứng dậy tạm biệt bọn hắn, xoay người rời đi,

“Ta ăn xong rồi, các ngươi cứ từ từ mà ăn, ta đi trước.”

Thấy nàng có ý rời đi tâm bỗng loạn, hắn vội hỏi: “Nàng định đi đâu?”

Y cũng thắc mắc, vừa mới mời nàng được bữa cơm chưa nói chuyện để bồi đắp tình cảm, xây dựng mối quan hệ tốt, kẻo sau này vô ý đắc tội nàng lại khó sống giờ nàng lại muốn đi đâu? Không phải y không đi với nàng mà nàng giận chứ? Không nên nha.

“Ngô gia trang, không phải các ngươi vừa rồi nói không đi sao?” Nàng cũng thắc mắc a. Không phải vừa rồi bảo không đi sao? Giờ lại đổi ý à?

“Nàng vẫn muốn đi? Không phải lúc nãy nàng nói không đi nữa mà?” Hắn tức giận, không phải vừa rồi nàng bảo không đi sao? Sao giờ lại đòi đi?

“Ta có nói sao?” Nàng quay sang hỏi y?

Y suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng đáp trả: “Hình như không.”

“Không phải là hình như mà chắc chắn, từ trước đến giờ ta chưa bao giờ thay đổi quyết định của mình trừ khi bắt buộc hay có ý tưởng mới. Nhớ kỹ.” Nàng rứt khoát từng câu, nhắc nhở hai người.

“Cái này…”

“Nhưng mà…”

“Ta nói các ngươi không đi thì thôi chứ ta nói ta không đi nữa à? Thần kinh.” Nàng bực bội gằn giọng,

“Ta…” Hắn không nói được nên lời, đúng là nàng không nói là nàng sẽ không đi. Vậy mà làm hắn tưởng bở nàng nghe lời hắn.

“Không ta ta ngươi ngươi gì cả, ta hỏi lại các ngươi đi hay không đi? Không đi thì biến, mất thời gian của ta quá.” Nàng bắt đầu cáu rồi nha.

“Ta đi.” Hai nam nhân đồng thanh như thể sợ nàng không cho họ đi vậy. Biết không thể thay đổi quyết định của nàng nên đành đi theo bảo vệ nàng có gì thì hỗ trợ nàng.

“Vậy thì đi thôi.” Nói xong nàng đi luôn hai tên kia thấy thế cũng vội đi theo sau.

Ba người mỗi người một tâm trạng tiến thẳng đến Ngô gia trang, khi đến Ngô gia, Huyền Kha biết ý đi đến trước mặt tên thị vệ nói,

“Đi bẩm báo Ngô trang chủ nói có Huyền gia thiếu trang chủ và Tiêu Vu công tử đến bái phỏng. ”

Tên thị vệ vừa nghe đến Huyền thiếu trang chủ cộng thêm Tiêu Vu công tử thì vội vàng vào bẩm báo cho trang chủ biết, được một lúc thì tên thị vệ kia quay lại,

“Ba vị, thỉnh theo thuộc hạ, trang chủ đang đợi ở tiền sảnh.”

Ba người theo tên thị vệ kia tiến vào Ngô gia trang. Phải vòng vèo qua mấy dãy nhà mới đến tiền sảnh, khi đến tiền sảnh tên thị vệ kia cáo lui, ba người tiến vào đại sảnh thấy trên vị trí chủ tọa là một lão nhân tuổi tầm ngũ tuần, tuy nhiên nhìn vẫn còn rất khỏe mạnh, đúng là người học võ có khác, thân hình tráng kiện có vẻ thời trẻ có thể không được gọi là mỹ nam nhân những cũng miễn cưỡng coi là tuấn mỹ.

Nàng thầm đánh giá lão ta đồng thời lão cũng đang đánh gia 3 tuấn nam mỹ nữ trước mặt, Huyền Kha thì lão biết, còn Tiêu Vu và vị mỹ nữ bên cạnh thì chưa. Trong mắt lão, Tiêu Vu tuấn mỹ bất phàm, cả người tỏa ra hàn khí bức người, lãnh ngạo, khí chất cao quý mà không phải cứ ai là bậc quyền quý cũng có. Còn vị mỹ nữ bên cạnh, lão đã sống nửa đời người nhưng chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy, đệ nhất mỹ nhân Huyền Nghi lão đã gặp nhưng cũng không thể bằng vị mỹ nữ này. Xinh đẹp thoát tục, cả người tỏa ra khi chất bất phàm, lạnh lùng cao ngạo không kém vị Tiêu Vu công tử kia. Nhìn vẻ quan tâm và ánh mắt của Tiêu Vu công tử kia với vị mỹ nhân này, có lẽ không nói cũng hiểu.

Vu Hạo thì ngược lại, hắn chẳng thèm quan tâm, trong mắt hắn chỉ có nàng.

“Không biết Huyền thiếu chủ và Tiêu Vu công tử đến chơi, thất lễ không đón tiếp từ xa được. Thật vinh hạnh, không biết vị cô nương này là..?” Cáo già vẫn là cáo già, lão rất nhanh lấy lại tinh thần mở màn câu chuyện.

“Nàng ấy là bằng hữu của ta, Lâm Tuyết Thần.”

“Nàng ấy là nương tử tương lai của ta, Lâm Tuyết Thần.”

Hắn và y cùng lên tiếng giới thiệu, nhưng hai người lại hai ý khác nhau. Y cũng rất ngạc nhiên nhìn hắn. Nương tử? Y đang kinh ngạc hết sức thì nghe thấy câu nói của nàng làm hắn đứng hình,

“Ta là bằng hữu của ngươi hồi nào?” Nàng phản đối y nhưng không lên tiếng phản đối hắn, nàng cũng không hiểu là bản thân như thế nào, không cảm thấy bài xích hắn, thậm trí nghe hắn nói nàng là nương tử tương lai của hắn, nàng bỗng thấy vui vẻ lạ thường.

“Lúc nãy ta mời Lâm cô nương ăn cơm giảng hòa, cô nương cũng đã đồng ý rồi mà?”

“Ta chấp nhận lời giảng hòa của ngươi có chấp nhận làm bằng hữu của ngươi ư? Hơn nữa ngươi cũng chưa hỏi ta có đồng ý làm bằng hữu của ngươi không?”

“Cái này…” Y nhìn sang hắn câu cứu.

“Nương tử, nàng bỏ qua cho hắn đi, hắn là bằng hữu của ta không lẽ nàng không chấp nhận làm bằng hữu với hắn?”

“Ta là nương tử của ngươi hồi nào?” Nàng thẹn quá hóa giận quát hắn, sao hắn lại có thể gọi nàng là nương tử dễ dàng trước mặt người khác thế chứ?

“Ta gọi dần cho quen là vừa, không phải sao? Cũng đã có vật đính ước rồi còn gì?”

“Vật đính ước?” Y ngơ ngác không hiểu? Vật đính ước nào? Hai người họ đính ước lúc nào chứ?

“Ngươi không cần biết.” Nàng và hắn quay sang quắc mắt với y, y nhiều lời làm gì không biết.

“Ồ, thì gia là Tiêu Vu phu nhân, thật thất lễ, mời các vị ngồi.” Lão hồ ly cũng hiểu phần nào câu chuyện, thật không ngờ vị mỹ nữ này lại là nương tử tương lai của Tiêu Vu công tử, nàng ta còn đẹp hơn cả ái thϊếp mà lão đưa về mấy tháng trước trên đường đi cướp Thần Quang mà không được, nếu mang nàng ta về làm thϊếp thì hảo tốt nha, bất quá lão cũng không thể quá sơ hở.

Hắn biết lão có ý đồ gì, ngay từ lúc nhìn thấy nàng lão đã động tâm vì thế mà hắn mới giới thiệu nàng là nương tử của hắn, bất quá hắn cũng không có nói sai sự thật.

“Không biết các vị hôm nay đến tệ xá của lão phu có chuyện gì?”

“Cũng không có gì, chỉ là đến thăm hỏi xem Ngô trang chủ chuẩn bị cho đại hội võ lâm thế nào rồi, năm nay lại cùng sinh thần 50 của trang chủ ắt hẳn phải rất long trọng. Nếu cần trợ giúp gì thì mong Ngô trang chủ cứ lên tiếng, Huyền Môn trang nhất định hết lòng.” Y lên tiếng trả lời.

“Lão phu thật cảm tạ Huyền thiếu chủ, bất quá mọi việc cũng dần ổn thỏa, cũng còn khoảng 2 tuần nữa là đến rồi, các vị bằng hữu võ lâm cũng có một số người đã đến, đang nghỉ ngơi trong gia trang, đến lúc đó mong Huyền thiếu chủ, Tiêu Vu công tử và Tiêu Vu phu nhân hạ cố đến làm khách, như vậy thì lão phu thật vinh hạnh.”

“Dĩ nhiên, náo nhiệt vậy phải đi chứ, phải không Vu?”

“Ân.” Hắn ôn nhu nhìn nàng.

“Nhất định chúng ta sẽ đến.” Y đã quen với thái độ của 2 người kia rồi, hắn còn gọi nàng là nương tử rồi còn gì sốc hơn nữa đâu.

“Hảo, đến lúc đó thì lão phu sẽ nhiệt tình tiếp đón.”

Đến lúc đó xem ngươi có nhiệt tình tiếp đón được nữa không? Nàng thầm nghĩ.