Chương 20: Thêm bạn bớt.. oan gia

Sau khi cùng hắn chơi đùa dạo phố mệt lả người, nàng cáo biệt hắn ra về. Về đến Nghị Vân lâu thì tiểu nhị nói có tiểu thư Huyền Môn trang đến tìm, vì Nghị Vân lâu này là gia sản của nhà nàng ta, hơn nữa nàng ta cũng thường cùng Huyền Kha và Tiêu Vu công tử đến đây nên lâu chủ ở đây cũng nhận thức nàng ta. Không biết vị tiểu thư kia lại tìm nàng có chuyện gì? Nàng cùng nàng ta đâu có quen biết. Mặc kệ có chuyện gì, nàng cũng không sợ, đừng chọc vào nàng là được kẻo chết khó coi mà chết lúc nào cũng không biết.

Lên phòng ăn uống nghỉ ngơi. 2 ngày sau Tử Linh, Tử Giao mang bản đồ đến cho nàng. Nàng nói sơ qua cho bọn họ kế hoạch của nàng, dặn họ vào trước hôm mừng sinh thần của lão cũng là đại hội võ lâm một ngày thì sẽ thực hiện kế hoạch, đến lúc đó nàng sẽ liên lạc với họ. Sau khi nghe xong kế hoạch của nàng, song Tử cảm thán:

“Tam muội, muội thật quá nham hiểm.”- Tử Linh.

“Tàn nhẫn, độc ác, biếи ŧɦái”-Tử Giao.

“Tiểu muội xin nhận lời khen của nhị vị tỷ tỷ.”-nàng mặt dày nhận lời khen của song Tử.

“Đúng rồi, để mình muội đối phó với lão hồ ly có sao không? Có cần ta hỗ trợ không? Bọn Ngô Thông, Ngô Liên, Ngô Ngọc để mình Tử Linh và Ảnh Liên các lo là được rồi.”- Tử Giao lo lắng hỏi, chưa biết thực lực của tam muội thế nào nhưng lão hồ ly đó thì rất nguy hiểm, cáo già, không thể khinh thường được.

“Đại tỷ yên tâm, muội lo được, còn nhiều điều các tỷ chưa biết hết về muội đâu, cứ từ từ mà tìm hiểu.”-nàng nháy mắt tinh nghịch.

Bàn bạc kế hoạch xong, Tử Linh mới có thể tám nhảm mà kể lể số phận của mình:

“Haizz, mấy ngày nay muội thật vất vả nha.”

“Nhị tỷ. Tỷ có chuyện gì vậy?”

“Haizz.”- Tử Linh không trả lời mà chỉ biết thở dài.

“Hai hôm trước không hiểu Ngô Liên, Ngô Ngọc đi đâu gây thù chuốc oán với ai mà bị người ta hạ độc thủ, trên mặt và toàn thân nổi toàn mụn nhọt, bọc nước nhìn rất đáng sợ. Không giám ra ngoài gặp ai chỉ ở trong phòng mà đập phá đồ đạc, chửi bới đánh đập hạ nhân. Ngô Thông thì bị người ta đánh đến hộc máu. Ngô Đạo đã mời đại phu về chữa trị cho 2 ả kia nhưng càng chữa thì càng nặng, không biết bao nhiêu người bị đánh oan rồi.”- Tử Giao thay muội mình giải thích.

“Ha ha ha ha.”- một tràng cười thanh thúy vang lên, nghe thấy Tử Giao nói thế nàng thật cao hứng, không ngờ Tàn Hoa lại lợi hại như những gì nàng nghĩ nàng mong muốn, cứ lo không được như ý.

Thấy nàng cười như thế, song Tử khó hiểu nhìn nàng.

“Tàn Hoa.”- nàng hảo ý nói cho họ biết.

“Là gì?”- Tử Linh thắc mắc.

“Độc dược muội mới chế, hôm đó bọn họ chọc đến muội sẵn tiện thử độc luôn.”

“Muội..”- song Tử á khẩu.

“Ba ngày nữa hoa sẽ nở, lúc đó nhìn nhất định rất đẹp.”-nàng còn bồi thêm một câu làm cho song Tử không hiểu gì cả, thấy ra ngoài cũng đã lâu vội về, không giám thắc mắc nhiều.

“Thôi được rồi, nếu thay đổi kế hoạch thì phải báo cho bọn ta ngay nha? Giờ chúng ta phải về rồi.”

“Ân, hai người đi cẩn thận, đừng manh động gì nha, có thể ba ngày nữa muội sẽ đến Ngô gia đó.”

“Đã biết.”- song Tử cáo biệt ra về. Ra đến đường lớn Tử Linh hạ giọng nói:

“Đại tỷ, không nên đắc tội tam muội, nêu không sẽ sống không bằng chết.”

“Đúng vậy, tam muội quá độc.”-Tử Giao cũng đồng tình với muội mình.

Kể từ ngày lấy được bản đồ, nàng cứ ngồi trong phòng xem bản đồ, chuẩn bị độc dược, chế thêm mấy loại mới hôm nay đã là ngày thứ 3. Hôm qua thức muộn chế dược nên hôm nay giữa trưa nàng mới dậy, sau khi vệ sinh xong nàng rời khỏi phòng xuống lâu ăn cơm. Vì là giữa trưa nên trong lâu cũng khá đông, nàng đang định kiếm một bàn thì thấy 2 bóng dáng quen thuộc, nàng nhanh chóng đến chỗ họ:

“Vu, ngươi cũng đến đây ăn cơm à?”- bỏ mặc những ánh nhìn ngưỡng mộ nàng đi thẳng đến ngồi bên cạnh hắn chào hỏi.

“Ân, giờ nàng mới dậy sao? Bữa sáng cũng bỏ.”-hắn ôn nhu hỏi nàng trong giọng nói còn có ý trách móc, nàng sao lại không quan tâm đến sức khỏe cơ chứ? Nhìn nàng mỏng manh thế này không cẩn thận ốm thì sao? (TL: tỷ ấy thuộc lọa tê giác chúa rồi, ốm sao được?)

“Ngô.. hôm qua mải chế dược nên hôm nay dậy muộn.”-thấy hắn quan tâm nàng nên nàng cũng không trách hắn tội lắm chuyện.

Đúng lúc này tiểu nhị chạy đến bên nàng:

“Lâm tiểu thư muốn dùng gì?”

“Cho ta một đĩa rau cải xào, thịt nướng và mấy cái bánh bao, cho ta bình trà nữa.” (TL: ôi ta đói, ta thèm thịt nướng, ta thích thịt nướng)

“Có ngay, có ngay.”-tiểu nhị vào chuẩn bị món ăn, rất nhanh sau thức ăn được mang ra.

“Bữa ăn này ta xin được mời Lâm cô nương.”-y quay sang nói với tiểu nhị.

“Ân, thiếu chủ.”-tiểu nhị nhận mệnh nhanh chóng rời đi.

“Trên đời không có bữa cơm nào là cho không, Huyền đại thiếu gia mời ta ăn cơm là có mục đích gì?”-nàng liếc y hỏi, không phải nàng sợ hắn, được ăn cơm miễn phì nàng cần gì phải lo nghĩ nhiều, chẳng qua là muốn châm chọc y tí thôi.

“Lâm cô nương đừng hiểu lầm, ta chỉ là muốn tạ tội với cô nương thôi, ta từ nay cũng không giám chọc cô nương nữa, mong cô nương về sau nương tay cho tại hạ.”-y thật sự rất sợ nha, qua 2 lần y biết y không phải đối thủ của nàng, vẫn là nên hạ mình thì hơn.

“Thật vậy sao?”-nàng không tin hỏi y.

“Thật sự, mong Lâm cô nương đừng hiểu lầm, tại hạ là thật sự muốn tạ tội cô nương”-y thật lòng nói.

“Nàng bỏ qua cho hắn đi, hắn là thật lòng đó, hôm nay hắn đã kéo ta đến đây từ sớm nhưng tiểu nhị nói nàng chưa dậy thế là chúng ta ở đây đợi từ sớm đến giờ.”-hắn hảo tâm nói đỡ cho y. Y nghe hắn nói thế thì gật đầu lia lịa như sợ nàng không hiểu cho y.

“Thật sao?”-nàng vẫn còn nghi hoặc nhìn hắn hỏi.

“Ân, là thật.”-hắn khẳng định với nàng, đồng thời đưa tay vén tóc của nàng sang một bên, mặc dù cũng đã quen với thái độ của hắn nhưng nàng vẫn không tự chủ được mà đỏ mặt.

Thấy thái độ của cặp tiên đồng ngọc nữ trước mặt mà y ngẩn cả người, đặc biệt là hắn, sao hắn lại có thái độ đó chứ? Y chưa từng thấy hắn ôn nhu như thế bao giờ, với y hắn lúc nào cũng mang cái bộ mạnh lạnh lùng, lẽ nào hắn..?

Dường như thấy được sự khác lại, nàng cúi xuống ăn, lảng sang chuyện khác:

“Giờ các ngươi bận gì không?”-nàng cũng không hiểu sao trong vô thức muốn tiếp nhận những cử chỉ quan tâm, chăm sóc của hắn giành cho nàng, không hề muốn phản đối lại hắn. Và có lẽ hắn cũng nhận ra điều này nên hắn rất vui và luôn quan tâm nàng, chăm sóc nàng.

“Để làm gì?”-y hỏi vẻ mặt nghi hoặc.

“Nêu không bận thì cùng ta đến một nơi.”

“Có trò vui không?”-y ham hố hỏi nàng, nếu là trò vui thì không thể bỏ qua được.

“Đảm bảo vui, ngươi thích vui như thế nào sẽ vui như thế.”-yên tâm đi, đi với nàng đảm bảo nhiều trò vui.

“Thật sao? Nơi nào?”-y phấn khích.

“Ngô gia trang.”-nàng nói một câu khiến mặt y đơ luôn, hắn từ nãy đến giờ không nói gì chỉ nhìn nàng, nhưng nghe thấy câu nói của nàng thì mày khẽ nhíu lại. Không phải hôm nọ đắc tội với đám con của lão sao? Giờ nàng lại muốn đến đó? Muốn tự chui đầu vào rọ à? Y không biết những việc sau khi y về, hắn cũng không phải kẻ nhiều lời, hơn nữa đấy là kỷ niệm của riêng hắn và nàng sao mà kể cho kể khác nghe được. Vì vậy y không biết đến Ngô gia trang thì có nguy hiểm y chỉ biết đến Ngô gia trang thì có gì vui chứ? Hơn nữa Ngô gia trang đâu phải là nơi muốn phá là phá? Đến phụ thân hắn còn phải nể mặt Ngô Đạo vài phần mà nàng bảo muốn vui như thế nào thì vui như thế? Y bắt đầu có hứng thú với nàng rồi đó.

“Không cho phép đi.”-hắn lạnh mùng mở miệng mang theo chút lo lắng, hắn lo…

Biết hắn đang lo lắng cho nàng nhưng nàng không quan tâm, dù thấy rất vui khi được hắn quan tâm nhưng không thể vì thế mà phá hỏng kế hoạch được. Hôm nay nàng đến là để thăm dò Ngô gia trang mà chủ yếu là Ngô Đạo và Ngô Thông.