Chương 28: Đi ăn cơm

Lưu Manh Thỏ - Chương 28: Đi ăn cơm

Chương 28: Đi ăn cơm

Vì nỗ lực để bản thân không nghĩ đến Thỏ Thỏ, dọc đường đi ta tùy ý trò chuyện cùng Văn Dao, nhìn nàng thỉnh thoàng mỉm môi cười sờ ngực mình cảm nhận tim đập rõ ràng, nghĩ đến trước đây ở cùng Văn Dao mặt ta đỏ đến mang tai xấu hổ bộ dạng, ta âm thầm thở dài.

Thỏ Thỏ tâm sợ là bị nàng trộm đi rồi.

Văn Dao nói không sai, nhà nàng cách công ty không xa, chúng ta dùng tốc độ bà già đi về không tới nửa tiếng đã đến. Ở cửa Văn Dao một tay cầm túi một tay tìm chìa khóa, vẫn không quên ngẩng đầu cười nhìn ta một cái.

"Trong nhà bừa bộn, đừng cười tôi."

Ta ngượng ngùng gãi đầu.

"Đó là cô chưa qua nhà tôi, toàn bộ như ổ chó."

"Ha ha, sao lại vậy?"

Văn Dao nhìn ta cười lắc đầu, ta ngượng ngùng mím môi, thoáng nhìn nàng chật vật tay phải cầm xách, tiến lên hai bước cầm túi cho nàng để nàng tìm chìa khóa. Văn Dao sửng sốt ngừng động tác nhìn ta.

"Sao vậy? không tìm thấy sao?"

Ta khẽ cười nhìn Văn Dao, Văn Dao ngốc ngốc nhìn ta nửa ngày mặt đỏ lên, cúi đầu che dấu lấy chìa khóa trong túi ra.

Nhìn động tác nàng ngây ngốc ta khẽ cười lắc đầu, Thỏ Thỏ đến công tỷ làm Boss còn không xong, giờ đem cái ngu ngốc truyền cho Văn Dao rồi sao? nghĩ vậy lòng ta đau xót, dùng sức lắc đầu cúi đầu thầm mắng mình vô dụng. Lâm Uyển Nhược sao ngươi hèn như vậy, không có ngươi Thỏ Thỏ người ta cùng Doãn Dao không cần ngươi đa tâm.

" Nhược Nhược, trong tủ lạnh có đồ uống, muốn gì thì tự lấy đi."

Âm thanh Văn Dao cắt đứt suy nghĩ của ta, ta lên tiếng không nghĩ nhiều thay giày đi vào.

Nhà Văn Dao không quá lớn, tiêu chuẩn ba phòng ngủ một phòng khách, dọn dẹp cũng ngăn nắp sạch sẽ, hơn nữa còn có mùi hương hoa nhài thơm ngát, rất có cảm giác của nhà. Nàng đến không cần khách khí cũng không nói với ta thêm gì, liền cởϊ áσ khoác móc lên, đi vào phòng bếp bận rộn làm việc.

Mở tủ lạnh ra Coca Cola (khả nhạc) ta uống vài ngụm, ợ một cái, quay đầu nhìn thân ảnh bận rộn ở phòng bếp cười cười đi đến.

Tuy nói ta trước giờ dùng da mặt dày trứ danh, nhưng vẫn không thể để người ta một mình ở phòng bếp bận rộn a, ta đẩy cửa đi vào chỉ thấy Văn Dao đứng cạnh bồn rửa, cúi đầu rửa rau.

Áo lông xanh nhạt xắn lên, cánh tay nhỏ trắng mềm mịn của Văn Dao lộ ra, trên người nàng đeo cái tạp dề hình sáp chì màu có chút không hợp khí chất, cả người tản ra khí tức ấm áp.

Thấy ta vào xem tạp dề của nàng cười ngây ngô, Văn Dao ngẩng đầu cười khẽ.

"Sao vậy, thích cái nhỏ mới?"

Lười biếng dựa lên khung cửa, ta lắc đầu cười đùa nhìn nàng.

"Đừng nói cô mang tạp dề này đúng là một người có phong phạm nha?"

Văn Dao sửng sốt một chút theo bản năng hỏi

"Ai cơ?"

"Tiểu tân, mẹ nó, rụng hết răng."

Vừa dứt lời tay Văn Dao run một cái, trên cổ ta mát lạnh, khóc không ra nước mắt nhìn Văn Dao cười đến run rẩy hết cả người.

"Đại tỷ, cô cười cũng nhỏ quá a."

Văn Dao cười đi lên trước, tay kia lau nước trên cổ ta.

" Nhược Nhược, cô giỡn quá rồi."

Cảm xúc mềm mại từ đầu ngón tay truyền đến ta đỏ mặt, theo bản năng trốn ra phía sau một chút, hồ ngôn loạn ngữ "cái gì, tôi không giỡn nữa đâu, may là cô không có đang thái đồ ăn, nếu không thì chắc tôi ăn nguyên con dao bay tới rồi."

"Ha ha, cô a --"

Văn Dao bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt đều là ý cười, tự tay nhéo tai ta có chút hờn dỗi hỏi.

"Nói, cô đến phòng bếp làm gì? không phải muốn ăn trộm."

Ta có chút sững sờ nhìn Văn Dao nhìn biểu tình cười đùa của nàng thoáng chốc nghĩ đến Thỏ Thỏ ngơ ngác lắc đầu.

"Không phải."

"Không phải?"

Đôi mi thanh tú của Văn Dao cau lại, khóe miệng khẽ nhếch, độ mạnh yếu trên tay gia tăng.

"Vậy cô nhìn trộm cái gì?"

"Xem cô..."

Miệng nói nhanh hơn não nghĩ, cho đến khi mặt Văn Dao có màu cà chua cô đang muốn thái, ta mới giật mình che giấu ho khan hốt hoảng đi lên trước vờ cầm dao thái cà chua, cạch cạch một trận vẫn không quên giải thích.

"Không phải tôi đến giúp đỡ sao, để cô làm một mình bon chen, quên rồi sao?"

"Thật không?"

Ý cười trong mắt Văn Dao chưa hết như có điều suy nghĩ nhìn ta.

Ta dùng sức gật cằm mình nỗ lực để nàng tin tưởng.

"Ừ, cô xem đi, đao công này của tôi không kém cô a."

Văn Dao gật đầu, chính kinh bát bản trả lời.

"Hoàn toàn chính xác nhưng mà, Nhược Nhược cà chua này tôi giữ lại chấm đường ăn, không phải cắt."

"..."

Lúng túng bỏ dao thái trên tay xuống ta đỏ mặt xoa đầu, nhìn Văn Dao cười đểu, lùi ra sau cửa "cái gì, cô bận sẽ không cần tôi giúp cái này."

Văn Dao cười nhạt, không để ý nói "Không có việc gì, khó thấy được Nhược Nhược thiện tâm như vậy tuy nói giúp là gây trở ngại, tôi thật cao hứng."

Khuôn mặt ta đỏ thấu toàn bộ, nhìn Văn Dao nhỏ giọng giải thích.

"Tôi cũng giống như cô nói mà."

"Chỗ nào chứ?"

Văn Dao nhìn ta lắc đầu đi lên trước, cầm lấy đồ ăn bắt đầu ăn.

"Nhược Nhược kỳ thực lần đầu cô đến công ty khiến tôi ấn tượng rất sâu."

"Hở?"

Ta kinh ngạc nhìn Văn Dao chớp mắt một cái, không đúng ngày đầu tiên ta đến? ta nhớ được lúc đó nàng đặc biệt lạnh lùng nhìn ta, cao ngạo lách người đi.

Văn Dao nhìn nét mặt của ta, hình như biết ta nghĩ gì nhẹ nhàng cười.

"Lúc đó tôi một mình cũng rất tốt rồi, vì sao gặp sinh viên mới ra trường còn bị thấy một chút liền đỏ mặt."

"À..."

Ta thở dài bất đắc dĩ nhìn Văn Dao, được rồi tôi biết rồi, tỷ tỷ này hôm nay nhất định muốn ta làm trò cười.

"Vừa mới bắt đầu tôi nghĩ da mặt cô mỏng, cho nên thấy người lạ liền đỏ mặt."

Văn Dao tự nói, ta nghe thấy đặc biệt ngại cúi đầu cười.

"Đúng vậy, kỳ thực tôi rất hay xấu hổ, tôi --"

Văn Dao nhìn bộ dạng của ta bật cười, không nể mặt cắt đứt lời ta

"Nhưng mà ngày thứ hai tôi phát hiện cô và Tiểu Ngô mới quen một ngày kề vai sát cánh ngồi dưới lầu công ty ngắm mỹ nữ."

Nói đến đây Văn Dao nhớ đến gì đó mặt mình cũng đỏ lên, còn ta cũng lúng túng không chỗ trốn. Ai nha kỳ thực cũng không thể trách ta, cũng do tên sắc quỷ Tiểu ngô kia, còn nói gì trách Tiểu Phong không nên kéo ta ra ngoài cửa ngắm hiện tượng thần kỳ gió thổi -- bắt đầu mỹ nữ quần dài.

Lúc đó ta cũng không nghĩ nhiều trong nước bùn nhưng vẫn thuần khiết trong lòng, ngậm nước đá, cùng hắn ngồi trước công ty ngắm bạch hoa hoa chân dài, ai ngờ Văn Dao vừa từ xe xuống hai mắt ta liền dán vào, từ đó về sau liền si mê cái hiện tượng thần kỳ tự nhiên này.

"Á, Văn Dao, tôi --"

"Ha ha được rồi, không nói nữa cơm còn chưa xong."

Đoán chừng khuôn mặt nhỏ của ta đỏ thấu Văn Dao không đành lòng cuối cùng cũng buông tha ta, lau khô tay bắt đầu hữu mô hữu dạng làm. Đừng nói Lâm Uyển Nhược ta không hổ đã từng mến mộ nữ nhân, đúng là đẹp kinh thiên địa khϊếp quỷ thần. Nồi cơm không quá lớn thơm nức ra nồi, Văn Dao ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đầy da^ʍ ý của ta cười cười.

"Còn không bưng lên?"

"Ah."

Ta thuận miệng đáp ứng cầm khay nhanh ra khỏi phòng bếp Văn Dao cười ha ha theo ra ngoài, cầm cơm trong tay đưa cho ta, kéo váy ngồi xuống.

Ta cúi đầu vào chén không nhìn nàng điên cuồng lùa cơm.

"Ai, đồng chí Nhược Nhược vì sự giúp đỡ của cô, tôi làm cơm hết một tiếng."

Ta ho khan suýt chút sặc cơm lau miệng, bất đắc dĩ nhìn nàng theo thói quen thò tay vào túi móc lấy di động.

"Chỗ đó khoa trương như vậy? tôi xem một chút."

Móc nửa ngày cũng không tìm được di động, ta mới nhớ đến vì vội vàng nên bỏ ở nhà rồi, đột nhiên nhớ đến Thỏ Thỏ cơm nghẹn ở cổ khó nuốt xuống, ta ngẩng đầu nhìn Văn Dao nhẹ nhàng nói

"Văn Dao, tôi có thể dùng di động của cô không?"

Văn Dao gật đầu, đem di động đưa đến.

"Được."

Di động nàng đưa đến ta hít sâu một hơi, gõ cạch cạch số quen thuộc, chốc chốc di động kết nối, lập tức truyền đến âm thanh khàn khàn có chút nghẹn ngào của Thỏ Thỏ.

"Này?"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (^o^)/~ Diệp Tử đã thi xong, giải phóng còn ai đây không? có người ở đây không?

Hài lòng ^_^, bồi thường mọi người, đăng chương.