Chương 27: Thương tâm

Lưu Manh Thỏ - Chương 27: Thương tâm

Chương 27: Thương tâm

Bị màu vỏ quýt chói mắt, ta trừng mắt khinh bỉ nhìn Doãn Dao, chỉ vài củ cà rốt thì muốn đem Thỏ Thỏ đi? nàng cũng không phải của hàng bán cà rốt, cô làm xuân thu đại mộng gì vậy?

"Cà rốt..."

Tiếng Thỏ Thỏ vang lên dị thường, ta nuốt nước miếng chậm rãi quay đầu xem, liền ngẩn người.

Mắt Thỏ Thỏ tặc lượng tặc lượng nhìn cà rốt chằm chằm, môi mím thật chặt, vẻ mặt thèm thuồng ta thấy trong lòng căng thẳng, tự tay kéo Thỏ Thỏ đi hướng bên cạnh.

"Gì chứ, Thỏ Thỏ hôm nay tôi mang đủ tiền, cô cứ mua cà rốt về nhà tôi làm cho cô."

Doãn Dao nghe lời ta nói cười khinh bỉ hất mát tóc dài kiêu ngạo nói.

"Cà rốt trong xóm cô có thể so với cà rốt của tôi sao? cà rốt này của tôi so với nhân sâm ngàn năm còn trân quý hơn, là lọa mỗ mỗ thường xuyên luyện công dưới núi Nga Mi, mỗ mỗ sống bao nhiêu tuổi những củ cà rốt này bối bao nhiêu năm, tôi dám chắc cô ăn khen không dứt miệng!"

Ta thở dài nhìn Doãn Dao lắc đầu.

"Đại tỷ ngươi đi lộn chỗ rồi, ừ trước lộ quẹo trái có một đám trồng rau đang chờ cô."

Doãn Dao sửng sốt một chút híp mắt nhìn ta.

Ta nhún vai một cái tiến tới trước cầm lấy một củ cà rốt "rột ~" cắn một miếng lớn lắc đầu.

"Sao tôi không cảm giác được nó là cà rốt ngàn năm vậy? đại tỷ, cô còn không đi? có tin tôi đến hiệp hội bảo vệ tiêu thụ khiếu nại cô lừa dối Thỏ Thỏ thiện lương vô tội?"

Vừa dứt lời ta cảm giác có gì đó không ổn, nuốt một miếng cà rốt vào bụng cảm giác mát mát, ở đan diền còn có một dòng nước ấm đang quay quanh bụng không tán đi.

Doãn Dao nhìn ta cười đắc ý, không nói gì nhìn Thỏ Thỏ ở bên cạnh còn đang lo lắng phất tay.

Chậm rãi đi tới Thỏ Thỏ kéo cánh tay ta, nhìn Doãn Dao.

"Cô được mỗ mỗ phái đến?"

Doãn Dao gật đầu, Thỏ Thỏ vẫn có chút không tin nói tiếp.

"Trước khi đến mỗ mỗ nói gì với cô?"

Doãn Dao câu khóe môi lắc đầu cười khẽ.

"Nàng nói cái rương cà rốt này không phải không cho cô, muốn cô ở dưới chân núi trong thời gian này tìm quanh đây cho nàng mặt nạ dưỡng da làm trắng."

"..."

Thỏ Thỏ thở dài gật đầu.

"Qủa nhiên là người của mỗ mỗ."

Nói xong nàng tươi cười buông cánh tay ta ra, nhào đến cốp sau xe.

...

Một đường chán nản nhìn hai người vừa nói vừa cười nhìn gà má Thỏ Thỏ vui vẻ, ta ngồi sau xe không nói gì nhìn cửa sổ.

Đau lòng không ngờ được có ngày bị cà rốt hạ bệ, tuy nói ta quá xinh như hoa hay sắc đẹp thượng đẳng, nhưng vẫn không sánh bằng đống cà rốt ăn đau răng kia?

Chậm rãi quay đầu ánh mắt dừng lại trên người Doãn Dao, nhìn người cả một thân quần áo mốt, khuôn mặt trắng nõn trẻ trung không chút bênh, ta có chút buồn.

Nếu không phải Thỏ Thỏ nói thì đánh chết ta cũng không tin Doãn Dao là con người đẹp đến không thật, đúng là nhân vật được vẽ từ trong tranh đi ra. Cúi đầu nhìn một thân trang phục như cô gái thôn quê đi thức ăn, khi đó trái tim nhỏ bé của ta yếu ớt tan vỡ.

Mở cửa đi vào ta quay đầu nhìn Thỏ Thỏ thở dài.

Hơn 10 cân cà rốt nặng nề vào tay nàng liền nhẹ tựa búp bê vải, người ta mặt vui vẻ cười một tay xách rương còn có mỹ nữ đi bên cạnh.

"Nhược Nhược, mỗ mỗ nói mấy ngày nay không cần đến công ty, Dao Dao đến dạy cho tôi một ít chương trình học cơ bản, sau một tuần thì đi làm, cô cũng không cần đi làm nữa rồi? vui không?"

"Ừ..."

Ta thần tình đáp vì câu Dao Dao kia của nàng mà khổ sở. Ta vẫn nghĩ Thỏ Thỏ đối với người ngoài sẽ không nhiệt tình như vậy, trước đây vừa thấy mặt đã gần gũi gọi Nhược Nhược cũng vì kiếp trước gắn bó, hiện tại xem ra chỉ có mình ta thưởng thức, người ta căn bản không có tính sợ người lạ, đối với ai cũng nhiệt tình như nhau.

"Hôm nay làm cái gì? Nhược Nhược món cà rốt xào thứ mấy."

Thỏ Thỏ vui vẻ nhìn ta, ta quay đầu nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn, không đành lòng phản lại gật đầu.

"Món thứ bảy a, cà rốt xào sợi."

Đang nói Doãn Dao đi đến nhìn Thỏ Thỏ ôn nhu cười.

"Thực đơn cho Hồng Nhi cũng đã sớm lỗi thời, hôm nay tôi sẽ thi triển tài năng cho cô thấy, có cô một bàn đầy cà rốt thế nào?"

"Thật sao?"

Thỏ Thỏ trợn to mắt nhìn Doãn Dao, Doãn Dao gật đầu, vén tay áo lên kéo Thỏ Thỏ đến phòng bếp.

"Tôi đến dạy cho cô mỗ mỗ nói không thể lúc nào cũng ăn cơm mềm, hôm nay trờ đi cô nên học một chút, sau này không có người cũng tự mình làm được."

"Được."

Ta đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hai người buồn bã, thở dài lắc đầu buồn chán ngồi trên sofa.

Chốc lát từ phòng bếp lại vang lên tiếng hoan hô, không biết hai người đang nói gì vui vẻ nữa. Ngôi trên sofa ta đột nhiên cảm thấy mình dư thừa, nói lời chính mình không thích nghe không làm cà rốt cho Thỏ Thỏ, ta đối với nàng mà nói còn có ý nghĩa sao?"

Càng nghĩ càng đau lòng ta cầm chìa khoác đứng dậy đi đến phòng bếp.

Trước mặt mùi vị cơm thơm nức truyền đến chỉ thấy Thỏ Thỏ đứng một bên, cầm cái muôi hài lòng xào.

"Dao Dao thì ra nấu ăn cũng không quá khó, mỗi lần nhìn thấy Nhược Nhược làm cơm chiều đầu đầy mồ hôi tôi còn tưởng là khó học lắm."

Doãn Dao lắc đầu, cắt cà rốt trên tay.

"Các ngươi là bán tiên, chúng ta là người sao có thể so được? nếu cô muốn học không biết so với nàng tốt hơn bao nhiêu lần."

"..."

Không muốn xem thêm ta đóng cửa lại chậm rãi đi ra ngoài.

Đi trên đường đá ở tiểu khu lòng ta đầy chua xót, vì lời nói vừa rồi của Thỏ Thỏ mà khổ sở cùng vì nàng và Doãn Dao thân mật mà khổ sở. Không thể không nhận ta thực sự ghen tị, hơn nữa ghe đến mắt ta thấy rát, cà người khó chịu. Lớn tuổi như vậy ta không có ai yêu, mẹ nói ta đối với tình yêu mong muốn quá mức hà khắc, thực sự không phải vậy ta vẫn muốn nửa kia là duy nhất vần truy cầu nửa đó mà thôi.

Khi Thỏ Thỏ đến nhà ta, nàng cười với ta làm nũng với ta, chơi xấu ta không cố kỵ ta, mỗi lần ta mắng nàng nói nàng ngây thơ thì thực lòng là hạnh phúc như ngâm trong nước, chỉ là không ngờ...

Lắc đầu xoa hai bàn tay buổi tối mùa thu so với đông thì không lạnh bằng, nhưng gió thổi một cái thì nguy rồi. Ta nghĩ sờ soạng tìm di động muốn gọi cho Thỏ Thỏ nói nàng biết đã một mình đi bộ, lại không ngờ không mang theo, bất đắc dĩ thở dài ta tiếp tục đi về phía trước.

Đến văn phòng a, có thể đi đâu, đi chỗ nào nhâm nhi ly cà phê chơi game cũng được, ngược lại ta không muốn về nhà khống muốn Thỏ Thỏ cùng Doãn Dao ngọt ngào.

Nhìn đồng hồ đeo tay đúng lúc đi làm rồi, ta rụt vai phẩy cánh tay nhỏ chạy đến công ty.

Cái công ty khiến ta thấy ghét lúc này lại vô cùng ấm áp, lấy ly cà phế lấy bánh trong ngăn kéo Vượng Vượng Tuyết, ta núp ở cạnh bàn ăn từng miếng.

"Nhược Nhược? sao sớm như vậy đã đến rồi?"

Nghe tiếng nói ta suýt nghẹn chết, ho khan liên tục hống hoảng đứng dậy lau miệng đầy vụn bánh, ta gãi đầu ngượng ngùng nhìn Nhan Văn Dao.

"À, tôi, tôi --"

Nhan Văn Dao nhìn ta quẫn bách cười nhẹ nhàng.

"Nhược Nhược, tôi thấy cô giống tiểu bạch nhà tôi."

"Tiểu Bạch?"

"Ừ, là cẩu cẩu."

"..."

Ta đen mặt nhìn Nhan Văn Dao không nói gì hiện tại ta đối với động vật vô cùng mẫn cảm, kết quả loại động vật này như là đèn bão cứ quanh vòng quanh ta không dừng được, giờ ta lại thăng cấp trực tiếp thêm chữ lót là cẩu.

Nhìn xung quanh Nhan Văn Dao cười nhìn ta.

"Sao vậy, không đi với tổng giám đốc sao?"

Vừa nhắc đến Thỏ Thỏ ta cúi đầu không nói.

"Có phải làm công tác không xong bị nàng mắng? được rồi đừng cúi đầu ủ rũ, Nhược Nhược nếu tối nay cô rảnh thì đến nhà tôi thể hiện tài năng đi."

"Thể hiện tài năng?"

Ta chớp mắt không hiểu nhìn Nhan Văn Dao.

Nhan Văn Dao gật đầu trong mắt đều là nụ cười thản nhiên.

"Tôi nghe đồng nghiệp trong công ty nói, cô làm cơm rất ngon mức độ tương đương đầu bếp."

Ta nhìn Nhan Văn Dao có chút do dự. Nếu là trước kia nàng gọi ta ước gì ngoắc đuôi đi cùng, nhưng hiện tại có Thỏ Thỏ rồi. Nhớ đến Thỏ Thỏ lòng lại tụt hứng ~, người ta chắc đang cùng Doãn Dao ăn vui vẻ, làm gì nhớ ta đã vậy ta còm liếʍ mặt người ta mâng lạnh tiếp đất, nghĩ vậy ta ngẩng đầu nhìn Nhan Văn Dao cười gật đầu.

"Được, bằng lòng."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đầu tháng tu Diệp Tử đi sát hạch nhân viên ở Bắc Kinh, dừng một tháng rất xin lỗi.

Nếu ủng hôi tui thì chờ Diệp tử, cái này với tui rất quan trong nếu không đợi được. Diệp Tử sờ đầu, tự mình ăn đùi gà đi...