Chương 8

Giang Hằng quyết định giả ngu.

Chờ tới khi được đỡ lên ngồi trên ghế salon, Cố Vân Xuyên định tiến vào thế giới tinh thần của Giang Hằng, Giang Hằng lập tức tủi thân kêu đau, cũng không hoàn toàn là đang giả bộ, hiện tại xúc giác của anh đã nhạy cảm đến mức tới hạn, lại vừa mới đánh nhau một trận, quả thực là chỗ nào cũng đau.

“Xin lỗi.” Cố Vân Xuyên lập tức dừng lại, căng thẳng nhìn anh: “Đau ở đâu?”

Cố Vân Xuyên thật ra là một người cực kỳ thông minh, Giang Hằng cảm thấy cậu sẽ không bị mình lừa cho qua, thế nhưng mỗi khi anh kêu đau, đến bây giờ Cố Vân Xuyên đều chưa từng hoài nghi, thậm chí còn lo lắng, căng thẳng hơn cả lần trước.

Giang Hằng không trả lời, Cố Vân Xuyên lập tức hôn anh. Nụ hôn này rất nhẹ nhàng, mang theo đó là sự trấn an mãnh liệt, Giang Hằng được cậu hôn nên có hơi thả lỏng. Cố Vân Xuyên hôn dọc từ mũi đến cằm của anh, nhẹ nhàng cắn lên hầu kết gợi cảm của người yêu một cái, Giang Hằng phát ra tiếng kêu ‘đau’ từ cổ họng, giờ phút này đối với anh mà nói, động tác đó quả thật là có hơi kí©h thí©ɧ.

“Ngoan, cắn một cái.” Cố Vân Xuyên phơi bày tuyến thể của mình đến bên môi của Giang Hằng.

Hành vi cắn tuyến thể của dẫn đường nhà mình quả thật có thể làm dịu lính gác một cách hữu hiệu, có điều nó lại kí©h thí©ɧ dẫn đường rất nhiều, không tránh khỏi việc phải ‘bắn’ một pháo. Giang Hằng mài mài răng, ‘bắn’ pháo rất thoải mái, nhưng ‘bắn’ pháo lại rất mệt mỏi, anh rất muốn đi ngủ.

Cảm thấy Giang Hằng không tình nguyện lắm, Cố Vân Xuyên một tay xoa gáy Giang Hằng, một tay sờ xuống eo của anh, ‘vuốt lông’ trấn an, sờ đến khi Giang Hằng đang căng cứng cả người cũng dần trầm tĩnh lại.

Khoảnh khắc khi răng nanh sắc nhọn cắn lên tuyến thể, ghế salon bị Cố Vân Xuyên bấu rách một đường, tin tức tố của lính gác tiến vào cơ thể của cậu thông qua mạch máu, ‘trêu chọc’ trái tim của cậu đến nó đập nhanh liên hồi, vừa nóng vừa xụi lơ cả người, mỗi một tấc da thịt tiếp xúc với nhau dường như có một sự ngứa ngáy như có như không.

“...Không muốn làm sao?” Cố Vân Xuyên không biết sao mình có thể nhịn được, rốt cuộc vẫn là sự quan tâm đối với lính gác nhà mình vẫn áp đảo tất cả.

Giang Hằng không trả lời, dùng sức dụi cậu, còn mài mài răng.

Đúng là muốn mạng cậu mà. Cố Vân Xuyên nhịn đến toát mồ hôi: “Ngoan, anh nằm xuống, em nhúc nhích, không mệt.”

Thứ nóng rực đang ‘chĩa súng’ ngay bắp đùi, mùi hương của tin tức tố tung bay trong không khí, Giang Hằng cũng có hơi hưng phấn, anh gật gật đầu.

Lần này trước khi bước vào cửa Chu Quân Hào đã có kinh nghiệm, gửi tin nhắn cho Cố Vân Xuyên trước: Tôi vào được không?

Cố Vân Xuyên: Không.

Chu Quân Hào:...

Chu Quân Hào: Được rồi, có nhiệm vụ cho lính gác nhà cậu, không phải chuyện khó khăn gì, chủ yếu là muốn để anh hướng dẫn người mới.

Cố Vân Xuyên tắt điện thoại, cúi người xuống hôn lên mặt của Giang Hằng một cái, quay người đi vào phòng tắm.