Chương 7

“Hai người có liên kết với nhau chưa?”

Tống Già Nghi đang ghi chú thì nghe thấy Cố Vân Xuyên hỏi vấn đề như thế.

“Không có đâu thầy Cố, hai chúng em còn chưa trưởng thành, liên kết là phạm pháp.” Tống Già Nghi xua xua tay.

“Nếu như hai người muốn đề cao thực lực, độ xứng đôi còn phù hợp như thế, liên kết thân thể là một loại phương pháp.” Cố Vân Xuyên bình tĩnh thảo luận vấn đề này với vị thành niên: “Nhất là đối với lính gác, tác dụng càng lớn hơn. Giới hạn của một lính gác nhìn ở năng lực của bản thân họ, hạn mức cao nhất thì chính là do dẫn đường của họ quyết định.”

“Thật sao?” Mắt Tống Già Nghị sáng lên, mở sổ ghi chép ra lần nữa: “Tháng sau em mới thành niên, Bồi Chi thì còn ba tháng, muốn liên kết thì nên chú ý những gì vậy thầy?”

Cố Vân Xuyên vẫn chưa trả lời, cửa đã bị đẩy ra, Phương Bồi Chi và Giang Hằng bước vào. Sắc mặt của Phương Bồi Chi đỏ bừng, tóc ướt mồ hôi, bước chân cũng có hơi xiêu vẹo, có điều trạng thái tinh thần rất tốt.

Trông như Giang Hằng cũng không khác mấy so với lúc trước khi đi, nhưng Cố Vân Xuyên nhìn thấy anh thì lại hơi nhíu mày.

“Bồi Chi, ông thấy thế nào?” Tống Già Nghi chạy đến bên người của Phương Bồi Chi, nhỏ giọng hỏi cậu ta.

“Không có việc gì.” Phương Bồi Chi trấn an nhìn Tống Già Nghi: “Hai người xong rồi hả?”

“Xong rồi.” Tống Già Nghi gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “A không đúng, thầy Cố còn chưa có nói về chuyện liên kết thân thể nữa!” Cô quay người lại định hỏi Cố Vân Xuyên.

Phương Bồi Chi vội vàng kéo cô lại, lỗ tai đỏ bừng: “... cái gì, bà hỏi thầy Cố chuyện này làm gì?”

“Thầy Cố nói cho tui biết chuyện liên kết thân thể đối với ông là chuyện rất tốt cho sau này, tui phải hỏi cho rõ ràng.”

“Phụt.” Giang Hằng cười ra tiếng, nhìn Cố Vân Xuyên: “ ‘Ông’ Cố biếи ŧɦái quá a, sao lại nói chuyện này với trẻ vị thành niên chứ?”

Một tay của Phương Bồi Chi nắm chặt tay Tống Già Nghi, tay còn lại cầm đồ cho cô, cúi người chào Cố Vân Xuyên và Giang Hằng: “Cảm ơn thầy Giang và thầy Cố, tạm biệt hai thầy.” Sau đó lập tức chạy trối chết.

“Ê, Phương Bồi Chi! Tui còn chưa… Ông thẹn thùng rồi đúng không? Ông thẹn thùng cái gì a, chúng ta đã lớn như vậy rồi ha ha ha ông dễ thương thế…” Giọng nói của Tống Già Nghi truyền vào từ ngoài cửa.

Giang Hằng tựa cằm lên vai của Cố Vân Xuyên như người không xương: “Rất có sức sống của thanh xuân, hâm mộ quá.”

“Có gì mà hâm mộ.” Cố Vân Xuyên quay qua ôm người vào lòng: “Bạn trai của em dễ thương hơn cậu ta nhiều.” Giọng nói của Cố Vân Xuyên rất êm tai, trong như ngọc thạch, lúc bình thường giọng điệu nói chuyện lạnh lùng không gợn sóng, giờ phút này lại nhỏ nhẹ, ngữ điệu mềm mại, cũng đầy lưu luyến.

Vành tai của Giang Hằng âm thầm đỏ lên, miệng thì lẩm bẩm: “Dễ thương cái gì, bạn trai em phải gọi là đẹp trai lai láng.”

“Ông Giang đẹp trai lai láng, để cho em kiểm tra một chút được chứ?”

Trước khi ra ngoài với Phương Bồi Chi thì Cố Vân Xuyên cũng đã nhắc nhở Giang Hằng, đừng sử dụng quá nhiều tinh thần lực. Anh vẫn chưa nghỉ ngơi đầy đủ, cơ thể vẫn còn đang trong trạng thái mệt mỏi.

Giang Hằng nói anh biết điểm dừng. Anh làm gì biết điểm dừng, từ trước đến nay anh chẳng biết điểm dừng là gì. Lúc anh quay lại là cậu biết ngay anh đang khó chịu, ánh mắt trời trong mùa xuân khá ấm áp, cho dù là cấp bậc cao là A+ như Phương Bồi Chi cũng cảm thấy nhiệt độ rất thích hợp, nhưng anh lại cảm thấy không dễ chịu lắm, ngay cả một cơn gió nhẹ lướt qua cũng khiến anh căng thẳng. Tục ngữ có câu:‘cái sảy nảy cái ung, con đê nghìn dặm sạt vì ổ mối’*, ‘lật xe’** lúc đang dạy học cho hậu bối thì rất mất mặt.

*Cái sảy nảy cái ung, con đê nghìn dặm sặt vì ổ mối: ý bảo việc nhỏ không để ý sẽ xảy ra chuyện lớn.

**Lật xe: ý chỉ việc gặp thất bại hoặc khó khăn giữa chừng.