Chương 6

Trong lúc suy nghĩ, bọn họ đã tiến vào phòng bắn súng. Giang Hằng mở đèn lên, dựng bia ngắm xong, hỏi Phương Bồi Chi: “Thành tích bắn súng được bao nhiêu?”

Trong chuyên ngành của lính gác có chương trình học về bắn súng, căn cứ vào thành tích luyện tập thường ngày và thành tích thi cuối kỳ tổng hợp lại chấm điểm, thang điểm là một trăm.

“98 điểm.” Phương Bồi Chi trả lời, thấy Giang Hằng không có phản ứng gì, nói thêm một câu: “Hạng nhất.” Nói xong còn cảm thấy có hơi e lệ.

Giang Hằng cười cười: “Giỏi.” Năm đó khoá học bắn súng trên cơ bản anh đều trốn học. Dù lúc thi anh được điểm tối đa, tổng điểm cũng chỉ được 80. Có điều với tư chất kinh người của anh, chuyện lúc thi được bao nhiêu điểm cũng hoàn toàn không quan trọng.

“Thử đi?” Giang Hằng ném một khẩu súng cho đối phương.

Phương Bồi Chi thoải mái bắn trúng vòng mười điểm trên bia ngắm cố định năm lần.

Giang Hằng đổi thành bia di động, Phương Bồi Chi tập trung tinh thần, cực kỳ chú tâm, cũng bắn trúng vòng mười điểm năm lần.

Giang Hằng ném một cái bịt mắt cho Phương Bồi Chi: “Đeo lên.”

“Cái…” Phương Bồi Chi có hơi khϊếp sợ nhận lấy.

Giang Hằng nâng nâng cằm, ý bảo cậu ta nhanh lên.

Phương Bồi Chi đeo bịt mắt, trước mắt là một màu đen kịt, nhưng thính giác lại nhạy hơn, cậu ta cố gắng phân biệt rõ tiếng bia ngắm di chuyển, bắn một phát súng.

Hình như là bắn không trúng bia.

“Tiếp tục.” Giọng nói của Giang Hằng vang lên.

Phương Bồi Chi bình tĩnh lại, lập tức nã thêm bốn phát súng. Giang Hằng tiến lên lấy bịt mặt xuống cho cậu ta, cậu ta bắn trúng được ba phát, hai phát bắn không trúng bia.

“Có phải cậu đã nghe qua câu, cấp bậc A+ trở lên, thiên phú quyết định tất cả, sự số gắng hoàn toàn không có tác dụng.” Giang Hằng nói.

“Dạ có.” Phương Bồi Chi gật gật đầu.

“Câu nói này không sai.” Giang Hằng cười cười: “Nhưng —” Anh nhắm mắt lại, bắn ba phát liên tục.

‘Đoàng — đoàng — đoàng’

“Làm sao cậu biết được thiên phú của cậu như thế nào?” Giang Hằng mở mắt ra.

Phương Bồi Chi nhìn ba phát đạn trên vòng điểm mười của bia ngắm di động, tim đập nhanh như sấm, trong một chốc không nói nên lời.

“Cho nên có thể bắt ép bản thân mình hơn một cách thích hợp, tìm kiếm hạn mức cao nhất của mình ở đâu.” Thấy Phương Bồi Chi nói không nên lời, Giang Hằng tiếp tục lên tiếng: “Lời này tôi không dám nói với lính gác phổ thông, quá nguy hiểm. Nhưng cậu thì khác.”

Phương Bồi Chi ngẩng đầu nhìn Giang Hằng: “Bởi vì tôi có dẫn đường, đúng không?”

“Rất thông minh.” Ánh mắt của Giang Hằng hiện lên ý cười: “Nếu như cậu đủ tin tưởng vào dẫn đường của mình, có đôi khi có thể lên cơn điên vài lần.”

Thể chất và năng lực của lính gác đều có cái giá của nó, bọn họ giống như một chuỗi thuốc nổ, lúc nổ thì hung hăng mạnh mẽ, nhưng nếu như không có ai dập tắt cho họ, thì cũng chỉ có thể bị thiêu đốt đến chết một cách nhanh chóng. ‘Cẩn thận’: một từ không quá phù hợp để dùng với lính gác, nhưng lại chính là bài học đầu tiên của mỗi lính gác.

“Tôi đã từng mất ngũ giác trong một khoảng thời gian.” Giang Hằng ngồi lên cái ghế ở một bên: “Không nhìn thấy không nghe thấy không ngửi thấy, thậm chí sờ cũng không có cảm giác.”

“Nhưng cũng chính trong khoảng thời gian đó, tôi phát hiện tôi có tiềm lực vẫn chưa khai thác hết, có đôi khi con người có thể cảm nhận được sự vật mà không cần đến sự trợ giúp của các giác quan…” Giang Hằng nhìn biểu cảm khϊếp sợ của Phương Bồi Chi, nhịn không được cười nói: “Cũng không có khoa trương như vậy, đương nhiên là có mắt sẽ nhìn rõ ràng hơn so với không có mắt, chỉ là —” Anh ngẫm nghĩ: “Tận cùng của Khoa học chính là Huyền học, tự cậu ‘giác ngộ’ đi.” Sau đó vỗ vỗ lên vai của Phương Bồi Chi như một tên thầy bói lừa bịp.

Phương Bồi Chi hít sâu một hơi, ý đồ ‘tiêu hoá’ hết lời nói của Giang Hằng, hèn chi Trương Tân nói thầy Giang có thể ‘đánh phá’ nhận thức của anh ta đối với một người bình thường. Có điều, cậu ta đã quen gò bó theo khuôn phép, sợ là rất khó để đạt được trình độ của thầy Giang, nghĩ tới đây cậu ta lại thở dài.

“Than thở cái gì, cậu mới có bao nhiêu tuổi.” Giang Hằng búng trán Phương Bồi Chi một cái: “Tới đây, đánh với tôi một trận.”