Chương 5

Phương Bồi Chi đứng yên tại chỗ nhìn Trương Tân, có chút do dự như vẫn quyết định mở miệng: “Xin chào tiền bối.”

Trương Tân đang đứng nghiêm không dám nhúc nhích nhìn về phía Giang Hằng đã đi xa, thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi lập tức thân thiết chào hỏi cùng Phương Bồi Chi: “Cậu là thiên tài nhỏ tốt nghiệp năm nay của trường tôi nhỉ?”

Phương Bồi Chi xua tay: “Không phải thiên tài đâu ạ, tôi còn kém xa so với thầy Giang.”

“Thôi đi, đội trưởng của chúng ta không phải là thiên tài, anh ấy là quái vật, là con quái vật mấy trăm năm cũng không tìm ra được người thứ hai, tôi không thèm so với anh ấy.” Trương Tân ra vẻ anh em tốt vỗ bả vai của Phương Bồi Chi. “Cậu nên học tập đội trưởng của chúng ta thật tốt, anh ấy nhất định có thể phá vỡ thường thức của cậu đối với người khác.”

Phương Bồi Chi tò mò nhìn anh ta.

Trương Tân nhếch miệng, cuối cùng không nhịn được nữa, nói nhỏ: “Đội trưởng chỗ nào cũng tốt hết, chỉ là có hơi…” Anh ta suy nghĩ từ chính xác. “Có đôi lúc, sếp sẽ rất kinh khủng. Điển hình là, cậu có biết chiến dịch giải cứu con tin ở Basel hồi đó không?”

Chiến dịch lần đó đã từng gây chấn động cả nước, đương nhiên Phương Bồi Chi có nghe nói tới, nhưng chi tiết sự kiện lần đó cậu ta không thể hiểu rõ được.

Phương Bồi Chi gật đầu: “Có nghe tới.”

“Lúc đó, hình như đội trưởng của chúng ta cũng chỉ lớn hơn cậu bây giờ một hai tuổi nhưng anh ấy đã chủ động đưa ra điều kiện trao đổi con tin nhưng lại không hề báo cáo lại, suýt chút nữa hù chết tướng quân, bởi vì lúc đó đội trường là đối tượng đào tạo trọng điểm. Rất nhiều năm rồi chúng ta không có lậy một lính gác cấp SS, nếu như có rủi ro gì thì sẽ thua lỗ lớn. Chuyện kinh khủng hơn là Cố Vân Xuyên, cũng là dẫn đường của đội trưởng nhà chúng ta, cũng là người cậu vừa đi gặp mặt á, cũng xông vào trong đó…”

Trương Tân càng nói càng hưng phấn, liếc nhìn thấy Giang Hằng đã trở lại thì lập tức phản xạ có điều kiện ngậm chặt miệng, đứng thẳng không động đậy.

“Sao vậy, phổ cập kiến thức về chiến công vĩ đại của tôi hả?” Giang Hằng hỏi Trương Tân. Chỉ bằng chút khoảng cách đó, với thính giác cực nhạy của mình, cuộc đối thoại của hai người đã bị anh nghe không sót chữ nào.

Trương Tân nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, không dám nói tiếp.

Giang Hằng phớt lờ anh ta, giơ chìa khóa trong tay của mình lên đối diện Phương Bồi Chi, nói: “Đi thôi.”

Phương Bồi Chi đi theo sau anh, trong đầu nhớ lại những gì Trường Tân vừa nói. Năm đó cậu ta còn nhỏ, nhưng bởi vì báo chí cùng TV thay phiên nhau đưa tin về vụ đó nên cậu ta nhớ rất rõ kết quả của sự kiện Basel đó —— Năm con tin được giải cứu thành công, trên người không có chút thương tích nào, còn bảy tên trùm xã hội đen kia thì bị đánh chết tại chỗ.