Dưới ánh nhìn chăm chú của Mã Văn Tài, Lương Nguyệt không khỏi rụt chân lại. Lúc này Mã Văn Tài mới hừ lạnh một tiếng: “Ngươi làm cái gì? Có gì không thể nhìn thấy sao?”
Lương Nguyệt vẫn còn nhớ Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá đang rất đói bụng, nhưng lại rất ảo não vì Mã Văn Tài đi vào không gõ cửa, cho nên cũng không cho thằng nhãi này chút sắc mặt tốt. Chỉ nói: “Lương Nguyệt ta đường đường là nam nhi, có cái gì không thể nhìn thấy được? Ngược lại Mã công tử, chẳng lẽ không biết muốn vào phòng thì phải gõ cửa sao?”
Mã Văn Tài đem cung tiễn trong tay đặt lên bàn, bưng một chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, động tác tao nhã. Nhưng lời nói trong miệng lại không êm tai như vậy! Hắn cười nhạo một tiếng, nói: “Bổn công tử vào phòng mình cần gõ cửa sao?” Đúng là hoàn toàn không coi Lương Nguyệt là bạn cùng phòng. Lương Nguyệt thấy hắn một bộ trang phục mạnh mẽ, đoán là hắn vừa mới vận động xong, nàng cũng không so đo ý tứ trong lời nói của hắn, nhanh chóng mặc quần áo, liền đi ra ngoài. Mã Văn Tài tiếp tục nói: “Còn nữa, nếu ngươi ở cùng ký túc xá với ta, về sau không nên thân cận với tên tiện dân như Lương Sơn Bá.”
Mã Văn Tài biểu tình bố thí, khóe miệng Lương Nguyệt giật giật, thầm nghĩ, đại ca cũng chưa từng đắc tội vị đại gia này, cũng không biết vì sao hắn lại đối nghịch với đại ca! Chẳng lẽ là bởi vì Chúc Anh Đài sao? Lương Nguyệt hoài nghi nhìn Mã Văn Tài, nghĩ thầm hắn không có khả năng phát hiện ra thân phận nữ nhi của Chúc Anh Đài nhanh như vậy! Không được! Nàng phải tra hỏi Mã Văn Tài, xem có phải vì Chúc Anh Đài mới nhắm vào Lương Sơn Bá hay không!
Lương Nguyệt ho khan một tiếng, nói: “Văn Tài huynh...”
Sắc mặt Mã Văn Tài tức khắc trở nên vài phần cổ quái.
“Lương Việt, ngươi có ý đồ gì?”
... Trên trán Lương Nguyệt trượt xuống mấy vạch màu đen, nói: “Chúng ta là bạn cùng trường lại là bạn cùng phòng, ta không thể gọi huynh là Văn Tài huynh sao?”
Mã Văn Tài nhướng mày, đảo mắt thấy Lương Nguyệt bộ dáng nịnh nọt: “Văn Tài huynh, huynh cảm thấy Chúc Anh Đài, Chúc công tử như thế nào? ”
Mã Văn Tài nhíu mày nói: “Chúc Anh Đài có quan hệ gì với ta? Lương Việt, ngươi đừng cả ngày Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài. Ngươi thấy ngươi có cốt khí không, vậy mà để cho Chúc Anh Đài mua chuộc!”
Nghe ngữ khí này của Mã Văn Tài, tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới thân phận của Chúc Anh Đài, Lương Nguyệt yên tâm, cười nói: “Không có mua chuộc, không có mua chuộc! Ta còn có việc, Văn Tài huynh nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Nói xong, Lương Nguyệt đi thẳng vào phòng bếp. Mã Văn Tài không biết tại sao lại nhớ tới bàn chân trắng nõn nà kia... Chợt khẽ giễu cợt một tiếng, thầm nghĩ Lương Việt này thật sự không biết tốt xấu, nhưng mà hiếm khi lại được nghe hắn nịnh nọt lấy lòng mình, cảm giác cũng không tệ lắm. Nếu sau này hắn đi theo mình, có lẽ mình sẽ cân nhắc cho hắn lên giường ngủ.
Lúc Lương Nguyệt đến phòng bếp, trong phòng bếp chỉ có mẹ con Tô gia. Trước giờ toàn là Tô An chia cơm cho mọi người, mà Tô đại nương thì phụ trách nấu cơm, cho nên, Lương Nguyệt cũng sớm quen biết bọn họ. Vừa nghe Lương Nguyệt đến lấy cơm cho Lương Sơn Bá, Tô An liền nói cho Lương Nguyệt biết, Chúc Anh Đài đã đến phòng bếp trước, đi theo Tô đại nương học làm bánh, vừa mới làm xong liền đem đưa cho Lương Sơn Bá. Chẳng trách vừa rồi Chúc Anh Đài ngây người một lát liền rời đi, thì ra là đã sớm nghĩ đến việc đưa đồ ăn cho Lương Sơn Bá.
Cũng khó cho một thiên kim tiểu thư tự tay nấu ăn. Lương Nguyệt nghĩ như vậy, liền nhờ Tô đại nương làm một chén mì, tự mình đưa cho Tuân Cự Bá. Ngược lại với Lương Sơn Bá thì tinh thần Tuân Cự Bá rất phấn chấn, nhìn thấy mì trong tay Lương Nguyệt hai mắt y càng muốn phát sáng. Lương Nguyệt biết qua chuyện hôm nay Tuân Cự Bá rất vất vả, hơn nữa bản thân cũng thật sự quan tâm y, chờ y ăn xong, nàng mới bưng bát đũa rời đi.
Khi nàng đi đến chỗ Lương Sơn Bá, sắc trời đã tối sầm.
Chưa vào cửa ký túc xá, đã nghe tiếng thấy tiếng khóc của Tứ Cửu: "Là ngươi, là ngươi hạ độc công tử nhà ta!”
Sau đó là tiếng Chúc Anh Đài giải thích: "Ta không có, Tứ Cửu, làm sao ta có thể hạ độc Sơn Bá chứ? ”
Đại ca gặp chuyện không may? Lương Nguyệt vội vàng vào cửa, Tứ Cửu nhìn thấy nàng, giống như người đang hấp hối tìm được cọng rơm cứu mạng, nói: “Việt công tử! Huynh mau đến xem công tử nhà ta! Công tử ăn bánh của Chúc công tử, sau đó lập tức ngất đi!”
Để phân biệt Lương Sơn Bá và Lương Nguyệt, bọn họ đều gọi Lương Nguyệt là “Việt công tử”.
Đương nhiên, vừa nghe xong lời của Tứ Cửu, trong đầu Lương Nguyệt lập tức phủ định. Nếu nói Chúc Anh Đài hạ độc Lương Sơn Bá, thì con lợn nái kia cũng có thể lên cây! Nàng bình tĩnh nói: “Tứ Cửu ngươi đừng nóng vội, Chúc công tử sao có thể hạ độc đại ca? Hơn nữa...” Lương Nguyệt ngồi xổm bên cạnh Lương Sơn Bá, “Nhìn bộ dáng đại ca không giống như bị trúng độc. Chúng ta vẫn nên dẫn đại ca đến y xá tìm Vương Lan cô nương đi.”
Tứ Cửu giống như được uống thuốc an thần, cũng có lẽ là lời Lương Nguyệt nói một phen khiến hắn ta có chủ ý. Hắn ta vội vàng cõng Lương Sơn Bá đi về phía y xá. Lương Nguyệt nhìn Chúc Anh Đài, cười nói: “Đừng lo lắng, đại ca sẽ không sao. Chúng ta cũng qua đó xem thế nào.”
Chúc Anh Đài cau mày, nói: “Được.”
Lương Sơn Bá bỗng nhiên ngất xỉu, nguyên nhân tất nhiên không phải là trúng độc. Mà là bởi vì hôm qua cơ hồ một đêm không ngủ, hôm nay y lại làm công việc thể lực nặng nề, mệt mỏi nên té xỉu. Vương Lan cô nương kê đơn thuốc, Tứ Cửu cùng Ngân Tâm vội vàng cầm đi nấu thuốc, trong y xá chỉ còn lại Lương Sơn Bá vẫn hôn mê bất tỉnh, còn có Chúc Anh Đài cùng Lương Nguyệt.
Bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, Chúc Anh Đài chỉ đau lòng nhìn Lương Sơn Bá đang hôn mê, Lương Nguyệt mở miệng nói: “Chúc công tử đêm qua cũng không ngủ được đúng không?”
Chúc Anh Đài lúc này nhớ tới lời Lương Nguyệt nói, gật đầu nói: “Ta không quen cùng người ta ngủ chung. Sơn Bá huynh ấy...” Trong lòng nàng lại rất tự trách, nếu như không phải mình cố ý để Ngân Tâm giả làm cú đêm, cũng sẽ không làm phiền đến cả Ngân Tâm và Sơn Bá. Lương Nguyệt nói: “Thói quen này của Chúc công tử rất nhiều người đều có. Nếu không thì Chúc công tử đem sách chồng ở giữa giường, như vậy cũng giống như một người ngủ.”
Chúc Anh Đài ánh mắt sáng ngời, trên mặt mang theo ý cười, nói: “Phương pháp này của Việt công tử thật tuyệt vời.” Nàng ta suy nghĩ một chút, cười hỏi: “Nhưng mà, Việt công tử làm sao nghĩ ra biện pháp này? Huynh và Mã công tử...”
Lương Nguyệt ho nhẹ một tiếng, nói: “Là ta đọc được qua một quyển du ký thôi.”
Nàng đương nhiên sẽ không làm như vậy, Mã Văn Tài cũng không phải đại ca của nàng. Mấy ngày nay tiếp xúc, Lương Nguyệt cảm thấy tên đó lòng nghi ngờ rất nặng, hơn nữa tâm tư lại kín đáo, nếu nàng tự nhiên làm như vậy, không chừng sẽ bị hắn hoài nghi. Chúc Anh Đài nhẹ nhàng “A” một tiếng, Lương Nguyệt thấy sắc trời không còn sớm, liền khuyên Chúc Anh Đài đi nghỉ ngơi, nói mình sẽ chiếu cố Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài lại nói một câu: “Việt công tử... Thật tốt với Sơn Bá.”
Đối với ánh mắt nghiên cứu của Chúc Anh Đài, Lương Nguyệt không dấu vết nói: “Ta từng có một ca ca cùng ta nương tựa lẫn nhau. Lần đầu tiên nhìn thấy đại ca, ta cảm thấy bọn họ rất giống nhau... Nói không chừng, ta với đại ca kiếp trước là thủ túc* đó.”
* Thủ túc: Chân tay. Ở đây ý chỉ anh em gắn bó nhau như chân tay.
Những gì Lương Nguyệt nói, kỳ thực đều là sự thật, không phải là những chuyện cười bông đùa tầm thường kia, cho nên lúc nói, tất nhiên là mang theo tình cảm chân thật. Đáy mắt tìm tòi nghiên cứu của Chúc Anh Đài cuối cùng cũng rút lại, nụ cười lại mang theo vài phần chân thành, nói: “Sơn Bá thật thà chân thành. Xem ra ca ca của Việt công tử nhất định cũng rất tốt.”
"Đúng vậy. Huynh ấy rất tốt.”
Chúc Anh Đài liền nói: “Ta cũng có một người ca ca...”
Sau đó, Chúc Anh Đài liền nói về chuyện khi còn bé của nàng ta và vị ca ca kia. Bởi vì Chúc Anh Đài kiêng kị nhắc tới thứ tự trong nhà của mình, miễn cho bị người hoài nghi thân phận, cho nên cũng không nói có mấy người ca ca. Lương Nguyệt suy đoán, Chúc Anh Đài xếp thứ chín, vậy ca ca mà nàng ta nói bằng tuổi nhau, chắc là bát ca của nàng ta.
Nói đến huynh trưởng của nhau, hai người liền có đề tài chung. Sau đó Tứ Cửu bưng canh dược, hai người hợp lực đút thuốc cho Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài ngược lại khuyên Lương Nguyệt đi nghỉ ngơi trước. Lương Nguyệt tất nhiên không chịu đi, liền cùng Chúc Anh Đài thương lượng, nửa đêm sẽ để nàng đến chiếu cố Lương Sơn Bá, đến gần sáng, nàng sẽ đánh thức Chúc Anh Đài, đổi thành nàng đi nghỉ ngơi.
Chúc Anh Đài không biết nghĩ cái gì, tóm lại không đồng ý với những gì Lương Nguyệt nói.
Sau đó đến nửa đêm lại dựa vào ghế mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi. Lương Nguyệt nhìn khuôn mặt ngủ của nàng ta, trong lòng bừng tỉnh, Chúc Anh Đài sợ thân phận của mình bị “Lương Việt” phát hiện, lúc này mới không dám ngủ trước mặt nàng. Lương Nguyệt rón rén đắp một bộ quần áo cho Chúc Anh Đài, sau đó lại dò xét nhiệt độ cơ thể Lương Sơn Bá, cảm thấy không có gì khác thường, mới lặng lẽ ngồi xuống bên giường Lương Sơn Bá...
Nàng không hề buồn ngủ, thậm chí trong phút chốc hiểu được vô số ngày đêm, ca ca ngồi ở bên giường bệnh của nàng, yên lặng bảo hộ. Không khỏi vươn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Lương Sơn Bá, hai tiếng “Ca ca” ngậm trong miệng, cuối cùng cũng không nói thành lời.
Mãi cho đến rạng sáng, Lương Nguyệt mới nhắm mắt một lát. Chúc Anh Đài sau khi tỉnh lại vô cùng hối hận và tự trách. Cũng mơ hồ có chút kinh ngạc vì thái độ của Lương Nguyệt đối với Lương Sơn Bá —— nếu như chỉ giống ca ca của mình, có thể chăm sóc hắn cả đêm như vậy sao?
Nàng tất nhiên không biết, Lương Sơn Bá đối với Lương Nguyệt mà nói, chính là kiếp trước của ca ca, mà Lương Sâm với nàng có thời gian nương tựa lẫn nhau, loại thân tình này, chưa từng trải qua, làm sao có thể hiểu được đây? Thừa dịp Lương Sơn Bá còn chưa tỉnh lại, Lương Nguyệt đã cáo từ về ký túc xá của mình rửa mặt.
Một đêm không ngủ, Lương Nguyệt trong lớp ngáp liên tục, vì sợ phu tử phát hiện, nàng đành phải không ngừng véo mình.
Trên đường tan học, Tuân Cự Bá bỡn cợt nói: “A Việt, huynh cùng bọn Sơn Bá thông đồng với nhau à? Hôm qua bọn họ mệt mỏi, hôm nay huynh mệt mỏi?”
Chúc Anh Đài nghiêm túc nói: “A Việt chăm sóc Sơn Bá cả đêm, cho nên mới như vậy.”
Bởi vì ngày hôm qua nói chuyện, quan hệ giữa Lương Nguyệt và Chúc Anh Đài đã từ giai đoạn gọi đối phương là “công tử” tiến vào giai đoạn gọi tên của nhau.
Lương Sơn Bá nghe thấy, đầu tiên là không thể tin được, sau đó là ngẩn người, sửng sốt. Cuối cùng y vừa xin lỗi vừa cảm kích, vừa cảm động... Tóm lại, y dùng ánh mắt sáng quắc kia nhìn Lương Nguyệt hồi lâu, khiến cho Lương Nguyệt rất quẫn bách, ngay cả ý định ngủ bù trong giờ học cũng không có... Chợt nghe phía trước “Bính” một tiếng, không biết Mã Văn Tài nổi khùng cái gì...
Lương Nguyệt xoa xoa huyệt thái dương, hỏi: “Văn Tài huynh, huynh cũng không ngủ được sao?”