Chương 9

Trải qua một đêm suy nghĩ, Lương Nguyệt đã quyết định phải tạo quan hệ tốt với Mã Văn Tài. Suy cho cùng, nếu muốn biết vị đại gia này nghĩ gì, ít nhất cũng phải là bằng hữu của hắn, dù sao xây dựng quan hệ tốt cũng không có gì sai. Vì vậy nàng mới lo lắng hỏi thăm, nhưng không ngờ rằng sắc mặt của Mã Văn Tài càng trở nên khó coi…

Hắn đá mạnh vào ghế, đi ra ngoài.

Lương Nguyệt nói: “Ta nói sai cái gì sao?”

Lương Chúc và Tuân Cự Bá đều không nói lời nào, Lương Nguyệt liền nói: “Quên đi, ta đi xem một chút.”

Mã Văn Tài bước nhanh, lúc Lương Nguyệt đuổi kịp hắn, hắn đã sớm đá cầu ở trong sân. Xui xẻo chính là hai tấm bia đỡ đạn Vương Lam Điền và Tần Kinh Sinh, bị hắn coi thành bia ngắm đá. Lương Nguyệt cũng không biết tại sao Mã Văn Tài lại tức giận như vậy, chỉ biết rằng có lẽ sự tức giận của hắn là nhắm về phía nàng.

Nhắc mới nhớ, Vương Lam Điền hồi mới đến thư viện suýt nữa đã bị Mã Văn Tài gϊếŧ chết, bây giờ thì một câu “Văn Tài huynh” hai câu cũng “Văn Tài huynh”, còn đi trước đến sau mà hầu hạ, thật sự không hiểu gã đang nghĩ cái gì. Vương Lam Điền liên tục né tránh, khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng Lương Nguyệt, liền kéo nàng lên chắn trước người mình, lúc này quả bóng của Mã Văn Tài đã bay tới, Lương Nguyệt giãy dụa vài cái, nhưng vì lực đạo của Vương Lam Điền quá lớn nên quả bóng đã đập trúng mặt nàng! Nàng cảm thấy mũi nóng lên, sau đó chất lỏng màu đỏ chảy ra...

“Lương Việt!!” Mã Văn Tài nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng, thấy hắn tức giận, Vương Lam Điền vội vàng định chuồn đi, nhưng vẫn bị Mã Văn Tài đá một bóng trúng ót, có điều Vương Lam Điền sợ Mã Văn Tài vẫn tiếp tục đánh gã, tuy rằng cũng chảy máu mũi, nhưng gã không đứng yên một chỗ giống Lương Nguyệt.

“Ngươi tới đây làm cái gì.” Giọng điệu của Mã Văn Tài cực kỳ tệ, mặc dù người bị thương là Lương Nguyệt... Lương Nguyệt một tay che mũi, nói: “Ta cảm thấy Văn Tài huynh hình như đang giận ta, cho nên đi theo xem một chút. Không nghĩ tới bị huynh đá bóng trúng mặt!”

Sắc mặt Mã Văn Tài lúc này mới khá hơn một chút, nhưng ngữ khí vẫn rất ác liệt, chỉ nghe hắn nói: “Lương Việt, tuy rằng ngươi chỉ là dòng bên của Lương gia, nhưng Lương gia cũng coi như là đại tộc Hàng Thành, đời đời thư hương. Ngươi với đám tiện dân Lương Sơn Bá qua lại với nhau, đúng là tự hủy hoại tiền đồ của mình!”

Lương Nguyệt vất vả lắm mới tích lũy được một chút kiên nhẫn và hảo cảm đối với hắn, khi nghe được câu “Tiện dân” kia, tất cả đã hoàn toàn biến mất! Nàng lạnh giọng, nói: “Tiền đồ là của ta, không cần phiền Mã công tử quan tâm! Nhưng ngươi nghe cho kỹ, đại ca ta không phải tiện dân như ngươi nói! Nếu ngươi còn dám nói bậy thì ta…”

Mã Văn Tài vốn cho rằng bản thân có ý tốt, lại bị Lương Nguyệt nói như vậy, lập tức nổi giận, trầm giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?!”

Lương Nguyệt nghẹn họng, nàng tất nhiên là không có gì để uy hϊếp Mã Văn Tài. Hơn nữa đánh cũng đánh không lại – huống chi kiếp trước nàng cũng không có kinh nghiệm đánh nhau, hiện tại kẻ nào sáng suốt đều có thể nhìn ra giữa bọn họ có sự chênh lệch rất lớn...

Mã Văn Tài nhìn nàng nửa ngày nói không ra lời, ngược lại nghẹn đỏ mặt, hắn đè nén cơn giận, nói với nàng: “Ngươi muốn chảy sạch máu mũi à?”

Mặt Lương Nguyệt càng đỏ hơn, nhìn Mã Văn Tài không biết nói gì. Sau khi trở lại giảng đường, Lương Chúc và Tuân Cự Bá đều hỏi nàng tại sao bỗng nhiên chảy máu mũi, sau đó cùng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Mã Văn Tài. Lương Nguyệt lập tức phủ nhận chỉ nói là do mình nóng trong người, kết quả là Lương Sơn Bá liền chạy tới chỗ Vương Lan xin cho nàng vài thang thuốc hạ hỏa...

Lúc sắp tan học, sơn trưởng thông báo cho mọi người, nói tài nữ Tạ Đạo Uẩn ngày mai sẽ tới thư viện tạm thời dạy học.

Sau khi sơn trưởng đi, các học sinh lập tức sôi trào, có người khinh thường, có người tò mò... Kích động nhất vẫn là Chúc Anh Đài... Về phần Lương Nguyệt, kiếp trước kiếp này, chuyện không thể tin được như mượn xác hoàn hồn cũng đã trải qua, thì gặp lại mấy danh nhân cổ đại cũng không có gì kinh ngạc... Đặc biệt là hiện tại nàng đang rất buồn ngủ...

Nhưng Chúc Anh Đài lại không có ý định buông tha nàng, hào hứng hỏi: “A Việt, Tạ tiên sinh sẽ tới thư viện của chúng ta, huynh thấy cao hứng không?”

Ánh mắt Chúc Anh Đài sáng lấp lánh khiến Lương Nguyệt có chút khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Tạ tiên sinh tài danh lan xa, lần này có thể tới thư viện dạy chúng ta, ta tất nhiên rất cao hứng.”

Sau khi tan học, Lương Nguyệt muốn trở về ký túc xá ngủ một giấc, Lương Sơn Bá vốn định bảo Lương Nguyệt ăn cơm tối trước rồi mới đi nghỉ ngơi, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Lương Nguyệt, cuối cùng cũng không nói gì, y đưa Lương Nguyệt đến ký túc xá. Lương Nguyệt sợ chuyện mình ngủ dưới đất bị Lương Sơn Bá phát hiện sẽ rất bất ngờ, nên để Lương Sơn Bá đi về trước. Hôm nay hiếm khi Mã Văn Tài không đi đá cầu, thấy Lương Nguyệt và Lương Sơn Bá đi vào, cũng không thèm chào hỏi. Sau khi Lương Sơn Bá đi rồi, mới ném về phía Lương Nguyệt một cái túi.

Lương Nguyệt kỳ quái mở ra, chỉ thấy bên trong là điểm tâm tinh xảo...

“Ta định bảo Mã Thống mang đi vứt, nhưng tên ngu xuẩn này lại quên mất.” Hai mắt Mã Văn Tài vẫn chìn chằm chằm vào quyển sách, bộ dáng thờ ơ, “Bây giờ thưởng cho ngươi.”

Mã Thống đứng ở một bên buồn bực, mình đâu có nhớ là thiếu gia bảo đem điểm tâm vứt đi đâu? Hơn nữa, những điểm tâm này cũng không có hỏng, lại cực kỳ trân quý... Thiếu gia nói như vậy, thật sự rất kỳ quái! Nhưng mà thiếu gia anh minh thần võ như thế, ngài nói là đã bảo, vậy nhất định là đã bảo! Xem ra gần đây mình phải tập trung hơn nữa!

Bên kia Lương Nguyệt nói một tiếng cám ơn rồi bắt đầu ăn. Thái độ của nàng ngoài dự liệu của Mã Văn Tài, Mã Văn Tài cho rằng nếu nàng không tức giận cũng có thể không nhận đồ ăn của hắn... Nhưng ngoại trừ tiếng răng cắn bánh ngọt thỉnh thoảng truyền đến thì chỉ còn lại tiếng lật sách không hề có quy luật của hắn. Đợi đến khi hắn hết kiên nhẫn, Lương Nguyệt lại đột nhiên cười nói: “Văn Tài huynh, cảm ơn huynh, ta ăn no rồi... Ta cảm thấy Văn Tài huynh kỳ thật cũng không lạnh lùng như bề ngoài.”

Mã Văn Tài liếc nhìn Lương Nguyệt đang múc nước rửa mặt, nói với Mã Thống: “Đến phòng bếp múc nước nóng.” Mã Thống biết Mã Văn Tài muốn rửa mặt đi ngủ, vội vàng nghe lời chạy đi. Lúc đi ngang qua Lương Nguyệt, hắn ta cũng an phận, đương nhiên, nguyên nhân chính là hắn ta không nhìn thấu thái độ của thiếu gia nhà mình đối với Lương Nguyệt...

“Nếu ngươi đã biết sai rồi, sau này không cần phải ngủ dưới đất nữa...” Chờ sau khi Mã Thống đi ra ngoài, Mã Văn Tài mới mở miệng. Mà Lương Nguyệt vừa nghe hắn nói như vậy, vội vàng trốn vào trong chăn. Mã Văn Tài bởi vì vẫn luôn “Đọc sách”, cho nên cũng không có chú ý tới, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Ngươi không giống với những công tử thế gia tầm thường kia, ta cũng không ghét bỏ ngươi là dòng bên của Lương gia, nếu ngươi không muốn làm người hầu của ta, thì sau này có thể làm bằng hữu của ta..."

Mã Văn Tài nghĩ tới tất cả phản ứng của Lương Nguyệt, nhưng chỉ duy nhất không nghĩ tới – nàng lại ngủ trong khi hắn nói!

Lương Nguyệt ở trong chăn cảm thấy áp suất không khí xung quanh đột ngột hạ thấp! Sau đó nàng nghe thấy một tiếng "Bang", là âm thanh sách vở bị đập xuống mặt bàn. Mã Văn Tài cũng không nói thêm câu nào nữa... Ngay cả Mã Thống sau khi trở về cũng cảm nhận được áp lực thấp xung quanh hắn, sửng sốt, một câu cũng không dám nói, an tĩnh mà hầu hạ Mã Văn Tài. Lương Nguyệt không phải không muốn tỉnh, mà là không dám, nàng chỉ sợ Mã Văn Tài biết nàng không ngủ mà cho nàng lên giường ngủ... Đến lúc đó nàng không đồng ý, hoặc là Mã Văn Tài hoài nghi nàng, hoặc là hắn sẽ nổi trận lôi đình, cảm thấy nàng xem thường hắn mà thẹn quá hóa giận!

Đây cũng không phải là điều Lương Nguyệt muốn. Huống chi nàng chắc chắn, người kiêu ngạo như Mã Văn Tài, đánh chết hắn cũng sẽ không nói những lời này lần thứ hai, sau này cũng không cần đối mặt với vấn đề có ngủ trên giường hay không...

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Lương Nguyệt nghĩ thầm kỳ thật Mã Văn Tài thật sự không xấu... Không quá xấu...