Chương 7

Hôm sau, lúc Mã Thống vào cửa gọi Mã Văn Tài rời giường, Lương Nguyệt đã sớm tỉnh dậy, đang dùng một cái bàn chải nhỏ đánh răng.

Mã Thống cẩn thận gọi Mã Văn Tài vài tiếng, hắn mới không kiên nhẫn mà ngồi dậy, vẻ mặt vẫn còn mệt mỏi, không hề giống khi tỉnh táo, lúc nào cũng cao ngạo. Hắn tựa hồ vẫn chưa quen với gian phòng mới, lông mày gắt gao cau lại, hình như nhớ tới cái gì đó, ánh mắt nhất thời thanh tỉnh, lập tức tìm kiếm bóng dáng Lương Nguyệt. Khi nhìn thấy Lương Nguyệt dùng bàn chải nhỏ đánh răng, lông mày lại nhíu chặt một chút, mở miệng nói: "Mã Thống, ra xem hắn đang làm gì.”

Lương Nguyệt sớm đã chú ý tới chủ tớ bọn họ, kết quả khi nghe Mã Văn Tài mở miệng, câu đầu tiên chính là —— Mã Thống*...

* “Mã Thống” cũng có nghĩa là bồn cầu.

"Phụt..."

Mã Thống nghe lệnh đi tới trước mặt Lương Nguyệt đã bị Lương Nguyệt phun nước đầy mặt... Đúng là một buổi sáng không mấy vui vẻ.

Lương Nguyệt có chút ngượng ngùng, suy nghĩ trong chốc lát, thăm dò nói: "Mã Thống?”

Mã Thống lau mặt, kêu lên: "Gọi cái gì?! Lương Việt, ngươi có ý gì?! Ngươi cố ý phải không? ”

“... Thật ngại quá, ta thật sự không cố ý..." Lương Nguyệt cố nén ý cười, thấp giọng nói: "Ai bảo người đặt tên cho ngươi trình độ cao như vậy..."

Mã Văn Tài đen mặt nói: "Lương Việt, ngươi có ý kiến gì không?”

Thì ra là tên hắn đặt... Được rồi, được rồi. Về sau Lương Nguyệt mới biết tên tiểu thư đồng này là "Mã Thống", thống nhất thiên hạ. Đương nhiên, ngụ ý có vẻ tốt, nhưng người đặt tên hình như chưa từng nghĩ tới Mã Thống này là họ "Mã"... Bất quá, Mã Thống cũng không bởi vậy mà sinh ra oán niệm đối với chủ tử nhà mình, thậm chí trước sau như một vẫn trung thành tận tâm, Lương Nguyệt là người ngoài cũng không tiện nói nhiều.

Lương Nguyệt lau đi vết nước trên khóe miệng, nói: "Không có, tuyệt đối không có. ”

Mã Thống hừ một tiếng, còn chưa quên lời chủ tử dặn dò, chợt chạy về bên cạnh Mã Văn Tài, nói: "Thiếu gia, trong tay Lương Nguyệt là một bàn chải. ”

Mã Văn Tài nhướng mày, nhưng không nói ra nghi hoặc của mình, chỉ nói với Lương Nguyệt: "Chuyện hôm qua còn chưa xong đâu! ”

Lương Nguyệt bình tĩnh nhìn hắn một cái, trong lòng kết luận, đối thủ lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa... lúc mới thức dậy tính khí rất nóng nảy! Sau đó nhanh nhẹn thu dọn xong đồ dùng rửa mặt, liền cầm sách đi đến nhà ăn. Sau khi Lương Nguyệt đi, Mã Văn Tài mới nói với Mã Thống: "Đi điều tra xem loại bàn chải này dùng để làm gì.”

Lúc ăn điểm tâm ở nhà ăn, vừa vặn gặp được hai người Lương Chúc và Tuân Cự Bá. Hai người Lương Chúc không biết có chuyện gì xảy ra, cả hai đều trông rất mệt mỏi, Tuân Cự Bá vẫy tay với Lương Nguyệt, giữ cho nàng một chỗ ngồi.

"Đại ca, huynh và Chúc công tử làm sao vậy?" Lương Nguyệt ân cần hỏi.

Lương Sơn Bá a một tiếng, nói: "Cũng không biết xảy ra chuyện gì, tối hôm qua nghe thấy cú kêu rất to. Ta và Anh Đài phải đuổi cả một buổi tối... Đệ không nghe thấy gì sao? ”

Nghe Lương Sơn Bá nói như vậy, Lương Nguyệt lập tức hiểu ra, chắc là bởi vì Chúc Anh Đài không tìm được lý do để không ngủ cùng Lương Sơn Bá, mới ra hạ sách. Nhớ tới những gì được viết trong kịch bản, Lương Nguyệt mỉm cười, nói: "Ta cũng không ngủ ngon. Mặc dù không phải vì cú đêm. ”

Chúc Anh Đài lập tức ngước mắt lên nhìn Lương Nguyệt, Lương Sơn Bá ngược lại không có ý kiến gì.

Lúc này, Mã Văn Tài vừa lúc đi vào nhà ăn, nghe được lời của Lương Nguyệt, hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái. Lúc đặt hộp cơm lên bàn còn tạo ra một tiếng động rất lớn. Lương Nguyệt chỉ lo cúi đầu ăn bánh bao trong tay, coi như mình cái gì cũng không biết.

Chúc Anh Đài lại nhìn Lương Nguyệt, cuối cùng nuốt lại lời nói vừa tới miệng.

Đây là ngày đầu tiên đi học, mọi người đều rất hứng thú —— ngoại trừ Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài ngủ không ngon giấc. Chỗ ngồi của mọi người đều là tự sắp xếp, nhưng chủ yếu học sinh đều ngồi cùng bạn cùng phòng của mình. Mà Mã Văn Tài vừa đến đã chọn một vị trí phía trước, thoạt nhìn có vẻ là muốn học tập cho tốt! Lương Chúc thì ngồi ở hàng thứ ba, Lương Nguyệt quan sát vị trí của ba người này một lượt, cuối cùng vui vẻ quyết định ngồi ở hàng thứ hai, như vậy trước sau đều có thể lo được! Bởi vì Tần Kinh Sinh vừa đến đã ngồi cùng một chỗ với Vương Lam Điền, cho nên Tuân Cự Bá và Lương Nguyệt ngồi cùng nhau. Còn học sinh cùng ký túc xá với Vương Lam Điền lại tương đối xui xẻo, ngồi xuống bên cạnh Mã Văn Tài, sắc mặt không thể nào thối hơn.

Hôm nay, Trần phu tử dạy Luận ngữ, niệm một câu: "Tử viết: Thậm hĩ ngô suy dã! Cửu hĩ ngô bất phục mộng kiến Chu công."*

*”Khổng tử: Ta già yếu lắm rồi, từ lâu ta không nằm mộng thấy Chu công.“ Chu công tức Chu Công Đán, phò giúp anh là Chu Vũ Vương diệt trừ vua Trụ, lập ra nhà Chu. Khi anh chết, lại phò cháu ruột lên ngôi là Chu Thành Vương, đóng vai trò cố vấn tối cao xây dựng nhà Chu cai trị ngàn nước chư hầu. Chu công tiếp tục công việc của cha là Chu Văn Vương chú giải bộ sách Kinh Dịch- bộ sách triết học cổ điển nhất xứ Trung Hoa. Khổng tử rất sùng bái Chu công, kiến trúc sư nhà Chu, thường gọi là thánh nhân. Lời nói của Khổng tử có hai ý: lo buồn vì sức khỏe đã suy yếu mà lễ chế nhà Chu chưa được phục hồi.

Lương Nguyệt nghe Trần phu tử nói lại tăng thêm ngữ khí đọc theo: "Thậm hĩ ngô suy dã! Cửu hĩ ngô bất phục mộng kiến Chu công.”

"Lương Sơn Bá! Ngày đầu đi học, ngươi lại ngủ trong lớp! Ngươi có còn đặt phu tử như ta vào đáy mắt hay không! ”

Lương Nguyệt quay đầu lại, chỉ thấy Lương Sơn Bá nơm nớp lo sợ đứng lên, vẻ mặt áy náy. Lương Nguyệt cảm thấy Trần Tử Tuấn này tuy rằng giảng bài cho thư viện Ni Sơn nhưng nhân phẩm lại không hề tốt, từ chuyện ép buộc ngày hôm qua có thể nhìn ra. Hơn nữa sau đó, Lương Sơn Bá đã trải qua một phen trắc trở, cuối cùng vẫn được vào thư viện, có lẽ Trần phu tử còn đang tức giận chuyện ngày hôm qua...

Ngay từ đầu, ông ta chỉ trách móc một mình Lương Sơn Bá, bởi vì Chúc Anh Đài không nhịn được, nói vài câu, sắc mặt Trần Tử Tuấn càng khó nhìn hơn. Lương Nguyệt liều mạng nháy mắt với Chúc Anh Đài, Chúc Anh Đài căn bản lại không để ý tới. Sau đó, Trần Tử Tuấn nổi trận lôi đình, liền phạt Lương Sơn Bá đi lấy nước đổ đầy bể ở hậu viện...

Lúc tan học Chúc Anh Đài hỏi Lương Nguyệt hôm nay vì sao nháy mắt với nàng ta, Lương Nguyệt suy nghĩ một chút, mọi việc đều đã xảy ra, mình cũng không thể nói lúc ấy nếu nàng ta không cầu tình, có lẽ Lương Sơn Bá sẽ bị trừng phạt nhẹ hơn một chút...

“... Hôm qua ta không ngủ ngon, mắt bị chuột rút..."

Chúc Anh Đài khó hiểu nhìn nàng một cái, sau đó cúi đầu sửa soạn lại sách vở của mình.

Vốn dĩ Tuân Cự Bá muốn mời Lương Nguyệt ra sau núi học thơ, nhưng Lương Nguyệt lại lo lắng cho Lương Sơn Bá, nên từ chối. Tuân Cự Bá lập tức đoán được tâm tư của Lương Nguyệt, hỏi: "A Việt, có phải huynh quen Sơn Bá đúng không? Nhìn thế nào cũng thấy huynh rất quan tâm đến huynh ấy? ”

Lương Nguyệt biết Tuân Cự Bá sớm muộn gì cũng hỏi, nói: "Huynh ấy rất giống ca ca của ta. ”

"A Việt không phải là trưởng tử trong nhà sao?" Tuân Cự Bá kỳ quái hỏi, "Chẳng lẽ là biểu ca? ”

Lương Nguyệt cười không nói, Tuân Cự Bá liền cho rằng nàng là ngầm đồng ý. Y vỗ vỗ bả vai Lương Nguyệt, nói: "A Việt, ta với huynh đi giúp Sơn Bá gánh nước.”

Lương Nguyệt lại từ chối, nói: "Nhưng không phải huynh còn muốn học thơ sao?”

"Ha ha, Sơn Bá là đại ca của huynh, nhưng cũng là bằng hữu của ta! Bạn bè gặp rắc rối, làm sao có thể đứng yên? Hơn nữa, nếu mọi người vất vả, ta cũng không thể toàn tâm toàn ý mà học tập được! ”

Lương Nguyệt biết Tuân Cự Bá rất nghĩa khí, nhìn y cười gật đầu. Hai người lúc này liền đi về phía hậu viện, chỉ thấy Lương Sơn Bá đang gánh một gánh nước từ dưới chân núi đi lên, Tuân Cự Bá vội vàng tiến lên, hỗ trợ dỡ gánh xuống. Lương Sơn Bá nói: "Cự Bá, A Việt, sao hai người lại tới đây? ”

Lương Nguyệt không nói hai lời xách thùng nước đổ vào trong bể, nhưng sức lực quá nhỏ, cuối cùng vẫn là Lương Sơn Bá cười nhận lấy thùng nước trong tay nàng, nói: "A Việt! Ý tốt của hai người ta nhận, nhưng mà, phu tử phạt một mình ta, nếu bị phu tử biết hai người giúp ta, thì sẽ gặp rắc rối.”

Tuân Cự Bá đã giúp đổ một thùng vào bể nước, lúc này đến vỗ bả vai Lương Sơn Bá, nói: "Sơn Bá, huynh yên tâm, huynh không nói, chúng ta không nói, ai biết được? Đổ đầy những bể nước này tốn rất nhiều công sức, chúng ta phải nhanh chóng lên!" Nói xong, y nhìn về phía Lương Nguyệt, "Nhưng mà, A Việt, không cho huynh giúp đỡ. Huynh là người nhỏ nhất trong số chúng ta, không thể làm được những việc cần thể lực như này.”

Lương Nguyệt đỏ mặt, nàng cũng muốn hỗ trợ, nhưng vừa rồi ngay cả một thùng nước cũng không nhấc được... Chỉ sợ càng giúp càng rối.

Nàng buồn bã hạ bả vai xuống, nói, "Được rồi.”

“Ai bảo các ngươi là phu tử sẽ không biết?!" Không biết Vương Lam Điền từ đâu xuất hiện, chỉ vào mọi người nói, "Ngươi ngươi ngươi, còn có ngươi, các ngươi nếu ai dám hỗ trợ, ta sẽ lập tức đi nói cho phu tử, để cho phu tử trừng phạt từng người! ”

“Vậy ngươi đi nói đi, dù sao ai cũng biết Vương Lam Điền ngươi lấy oán báo ân, sớm thấy đại ca ta không vừa mắt, bình thường luôn muốn làm khó huynh ấy, ai biết ngươi có phải cố ý hãm hại hay không!“ Lương Nguyệt mỉa mai trả lời lại. Vương Lam Điền bị nàng nói cho cứng họng, nhưng không cam lòng cứ như vậy mà đi, liền chỉ vào nàng nói: "Lương Nguyệt, ngươi chờ đó cho ta!”

Vương Lam Điền thở phì phì rồi rời đi, Tuân Cự Bá nhìn Lương Nguyệt nháy mắt: "Không tồi, A Việt!”

Nhân lúc Tuân Cự Bá và Lương Sơn Bá xuống núi lấy nước, Lương Nguyệt đến y xá một chuyến. Gánh nước qua lại dưới chân núi như vậy, buổi tối nhất định sẽ rất đau vai... Lương Nguyệt lại ảo não vì mình không giúp được gì, bước chân càng nhanh hơn. Tỷ muội Vương gia đều đang ở y xá, nghe Lương Nguyệt nói, Vương Lan nhíu mày liễu: "Trần phu tử phạt cũng thật nặng. Vẫn là Lương công tử cẩn thận, ta đi lấy thuốc cho huynh.”

Lương Nguyệt lấy thuốc xong lập tức trở về hậu viện, Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá đã đổ đầy nước, thư đồng Tứ Cửu đang bên cạnh rót nước. Đứng ở phía Lương Nguyệt nhìn lại, chỉ thấy một cái bể nước bị thủng một lỗ lớn, nước "ào ào" chảy ra. Lương Nguyệt một mặt buồn bực ba người này không nhìn thấy nước trên mặt đất, một mặt chỉ vào lỗ thủng cho ba người xem. Ba người đều rất kinh ngạc, dù sao trước giờ bọn họ đều vẫn ở đây, vừa rồi Tứ Cửu và bọn Lương Sơn Bá xuống núi, Lương Nguyệt lại đi y xá, cho nên... Cái lỗ thủng này nhất định là do có người tạo ra!

Chắc chắn là Vương Lam Điền! Lương Nguyệt nhìn nước trong bể nhanh chóng chảy hết, nghĩ đây đều là công sức của Lương Sơn Bá vất vả từ dưới chân núi gánh lên, y chẳng qua cũng chỉ là một thư sinh, tay trói gà không chặt, gánh nước lên núi đã rất khó khăn, Vương Lam Điền chết tiệt kia... Nghĩ đến đây, hốc mắt nàng ướt đẫm. Tứ Cửu vội vàng nói: "Làm sao bây giờ? Bể nước bị vỡ, dù năm người chúng ta cùng nhau gánh nước cũng không thể đổ đầy.”

"Không sao đâu. Bể nước bị vỡ có thể vá lại được.” Lương Sơn Bá để ý tới Lương Nguyệt đang ngậm ngùi, an ủi nàng. Lương Nguyệt cũng biết hiện tại không phải là lúc buồn bã, suy nghĩ một lát, nói: "Vương Lan cô nương là nữ nhi của sơn trưởng, có lẽ nàng có công cụ vá bể nước!”

Dừng một lát, nàng nhìn về phía Tuân Cự Bá, nói: "Cự Bá, huynh và ta đi mượn được không?”

Đáy mắt Tuân Cự Bá sáng lên, cười nói: "Được.”

Không nghĩ tới Vương Lan thiện tâm, còn tự mình đến xem. Vì thế, Tuân Cự Bá và Lương Sơn Bá dưới sự chỉ huy của Vương Lan bắt đầu vá bệ nước, bởi vì Tuân Cự Bá đột nhiên rất nhiệt tình, Lương Sơn Bá cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh... Lương Nguyệt nhân cơ hội kéo Lương Sơn Bá đi nói chuyện.

- A Việt, đệ có chuyện gì muốn nói à?

Lương Nguyệt nhìn thoáng qua Tuân Cự Bá đang ra sức, sau đó thu hồi ánh mắt, nói với Lương Sơn Bá: "Đại ca, hôm qua huynh giúp Vương Lam Điền, kết quả Vương Lam Điền kia chẳng những không cảm kích huynh, còn nhiều lần tìm huynh gây phiền toái. Vì loại người như vậy mà đại ca mạo hiểm tính mạng bảo vệ, làm cho người thân, huynh đệ lo lắng, đây chính là hành động của một đại trượng phu sao?”

Lương Sơn bá không nghĩ tới Lương Nguyệt lại nói với y những lời này...

“... Lúc đó ta cũng không nghĩ gì, cứ làm như vậy.”

"Thánh nhân đã nói, lấy đức báo oán, lấy đức báo oán như thế này? Huynh nghĩ sao?”

Lương Sơn Bá ngây người một lát, bỗng nhiên cười rộ lên, nói: "A Việt nói rất giống những lời Anh Đài hôm qua đã nói với ta. Nhưng mà, mạng người quan trọng, lúc ấy ta cũng không nghĩ được nhiều.”

Lương Nguyệt biết Lương Sơn Bá nghe không vào. Mặc dù nàng biết y chính là ca ca, thế nhưng, y không biết. Y thật lòng đối đãi với mình, nhưng chính mình dưới tình huống vừa quen biết nói nhiều như vậy thì có vẻ thất lễ. Nàng chỉ nói: "Chúc công tử nói rất đúng, đại ca nên nghe lời huynh ấy.”

Lương Sơn Bá xoa đầu nàng, lần nữa tỏ vẻ mình đã biết.

"Hai người các ngươi thì thầm nói cái gì vậy?”

Tuân Cự Bá có vẻ ở chung cùng Vương Lan không tệ, trên mặt tràn đầy ý cười. Lương Sơn Bá và Lương Nguyệt cười cười không nói gì, chỉ thấy Chúc Anh Đài không biết đã tới từ lúc nào, nhìn bộ dáng Lương Nguyệt có chút kỳ quái, nhưng cũng chỉ một lúc. Bể nước đã được vá xong, Tuân Cự Bá chủ động đưa Vương Lan về y xá, hai người Lương Chúc nhìn cũng có vẻ muốn nói gì với nhau, Lương Nguyệt đi đâu cũng thành bóng đèn, chỉ có thể cùng Tứ Cửu đứng sang một bên đếm kiến...

"Lương công tử, nhà huynh ở đâu? Ta nhìn huynh cùng công tử nhà ta rất là hợp duyên, lại cùng họ Lương.”

"Gia đình ta ở Hàng Châu. Nhưng khi ta còn nhỏ bị đưa đến vùng nông thôn Nghi Thành. Lương Nguyệt trả lời, "Công tử nhà ngươi rất giống ca ca của ta, cho nên chúng ta rất hợp duyên.”

Tứ Cửu nghe vậy ngược lại rất vui vẻ, cùng Lương Nguyệt nói chuyện một lát. Sau đó, Chúc Anh Đài cáo từ trước, Lương Nguyệt sợ Vương Lam Điền lại đến quấy rối nên ở lại nhìn bể nước. Lương Sơn Bá và Tứ Cửu xuống núi gánh nước. Chờ hai người gánh được một thùng nước đến, Tuân Cự Bá cũng trở về. Vì vậy, dưới sự hợp tác của ba người, bể nước nhanh chóng được đổ đầy.

Lương Nguyệt đưa thuốc mỡ cho ba người, dặn dò họ trở về ký túc xá bôi thuốc. Sau đó nói mình vào bếp nấu ăn. Tất cả đều dùng giọng điệu của trưởng bối mà nói chuyện. Tuân Cự Bá và Lương Sơn Bá nhìn nhau, đáy mắt tràn ngập bất đắc dĩ cùng ấm áp...

Lương Nguyệt trở về ký túc xá của mình thay quần áo trước, vì ba người họ bây giờ đều không còn sức lực, Lương Nguyệt giúp bọn họ đổ nước vào bể, bởi vậy làm ướt quần áo. Trùng hợp Mã Văn Tài không có ở ký túc xá, Lương Nguyệt liền thay luôn cả áσ ɭóŧ...

Ngay khi nàng vừa mặc xong bộ đồ lót, cánh cửa bất chợt bị đẩy ra.

Lương Nguyệt hoảng sợ, nhưng bởi vì bệnh tình kiếp trước của nàng không cho phép tâm tình thay đổi quá lớn, dưỡng thành tính tình bình tĩnh, lúc này cũng không đến mức bối rối mà lộ ra sơ hở. Mã Văn Tài nhìn nàng một cái, sau đó ánh mắt dừng lại trên đôi chân trần trụi của nàng.

Lương Nguyệt theo ánh mắt của hắn cúi đầu, chỉ nhìn thấy đôi chân trần của mình, không hiểu tại sao ánh mắt của Mã Văn Tài lại trở nên kỳ quái như vậy.