Chương 13

Lương Nguyệt nói xong liền vội vàng chạy vào trong màn đêm. Mặc dù lý trí nói cho nàng, Mã Văn Tài sẽ không buồn chán đến nỗi đi theo, nhưng trực giác lại cho rằng hắn sẽ tìm hiểu từ đầu đến cuối. Để tránh rắc rối không cần thiết, nàng quyết định rời đi trước.

Cũng may buổi tối trên núi không có người, Lương Nguyệt nhanh chóng tìm thấy áσ ɭóŧ, nhét vào tay áo. Mặc dù dọc đường, tiếng chim hót líu lo liên tục nhưng nàng vẫn trở về an toàn.

Khi trở về gặp phải Mã Thống, hắn ta liên tục nhìn về phía sau nàng, hỏi: “Lương công tử, sao ngài lại về có một mình, thiếu gia nhà ta đâu?”

Bởi vì Mã Văn Tài có thái độ không tệ với Lương Nguyệt, cho nên Mã Thống bắt đầu gọi nàng là "Lương công tử", đương nhiên điều này không quan trọng, quan trọng là Mã Văn Tài đi tìm nàng? Nhưng từ sau núi chỉ có một con đường trở về, hơn nữa nàng còn lo lắng bị người khác phát hiện, dọc đường đi rất cẩn thận, nếu Mã Văn Tài thật sự tới tìm nàng, nàng làm sao có thể không nhìn thấy người?

Không đúng! Mã Văn Tài thậm chí không biết phía sau núi còn có một khe suối! Nếu hắn thật sự đi tìm mình, chắc không phải xuống chân núi chứ?!

Nghĩ đến đây, Lương Nguyệt lại chạy ra ngoài, Mã Thống ở phía sau gọi nàng, nàng chỉ nói: “Ta đi tìm thiếu gia nhà ngươi!”

Lương Nguyệt đi quá gấp, vừa mới đến cửa núi đã trĩu chân... Cùng lúc này, dưới chân núi xuất hiện một bóng đen, Lương Nguyệt hoảng sợ, sau đó ngồi bệt xuống đất! Chỉ thấy Mã Văn Tài đứng ngược ánh trăng, Lương Nguyệt không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nhưng có thể cảm nhận được lửa giận bị đè nén tỏa ra khắp người hắn. Bóng người cao lớn dần dần di chuyển, Lương Nguyệt nhìn thấy giày của hắn hơi ẩm ướt, nhớ tới những gì Mã Thống nói… Trong lòng nàng khẽ động, chợt thấy Mã Văn Tài ngồi xổm xuống, nhặt chiếc áo ngực bên cạnh nàng lên!

Mặt Lương Nguyệt lập tức đỏ bừng, hoàn toàn không nhúc nhích được, chứ đừng nói đến là lấy lại! Chỉ có thể trơ mắt nhìn Mã Văn Tài cầm cái áo ngực nàng mới thay cách đây không lâu xoay quanh trong tay một vòng!!!

Giờ phút này trong đầu Lương Nguyệt chỉ còn lại một ý nghĩ: Xong rồi, mình bị phát hiện rồi!

“Cái gì đây?” Mã Văn Tài cười lạnh một tiếng, “Lương Việt, miếng bao đầu gối của ngươi xấu thật đấy!”

Bao đầu gối...

Xấu thật đấy…

“Ta không phải nữ nhân! Đương nhiên sẽ không dùng đồ nữ nhi!” Lương Nguyệt giật lại áo ngực, cảm giác sợ Mã Văn Tài phát hiện đã biến mất, thay vào đó lại là một sự xấu hổ không thể giải thích được...

Mã Văn tài trừng mắt nhìn nàng một cái, nói: “Ta cũng đâu nói ngươi không phải nam nhân...” Hắn dừng lại một chút, ngữ khí vẫn lạnh như băng, “Đúng rồi, không phải ngươi đi bắt cá à? Tại sao ta không nhìn thấy ngươi dưới khe suối?”

Lương Nguyệt tất nhiên sẽ không nói cho hắn biết đến sự tồn tại của dòng suối kia, bí mật này liên quan đến đại sự tắm rửa sau này của nàng, hơn nữa còn có thể để lộ thân phận của Chúc Anh Đài bất cứ lúc nào. Nàng hy vọng vị Mã đại gia này cả đời cũng không biết Chúc Anh Đài là nữ nhi! Nàng ho khan một tiếng nói: “Khi ta đi được nửa chừng bỗng nhiên lại cảm thấy không đói bụng nữa, cho nên trở về ký túc xá.”

Mã Văn Tài lạnh lùng nói: “Lương Việt, ngươi muốn đi tìm bọn Lương Sơn Bá nên cố ý lấy cớ lừa ta phải không?”

Như vậy cũng được! Bệnh nghi ngờ của Mã đại gia cũng thật nặng quá đi! Dù sao thì, chuyện áo ngực không bị lộ là tốt lắm rồi! Lương Nguyệt dở khóc dở cười nói: “Nếu như ta thật sự muốn đi tìm bọn họ, thì sao phải kiếm cớ?” Thấy sắc mặt Mã Văn Tài không đúng, Lương Nguyệt lập tức lại nói: “Lúc ta trở về ký túc xá, Mã Thống nói huynh ra ngoài tìm ta, ta đã lập tức trở về... Văn Tài huynh, tại sao huynh lại đi tìm ta? Huynh quan tâm đến ta vậy à?”

Mã Văn Tài vỗ đầu nàng, nói: “Đừng có mơ!” Nhìn thấy vẻ mặt Lương Nguyệt không cam lòng lại không cách nào phản kháng, tâm trạng hắn tốt lên không ít, nói: “Khe suối không có cá, nếu ngươi đang phát triển, thì ăn thêm một chút điểm tâm đi! Không đến lúc đó lại lùn hệt như quả bí đao.”

“… Huynh không nghe nói cô đặc mới chính là tinh hoa sao! Là tinh hoa đó?!”

Lương Nguyệt bị trẹo chân, Mã Văn Tài định dẫn nàng đến y xá, nhưng Lương Nguyệt sợ bị Vương Lan phát hiện thân phận của mình nên từ chối. Hơn nữa, giày dép của Mã Văn Tài cũng đều ướt, như vậy rất khó chịu. Nhưng Mã Văn Tài vốn là người ngang ngược, cuối cùng vẫn đồng ý, hắn còn nói có thể chữa chân, bởi vì trước kia đã từng chữa cho sủng vật Đại Hoàng của hắn... Được rồi, thực ra Đại Hoàng là một con ngựa. Đối với con ngựa cùng tên với nhiều con chó này, Lương Nguyệt không nói nên lời... Sự thật một lần nữa chứng minh được trình độ đặt tên của Mã đại gia...

Lúc này, Mã Văn Tài vừa ngâm chân xong, bước hai chân trần ngồi xổm trước mặt Lương Nguyệt... Hắn nói: “Ngoại trừ Đại Hoàng, ngươi là người đầu tiên bổn thiếu gia chữa trị vết thương cho.”

Vì vậy… Nàng nên cảm thấy vinh dự đúng không?

Lúc Lương Nguyệt nghĩ như vậy, liền cảm thấy mắt cá chân đau nhức, khi động đậy lại, phát hiện chân đã khỏi rồi! Lương Nguyệt thầm nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi Mã Văn Tài cố ý nói như vậy để dời đi lực chú ý của nàng?

Nếu như hắn không phải là đầu sỏ gây ra bất hạnh của ca ca trong mười kiếp, có lẽ mình cũng sẽ đối xử thật lòng với hắn! Nhưng nếu như không có nguyên nhân kia, chính mình cũng sẽ không quen biết hắn...

Mã Văn tài cúi đầu, ánh mắt di chuyển trên chân mình và Lương Nguyệt, không biết đang suy nghĩ cái gì. Lương Nguyệt mở miệng nói: “Văn tài huynh, huynh thích nữ tử như thế nào?”

“… Ngươi hỏi cái này để làm gì?” Mã Văn Tài nhướng mày. Lương Nguyệt ho khan vài tiếng, nói: “Là thế này... Ta cảm thấy Văn Tài huynh bất luận gia thế hay nhân phẩm đều là thượng thừa, ánh mắt nhất định là rất cao đúng không?”

“Lương Việt, ngươi nhỏ như vậy mà đã biết tương tư rồi?! Hừ, chúng ta đến thư viện để một ngày nào đó có thể đền đáp triều đình, làm tể làm tướng! Đừng nghĩ về chuyện nam nữ sớm quá!”

Lương Nguyệt thật sự không biết chí hướng của Mã Văn Tài cao như vậy! Vậy ai nói cho nàng biết, xảy ra chuyện gì với Chúc Anh Đài vậy?! Văn Tài huynh một lòng học tập chăm chỉ không phải là người theo đuổi Chúc Anh Đài ở thư viện sao?!

Mã Văn Tài nắm chân Lương Nguyệt trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy ngày đó nhìn từ xa đã thập phần đáng yêu tinh xảo, hiện giờ nắm trong tay, càng thêm tinh tế không thể tưởng tượng nổi... Mã Văn Tài giật mình, có lẽ là bị suy nghĩ của mình dọa sợ, vì thế hắn lập tức chán ghét hất chân Lương Nguyệt ra, suýt nữa khiến cho Lương Nguyệt ngã xuống!

“Mã Văn Tài, huynh bị điên à?”

“Cút đi!”

Lương Nguyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn Mã Văn Tài hỉ nộ vô thường, sau đó hắn lại vội vàng gọi Mã Thống tới, bảo Mã Thống đi bưng nước rửa tay! Lương Nguyệt bị làm cho tức giận! Nếu đã ghét bỏ chân nàng thì vừa rồi chữa trị làm gì! Bây giờ lại như thế này ...

Lương Nguyệt chui vào chăn, cảm thấy vô cùng buồn tủi!