Chương 14

Ngày hôm sau, Lương Nguyệt vẫn tức giận, coi Mã Văn Tài không tồn tại. Mã Văn Tài không biết Lương Nguyệt tức giận, ngược lại cả đêm hôm qua còn rối rắm vì suy nghĩ của mình, sáng nay thức dậy nhìn thấy bộ dáng này của Lương Nguyệt, hận không thể đánh Lương Nguyệt một trận. Nhưng mỗi lần đối diện với ánh mắt lãnh đạm, lạnh lùng của Lương Nguyệt, hắn lại không biết nên tức giận từ đâu.

Vì thế hai người đều không để ý tới nhau, Lương Nguyệt ra cửa đi đến nhà ăn trước. Chỉ thấy mấy học sinh tụ tập bên ngoài nhà ăn, nhưng không đi vào, Lương Nguyệt khó hiểu nói: “Có chuyện gì vậy? Sao mọi người không đi vào?”

“Còn vào cái gì nữa, không biết Tô đại nương đi đâu, bây giờ làm gì có người nấu cơm...”

Một học sinh nói xong, một người khác lại nói: “Quên đi, chúng ta vẫn nên đi tìm Văn Tài huynh đưa ra chủ ý đi.”

“Đúng đúng đúng, những hạ nhân này lại dám lười biếng, xem Văn Tài huynh trị bọn họ như thế nào! Đi, đi, đi!”

Lương Nguyệt thầm nghĩ, cần khoa trương như vậy sao? Tô đại nương có lẽ là có việc gì đó, ngược lại Mã Văn Tài càng ngày càng giống lão đại của bọn người này. Đợi một lát ở bên ngoài nhà ăn, mới nhìn thấy Tô An trộm vẫy tay với nàng, Lương Nguyệt vội vàng đi vào nhà ăn, hỏi: “Tô An, Tô đại nương có chuyện gì vậy?”

Tô An nói: “Mẹ ta không bị sao cả. Chẳng qua là nghe nói đám người Mã Văn Tài xem thường nữ nhân mới không nấu cơm cho bọn họ. Việt công tử, ta thấy quan hệ giữa huynh và Lương công tử khá tốt, mới nói chuyện này cho huynh biết, huynh đừng nói cho bọn Mã Văn Tài là Lương công tử đưa ra chủ ý đấy.”

Lương Nguyệt lập tức hiểu ra, hôm qua Mã Văn Tài cầm đầu đối nghịch với Tạ Đạo Uẩn, dẫn theo một đám học sinh bỏ học. Khiến cho giảng đường không giống giảng đường, thư viện không giống thư viện. Tuy rằng là lỗi của Mã Văn Tài, nhưng cuối cùng vẫn ảnh hưởng xấu đối với Tạ Đạo Uẩn. Đại ca ra chủ ý như vậy, khiến cho tất cả nữ nhân trong thư viện không làm việc để kháng nghị. Việc này hơi giống một cuộc biểu tình. Nhưng Lương Nguyệt cảm thấy Mã Văn Tài sẽ không chấp nhận chuyện này... Hơn nữa, với tính khí nóng nảy của hắn không phải là thứ mà ai cũng có thể chịu đựng được.

“Thì ra là vậy, Tô An, huynh có biết đại ca ta bây giờ đang ở đâu không?”

“Sáng sớm Lương công tử đã đến giảng đường học rồi! Với cả, bọn Mã Văn Tài không phải không muốn đi học sao, cho nên, nữ nhân trong thư viện đều đã đến giảng đường. Sau khi rửa chén xong ta cũng sẽ đến lớp của Tạ tiên sinh!”

Lương Nguyệt nhìn Tô An một chút, nói: “Vậy ta đến giảng đường tìm các đại ca trước.”

Quả nhiên giống như Tô An nói, những người vốn làm việc ở Ni Sơn đều tụ tập trong giảng đường. Sau khi Lương Nguyệt bước vào, dì ở chỗ giặt áo còn dẫn theo hai đứa nhỏ đi vào. Lương Sơn Bá nhìn thấy Lương Nguyệt, ánh mắt sáng lên, cười nói: “A Việt! Đệ đến rồi à! Ngồi xuống nhanh lên, lát nữa Tạ tiên sinh sẽ bắt đầu giảng bài!”

Lương Nguyệt cau mày, hỏi: “Đại ca, mọi người làm như vậy... Liệu có ổn không?”

Lương Sơn Bá không hiểu ý tứ của Lương Nguyệt, Chúc Anh Đài lại nói: “Lương Việt, ngươi đang sợ Mã Văn Tài sao? Hừ...”

Hai nữ nhi của sơn trưởng cũng có mặt, tiểu nữ nhi Vương Huệ không biết vì sao luôn thích Chúc Anh Đài, mỗi lần nhìn Chúc Anh Đài, ánh mắt nàng ấy đều phát sáng lạ thường. Lúc này còn nói tiếp: “Vậy mà ngươi còn gọi Lương công tử là đại ca, thật ra ngươi cùng một ruột với bọn Mã Văn Tài đúng không? Hôm qua ngươi không ở lại lớp học, hôm nay ngươi đến để làm gì? Chẳng lẽ là gián điệp của Mã Văn Tài?”

Lương Nguyệt đều thấy trên mặt mọi người xuất hiện một tia nghi hoặc, Tất nhiên, chỉ có Vương Huệ và Chúc Anh Đài là lộ rõ. Lương Sơn Bá lập tức nói: “A Việt không có ý đó! Đệ ấy không phải là người như vậy!”

Vương Lan cũng kéo tay áo muội muội mình, trách móc nói: “Tiểu Huệ!”

Tuân Cự Bá cũng nói: “Ta cũng tin A Việt.”

Lương Nguyệt cười với bọn họ, sau đó nói: “Ta chỉ muốn hỏi mọi người một chút, mục đích cuối cùng của mọi người là làm gì? Tất nhiên là vì đòi lại công đạo cho Tạ tiên sinh, để cho bọn Mã Văn Tài cam tâm tình nguyện trở về học, đúng không? Nàng dừng lại nói tiếp, “Nhưng mọi người nghĩ rằng làm như vậy, bọn họ sẽ thỏa hiệp? Hay mọi người nghĩ... Thư viện sẽ đuổi hầu như tất cả học sinh ra ngoài?”

Cuối cùng chẳng phải vẫn để bọn họ ở lại hay sao. Diễu hành? Biểu tình? Tuy rằng Lương Nguyệt cảm thấy biện pháp này của Lương Sơn Bá không tệ, ít nhất không có người hầu, đám học sinh xuất thân phú quý này lập tức sẽ bó tay bó chân, không ăn, không mặc. Nhưng đối phó với Mã Văn Tài gia thế bối cảnh hùng hậu, quy phục được phần lớn học sinh của thư viện, liệu phương pháp này có hiệu quả không? Tất cả mọi người đều rơi vào suy nghĩ, bắt đầu do dự. Chúc Anh Đài nói: “Chẳng lẽ chúng ta nên nén giận sao? Chuyện này rõ ràng là lỗi của Mã Văn Tài, nếu bọn họ khinh thường nữ nhân, ta... vì sao các nàng không thể kháng nghị?”

Lần đầu tiên trong lòng Lương Nguyệt sinh ra cảm xúc phản cảm với Chúc Anh Đài, giờ phút này nàng ta giống như phẫn nộ trong xã hội cũ! Nói chuyện làm việc chỉ nghĩ đến người khác áp bách mình thế nào, tàn sát mình ra sao, mà mình vốn dĩ nên theo đuổi tự do, làm thế nào để phản kháng! Chưa từng nghĩ tới bất kỳ hậu quả gì, chưa từng nghĩ tới người bên cạnh có lẽ sẽ bởi vì những theo đuổi của mình mà bị tổn thương!

Tâm lý dao động của mọi người lần nữa ổn định lại, Lương Sơn Bá an ủi Lương Nguyệt, bảo nàng nhanh chóng ngồi xuống nghe giảng.

Lương Nguyệt mím môi, nói: “Ta đi tìm sơn trưởng.”

Sau khi Lương Nguyệt đi, Tạ Đạo Uẩn mới đến, nhìn thấy mọi người cũng đối xử bình đẳng, bắt đầu giảng bài. Bọn họ đang niệm đến “Chít chít phục chít chít, Mộc Lan đương hộ chức”, thì bọn Mã Văn Tài nghe được tin cũng chạy tới. Thấy vị trí của mình bị người giúp việc của thư viện chiếm, Vương Lam Điền tiến lên hét lớn một tiếng: “Im miệng hết cho ta!”

Tiếng đọc sách dần dần ngừng lại, Vương Lam Điền giận dữ nói: “Những nữ nhân này có ý gì, sao lại ngồi hết chỗ ngồi của bọn ta? Tất cả cút hết cho ta!”

Chúc Anh Đài đứng dậy nói: “Là các ngươi tự đi trước, nếu đã đi rồi, còn trở về làm gì?”

“Trở về đuổi người!” Vương Lam Điền lạnh lùng nói, “Đám người hạ tiện như các ngươi, dựa vào cái gì mà ngồi ở chỗ này?!”

“Dựa vào các nàng đều có lòng ham học hỏi. Nếu các ngươi không muốn nghe Tạ tiên sinh giảng bài, nhường chỗ ngồi, vậy để cho các nàng ngồi thì đã sao?” Lương Sơn Bá lạnh nhạt cười nói.

“Còn lâu! Chỗ ngồi của bọn ta là chỗ bọn họ có thể ngồi sao?!” Vương Lam Điền giễu cợt một tiếng, sau đó tiến lên bắt người, Tô đại nương gần gã nhất, Tô An không kịp bảo vệ Tô đại nương, Tô đại nương đã bị Vương Lam Điền đẩy ngã xuống đất!

“Làm càn!” Tạ Đạo Uẩn lên tiếng quát lớn, sau đó khiển trách Vương Lam Điền một trận. Dù sao Tạ Đạo Uẩn cũng là tiên sinh trong trường, bọn họ vô lễ thế nào đi nữa cũng không thể làm gì được nàng ta, nhưng mặc dù nghe Tạ Đạo Uẩn quát lớn nhưng gã không có chút hối hận nào! Tạ Đạo Uẩn không để ý đến bọn họ nữa, tiếp tục dạy cho đám người Lương Sơn Bá. Về phần Mã Văn Tài, hắn vẫn khinh thường đứng ở một bên, đợi đến khi Tạ Đạo Uẩn dạy mọi người niệm đến “Em trai nghe tin ấy, mài dao soàn soạt mổ bò dê”, hắn mới lạnh nhạt cười nhạo một tiếng, nói: "Được, tốt nhất là mài dao cho tốt. Nếu các ngươi không đi, bọn ta sẽ động thủ!”

Hắn kiêu ngạo ra lệnh: “Đuổi hết bọn chúng đi.”

Giảng đường rơi vào hỗn loạn. Những học sinh kia đều là thiếu niên tuổi còn trẻ, mà Lương Sơn Bá bên này, ngoại trừ y và Tuân cự Bá, còn lại đều là phụ nữ và trẻ em yếu đuối, đâu phải là đối thủ của bọn họ? Họ vội vàng đứng lên trốn sang bên cạnh, Mã Văn Tài nghênh ngang bức một đám người đến một góc, còn đưa tay lật một cái bàn...

Đáng tiếc cái bàn đúng lúc rơi xuống ngay trước mặt sơn trưởng đang đến.

Đứng phía sau sơn trưởng chính là Lương Nguyệt.