Chương 12

“Ta phục tùng thiên lý, địa lý, nhân tình, đó chính là tam tòng. Chấp lễ, giữ nghĩa, khiêm tốn, có lòng tự trọng, đó chính là tứ đức. Chẳng lẽ “Tam tòng tứ đức” đó, trò chưa từng nghe thấy bao giờ à?”. Tạ Đạo Uẩn đối đáp tài tình, nhạy bén, chẳng qua “Tam tòng tứ đức” mà nàng ta nói vẫn hơi gượng ép. Mã Văn Tài hừ lạnh, trào phúng nói: “Tiên sinh thừa biết tam tòng là tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, và công, dung, ngôn, hạnh, đó chính là tứ đức. Vậy tiên sinh phục tùng theo lẽ nào?”

Tạ Đạo Uẩn nhất thời không nói được gì. Lương Sơn Bá thấy hơi quá đáng, bèn đứng dậy nói: “Mã huynh nói thế là sai rồi! Theo lẽ trời đất, con người sống trên đời này phải tu nhân tích đức, đó mới là cốt yếu. Công, dung, ngôn, hạnh, tứ đức đó đến nam nhi cũng phải tuân thủ. Nếu lấy đó để phân biệt nam nữ thì e rằng hơi nông cạn.”

Y dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Còn về tam tòng, từ nhỏ cha mẹ Tạ tiên sinh đã qua đời, điều này chắc mọi người đều biết, và giờ Tạ tiên sinh vẫn ở trong khuê các chưa có phu quân để theo. Còn nếu nói là ‘Phu tử tòng tử’ thì thật nực cười. Giả sử Mã công tử là một nữ nhi, nếu như phụ thân qua đời mà con vẫn còn nhỏ thì không biết lúc đó sẽ phải theo ai?”

Lương Nguyệt cũng đồng ý với quan điểm của Lương Sơn Bá. Nàng thấy đại ca là cổ nhân lại có tư tưởng tiến bộ như vậy, xem ra huynh ấy không phải là mọt sách cái gì cũng không biết! Nếu đem ra so sánh thì cái “Tam tòng tứ đức” của Mã Văn Tài thật sự quá hà khắc với nữ nhân. Lời nói của Lương Sơn Bá khiến cho Mã Văn Tài vừa tức giận vừa xấu hổ, không tìm ra chỗ nào để chỉ trích Tạ tiên sinh. Dù sao đó cũng là ca ca nàng, chắc chắn không khiến nàng thất vọng! Lương Nguyệt nhìn Lương Sơn Bá, lòng tràn đầy ngưỡng mộ.

Mã Văn Tài vốn đã rất xấu hổ, khi nhìn thấy vẻ mặt của Lương Nguyệt, trong lòng lại dâng lên một cỗ lửa giận không tên!

Hắn trầm giọng khinh thường nói: “Bản công tử ta sao có thể ở chung một phòng với nữ nhân và lũ tiểu nhân các ngươi?” Hắn lại hừ một tiếng: “Hãy nghe đây, nếu là nam nhân thì đi theo ta!”

Đối diện với sự uy hϊếp của Mã Văn Tài, chúng học sinh vừa mới vỗ tay khen ngợi Lương Sơn Bá, hiện giờ gần như không chút do dự lần lượt rời đi. Mã Văn Tài đi đến bàn của Lương Nguyệt, nắm lấy cánh tay nàng nói: “Đi.”

Lương Nguyệt giãy giụa vài cái, nàng cảm thấy Mã Văn Tài lại vô cớ gây sự. Tạ Đạo Uẩn là tài nữ, được nàng ta đích thân dạy dỗ chính là vinh dự của mọi người! Kết quả Mã Văn Tài lại không muốn để nàng ta dạy chỉ vì là nàng ta là nữ nhân. Lương Nguyệt cũng là nữ nhân, không kể đến lý do trên, việc hắn coi thường nữ nhân cũng đã khiến nàng thấy khó chịu.

Nhưng Mã Văn Tài nắm tay nàng quá chặt, Lương Nguyệt cảm thấy cánh tay của mình dường như sắp gãy.

Nàng vẫn nhớ tới nhiệm vụ chủ yếu của mình chính là ngăn cản Mã đại gia chia rẽ Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài! Vì vậy không có gì quan trọng bằng việc ‘xây dựng quan hệ tốt’ với Mã đại gia. Lương Nguyệt đành xin lỗi Tạ Đạo Uẩn rồi nói với Mã Văn Tài: “Ta sẽ đi, huynh buông tay ra đã!”

Sắc mặt Mã Văn Tài ngày càng kém. Hắn ném cánh tay Lương Nguyệt ra, tức giận rời đi.

“A Việt…” Lương Sơn Bá gọi nàng. Lương Nguyệt quay lại nhìn y nói: “Đại ca, để ta đi xem Văn Tài huynh thế nào. Huynh ấy…” Không biết tại sao Lương Nguyệt lại nhớ tới ngày hôm trước nàng không ăn cơm, sau đó Mã Văn Tài ném cho nàng những điểm tâm đó… Mặc dù Lương Nguyệt thấy Mã Văn Tài không xấu nhưng nàng vẫn không thể hiểu nổi suy nghĩ của hắn… Quên đi, bây giờ không phải là lúc để giải thích, Lương Nguyệt lập tức đuổi theo Mã Văn Tài.

Hiện tại Mã Văn Tài đang chơi đá cầu trên sân. Vương Lam Điền và Tần Kinh Sinh vẫn không thoát khỏi số phận làm bia ngắm… Lương Nguyệt nhìn từ xa, chờ đến khi Mã Văn Tài hết giận rồi mới đến tìm hắn. Nàng không muốn trở thành bia ngắm của Mã Văn Tài một chút nào…

Chiều hôm đó, Tạ Đạo Uẩn tiếp tục dạy Lương Chúc và Tuân Cự Bá vẫn còn ở trong lớp. Buổi tối, Tuân Cự Bá lại đến rủ Lương Nguyệt đi tản bộ. Lần này Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài không có đi cùng, nàng vẫn hơi mất mát vì không thấy Lương Sơn Bá. Tuân Cự Bá cẩn thận nói lại rằng Lương Sơn Bá cũng hiểu cho nàng. Còn về phần Chúc Anh Đài thì không nói gì, dù sao trên lớp nàng đã đắc tội với nàng ta, sau đó còn đuổi theo Mã Văn Tài ngay trong giờ học… Có lẽ là do bất bình trong lòng…

Thôi vậy, chuyện Chúc Anh Đài lần sau rồi nói.

Điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là Lương Nguyệt đã phát hiện ra một dòng suối ở khe núi trong lúc tản bộ! Mặc dù nàng không bị ám ảnh sạch sẽ quá mức, nhưng phàm là nữ nhi thì luôn thích sạch sẽ. Học sinh thường sẽ tắm trong phòng của mình, mấy ngày nay nàng không dám tắm vì sợ Mã Văn Tài phát hiện. Vì vậy, sau khi tản bộ cùng Tuân Cự Bá, nàng lập tức trở về phòng, thừa dịp Mã Văn Tài đi vắng, cầm quần áo ra sau núi tắm rửa.

Lúc nàng đến thì đã có người đến trước một bước!

Lương Nguyệt nhanh chóng trốn đi, khi nghe thấy tiếng cười của nữ tử, nàng cũng đoán được tám chín phần là chủ tớ Chúc Anh Đài và Ngân Tâm. Lương Nguyệt chỉ có thể trốn sau bụi cây, đợi chủ tớ họ tắm xong rồi mới ra tắm rửa. Kết quả là đợi hơn nửa canh giờ, chờ bọn họ tắm xong thì trời đã tối hẳn. Thỉnh thoảng có tiếng chim hót truyền đến từ phía sau núi. Lương Nguyệt nghe vậy vô cùng sợ hãi, vội vàng cọ qua cơ thể, không dám ở lại nữa, nhanh chóng rời đi.

Mã Văn Tài nhìn thấy Lương Nguyệt cả người chật vật, tóc ướt rối tung, cau mày nói: “Lương Nguyệt, ngươi làm cái gì vậy?”

“Ta ta ta ta…” Lương Nguyệt chạy nhanh quá, vẫn còn đang thở hồng hộc. Lúc này, Mã Thống vừa đi vào, nhìn Lương Nguyệt nói: “Lương công tử nửa đêm nửa hôm ra ngoài bắt cá à?”

“Thật ra ta… Đói bụng.”

Nàng vốn tính toán xong xuôi, sau khi tắm rửa, sửa sang xong, Mã Văn Tài vẫn còn ở sân đá cầu. Không ngờ lại gặp phải Chúc Anh Đài… Vì vậy lý do Mã Thống vừa nói quả thật rất kịp thời! Mã Văn Tài trầm giọng hỏi: “Cá đâu?”

“À…” Lương Nguyệt sửng sốt, sau đó nói: “Ta ăn rồi…”

Nói xong, nàng vội vàng mang quần áo bẩn bỏ vào trong tủ. Không dám nhìn mặt Mã Văn Tài. Lý do như này thật sự hơi vô lý! Vừa nghĩ, nàng vừa sắp xếp lại quần áo. Bỗng nhiên đầu óc ong ong, thế mà lại để quên áσ ɭóŧ ở sau núi!

Quả nhiên là càng vội càng loạn! Lương Nguyệt thấy mình đã bắt đầu phát triển, tuy rằng áσ ɭóŧ của cổ nhân chỉ là một tầng vải không có tác dụng, nhưng không mặc thì lại càng kỳ quái. Hơn nữa, khi đó nàng làm việc ở nhà trọ Phúc Trí không có nhiều tiền, vải của áo ngực lại không thể quá kém. Vì vậy mặc dù nàng mua vải tốt nhưng không quá nhiều. Cùng lắm chỉ làm được hai cái tương tự như áo ống hiện đại, tuy khác với người cổ đại nhưng nếu nhìn kỹ sẽ có thể phát hiện ngay là của nữ tử mặc… Sắc mặt Lương Nguyệt tái xanh, Mã Văn Tài gọi nàng, nàng cũng không nghe thấy!

“Lương Việt!” Mã Văn Tài lại nhớ tới chuyện sáng nay, nhất thời nổi giận, đập quyển sách trong tay xuống. Nhìn Lương Nguyệt tự trấn tĩnh bản thân rồi lại lộ ra chút bối rối, Mã Văn Tài cố nén tức giận: “Ngươi rốt cuộc đi làm cái gì?”

Lương Nguyệt cười còn xấu hơn cả khóc: “Ta còn chưa no… Ta đi bắt cá đây!”