"Em tưởng
anh
tới tham gia hôn lễ, hóa ra là đến phá đám à?" Hứa Lương Cầm kéo Tống Dật Hàng sang
một
bên, thấp giọng hỏi.
Tống Dật Hàng nhìn hai bên
đang
đối đầu nhau,
không
để ý
nói: "Nếu
đã
tới tất nhiên là hành động tùy hoàn cảnh, nhưng
anh
không
nghĩ
sự
việc lại tiến triển theo mức này."
Tống Dật Hàng vốn muốn dạy dỗ Uông Tân Dương
một
chút nhưng
không
biết hai nhà vốn
đã
chẳng ưa gì nhau, đây
không
phải là ông trời có mắt muốn
anh
vì Lương Cầm xả giận sao?
"Người nghèo
không
sợ, còn chí ngắn. Dù là bạn bè thân thiết nếu cần tiền
thì
quăng
đi
có sao đâu! Nhưng hôm nay
thì
anh
hiểu rồi, nghèo hóa ra là cả
một
ổ. Trần Mĩ Nhạc xem như rơi vào ổ nghèo nàn rồi, về sau có khả năng bị bọn vay nợ tìm tới cửa!" Hẳn là Trần Mĩ Nhạc
sẽ
là con nợ mà với những câu
nói
không
để ý người khác
thì
sẽ
có
một
số người
đi
cùng giúp đỡ đây.
Rốt cuộc có người bên nhà Uông Tân Dương bộc phát: "Nghèo
thì
có làm sao? Chẳng phải nhà các người nhìn thấy tiền đồ của Tân Dương, bây giờ Tân Dương là giảng viên, sau
sẽ
là phó giáo sư, giáo sư này! Toàn bộ Trần gia các người đều chỉa vào cháu ngoại ưu tú nhà chúng tôi, đúng là
một
đám con buôn thiếu giáo dục! Vô lễ!"
Bà ấy vừa
nói
xong
thì
hai bên lao vào
nói, tức giận đến nỗi muốn đánh nhau đến nơi.
Bảo vệ chạy đến khuyên bảo,
nói
là ngày vui, họ cũng ngẫm nghĩ lại nên
không
gây tranh cãi ầm ĩ nữa.
Lúc xe hoa đến, Uông Tân Dương và Trần Mĩ Nhạc xuống xe, những người sau xe cũng xuống cùng.
Chờ lúc hai người bọn họ đến
thì
nụ cười lập tức cứng đờ, Uông Tân Dương nghe Trần gia
nói
mỉa về những người bạn tốt của
anh, mặt đỏ bừng, nắm tay vài lần mới
không
phát tác.
Mà bố mẹ hai bên đều bình tĩnh, Uông Tân Dương cho là Trần gia
không
cho nhà mình mặt mũi, Trần gia
thì
cho rằng Uông gia làm nhà mình mất mặt.
"Chị Mỹ Giai, chị làm gì thế, chị muốn ầm ĩ
thì
cũng xem hôm nay là ngày gì chứ!" Trần Mĩ Nhạc gấp đến độ
không
được rồi, chỉ có thể ngăn chị mình đừng
nói
linh tinh.
Những người khác cũng chạy
đi
theo, cuối cùng phong ba cũng dịu
đi.
Uông Tân Dương cũng
không
còn tâm trạng mà chụp ảnh ọt gì nữa, bỏ lại Trần Mĩ Nhạc
đi
vào khách sạn, Trần Mĩ Nhạc nhấc váy cưới đuổi theo.
Tống Dật Hàng cùng Hứa Lương Cầm
đi
vào hội trường.
Thời gian hôn lễ bắt đầu, người chủ trì
nói
những lời chúc phúc nồng thắm.
Tống Dật Hàng nhìn
trên
khán đài rồi cười dán vào tai Hứa Lương Cầm
nói:" Chưa gì mà hai bên bố mẹ của chú rể
cô
dâu
đã
như kẻ thù rồi,
không
biết cuộc sống sau này còn thú vị đến đâu."
Hứa Lương Cầm cũng rất đồng cảm, tuy Trần Mĩ Nhạc tình nguyện nhưng việc chịu khổ là sớm hay muộn thôi,
không
thể phủ nhận nhìn hoàn cảnh hôn lễ ngày hôm nay, tuy
cô
chân chính muốn trả thù nhưng
thật
tâm chúc họ hạnh phúc,
không
hề dối trá.
"Chờ phần kia kết thúc, chúng ta
đi
đi." Hứa Lương Cầm
không
muốn ở lại, tính chờ phần lễ nghi kết thúc
thì
tặng lì xì trước rồi
đi.
"Gấp cái gì, đưa lì xì xong rồi em phải uống với họ
một
ly chứ."
"anh
cho lì xì gì?
anh
lại làm chuyện gì thế?" Hứa Lương Cầm quay đầu trừng Tống Dật Hàng.
Tống Dật Hàng cười: "Có
anh
ở đây sao để em đưa tiền được,
anh
chuẩn bị rồi, em
không
cần cho đâu."
Hứa Lương Cầm
không
muốn tranh chấp với Tống Dật Hàng: "anh
muốn
thì
cứ cho, dù sao em cũng trả tiền lại cho
anh."
Tống Dật Hàng
không
nói
gì, đưa tay khoác lên ghế dựa của Hứa Lương Cầm nhìn lên khán đài.
Người chủ trì cũng nhận ra
không
khí hai nhà
không
tốt lắm, vì thế rất cơ trí
nói
ít ý nhiều nhanh chóng kết thúc lễ nghi.
Rốt cục cũng đến lúc
cô
dâu chú rể kính rượu nhận bao, trước kính những người thân thiết, Trần Mĩ Nhạc bắt đầu thờ ơ với những người khác, đến bàn của Hứa Lương Cầm
thì
cười rất tươi.
cô
kéo Uông Tân Dương đến chỗ Hứa Lương Cầm.
"Lương Cầm,
không
nghĩ chị
sẽ
tới đây, em còn
đang
tìm chị đây."
"Em nôn nóng mời chị như thế, sao chị
không
đi
cho được?"
"Nếu
đã
tới đây
thì
uống cùng em với
anh
Tân Dương
một
chén rượu
đi, khi
anh
ấy kết hôn rồi
thì
chắc
không
còn cơ hội gặp chị đâu."
Trần Mĩ Nhạc
nói
xong
thì
để phù dâu rót mình
một
chén rượu, sau đó thấy những người
trên
bàn
đang
ngạc nhiên
thì
cười
nói: "Mọi người có thể
không
biết, trước khi tôi với
anh
Tân Dương kết hôn
thì
Lương Cầm thầm mến
anh
nhà tôi đấy, hơn 10 năm
âm
thầm
yêu
thương
anh
Tân Dương, đáng tiếc hai người có duyên nhưng
không
có phận,
anh
Tân Dương chỉ coi chị ấy là bạn bè. Đến đây nào, Lương Cầm, hai chúng ta cạn chén, sau đó để
anh
Tân Dương uống với chị
một
chén coi như kết thúc đoạn tình đẹp."
Những người khác nghe xong đều
không
nói
gì, đặc biệt Mã Tất Đạt cứ nhìn Tống Dật Hàng, lại nhìn Hứa Lương Cầm, cuối cùng
nói
với Trần Mĩ Nhạc: "Mĩ Nhạc, cháu uống nhiều nên say à?"
"Bác Mã, 1 tiếng vừa rồi cháu có uống nhiều đâu, lát nữa
sẽ
kính bác
một
ly sau, sao bác lại ngồi đây?"
Mã Tất Đạt
không
nói, đương nhiên Tống Dật Hàng ngồi đâu
thì
ông
sẽ
ngồi đó rồi.
"Rượu này
không
vội uống,
nói
cho
rõ
chứ, hai chén rượu này tôi thay Lương Cầm uống." Tống Dật Hàng nắm chặt tay Hứa Lương Cầm, mỉm cười nhìn về phía Uông Tân Dương và Trần Mĩ Nhạc.
Lúc này Trần Mĩ Nhạc mới phát
hiện
bên cạnh Hứa Lương Cầm là Tống Dật Hàng, Trần Mĩ Nhạc cố ý muốn khoe mẽ với Hứa Lương Cầm, hơn nữa
không
chú ý đến những người khác, huống chi Trần Mĩ Nhạc
không
ngờ Tống Dật Hàng
sẽ
tới, Trần Mĩ Nhạc cũng
không
mời
anh
ta.
Uông Tân Dương cũng giật mình, đồng thời có chút bất an, vừa rồi Trần Mĩ Nhạc hơi quá đáng nhưng
anh
lại
không
muốn
nói
Trần Mĩ Nhạc khiến
cô
ta
không
thoải mái, nhất là ngày vui này, dù sao
đã
hỏng bét rồi, cho nên Uông Tân Dương chẳng quan tâm Hứa Lương Cầm làm gì, nhưng nếu
đã
có Tống Dật Hàng
thì
khó
nói.
"Tôi
đi
cùng Lương Cầm, xem như
không
mời mà đến, quà cáp tôi
đã
chuẩn bị rồi."
Tống Dật Hàng
nói
xong tự mở giỏ xách ra, tiếp theo đó là
một
xấp tiền ở
trên
bàn.
Cái này
không
khiến bọn họ sợ ngây người mà những người khác
không
nhìn được do có
nói
chuyện mà tất cả ánh mắt của hậu trường đều đổ dồn vào, tất cả mọi người đều sợ chết khϊếp.
"Tổng cộng là 120 nghìn, hiểu được ý nó
không? Đây là giá trị của
anh
đó, Lương Cầm mất 12 năm tình cảm, phải trả giá bao nhiêu tôi
sẽ
đền bù cho
cô
ấy, cho nên
không
cần khách khí đâu, lấy về
đi, về sau
anh
ở
trên
trường phải dùng tiền nhồi nhét quan hệ nữa mà. Uông Tân Dương,
thật
ra nghèo
không
đáng sợ, đáng sợ là
đã
nghèo mà
không
có đạo đức, nghèo mà
không
có tôn nghiêm, đó là nghèo vô liêm sỉ! Nghe
nói
anh
kết hôn cũng
không
có tiền thuê nhà mà tiền làm hôn lễ cũng
không
có
một
đồng, tôi nghĩ mà
không
biết
anh
có cống hiến gì cho hạnh phúc đời mình!" Tống Dật Hàng đem túi ném lên bàn, tựa phi tiếu nhìn Uông Tân Dương.
"Cống hiên sinh con, ha ha." Hứa Lương Cầm chỉ thấy Tống Dật Hàng lầm bầm
một
câu, sau đó nghĩ quà này
cô
không
trả nổi cho
anh
rồi, nhìn cũng đau mắt đau tim, Tống Dật Hàng
đang
làm giàu cho hai người kia à, sao
không
cho
cô?
Tống Dật Hàng lập tức cấu đùi mình mới
không
cười ra tiếng được,
cô
gái
nhỏ
tham tiền này!
"Đó là chuyện riêng của chúng tôi, chẳng liên quan gì đến người ngoài mà xen vào, những người khác
không
có quyền can thiệp vào sinh hoạt của vợ chồng tôi." Trần Mĩ Nhạc lớn tiếng
nói,
không
muốn làm mất mặt Uông Tân Dương nhưng cũng
không
muốn đắc tội Tống Dật Hàng.
"Cũng đúng, đúng là chuyện của hai người nhưng mà các người làm chuyện có lỗi với Lương Cầm của tôi
thì
sao tôi
không
can thiệp vào được.
hiện
tại tôi muốn hai người xin lỗi người con
gái
của tôi!" Sắc mặt Tống Dật Hàng bắt đầu nghiêm nghị.
Uông Tân Dương mím môi
không
nhúc nhích đứng đó, Trần Mĩ Nhạc tức giận đến mức tim đập loạn xạ, đây là hôn lễ của mình, Hứa Lương Cầm tình nguyện thích chồng mình, chẳng lẽ
không
phải bị cười nhạo sao? Hơn nữa ban đầu Trần Mĩ Nhạc
đã
cảnh cáo rồi còn gì, bây giờ dựa vào gì mà muốn mình xin lỗi?
"anh
Tân Dương!" Trần Mĩ Nhạc kéo áo Uông Tân Dương, ý bảo ra mặt kết thúc chuyện này.
Uông Tân Dương biết mình có thể
không
để ý tới
yêu
cầu của Tống Dật Hàng, cũng có thể lập tức gọi bảo vệ đuổi Tống Dật Hàng và Hứa Lương Cầm ra ngoài nhưng Uông Tân Dương
không
dám, bởi vì Uông Tân Dương biết nếu mình làm chuyện này
thì
không
cần
nói
hiện
tại mà cả tương lai khi Uông Tân Dương ở trường đại học cũng
không
thu được gì, bất kể hiệu trưởng đổi thành ai, cũng
sẽ
không
vì
một
giảng viên nho
nhỏ
mà bỏ con rùa vàng được, huống chi Tống Dật Hàng đâu chỉ đơn thuần là người làm kinh doanh!
Tống Dật Hàng, Uông Tân Dương
anh
đắc tội
không
nổi! Cho nên chỉ có thể cúi đầu xin lỗi Hứa Lương Cầm,
nói
lời xin lỗi cũng chẳng sao, chẳng qua là
không
hợp hoàn cảnh thôi.
Uông Tân Dương tự an ủi mình, cảm thấy lời xin lỗi cũng chẳng có gì, vì thế đẩy Trần Mĩ Nhạc ra hướng Hứa Lương Cầm cung kính
nói: "Lương Cầm, rất xin lỗi, chuyện lần trước là
anh
hơi quá đáng, xin em tha thứ cho
anh."
Hứa Lương Cầm thở dài: "Tha thứ hay
không
tha thứ cái gì, về sau đường ai nấy
đi."
thật
sự
tha thứ sao
cô
làm được? Chỉ đành nhờ thời gian xóa nhòa tất cả.
Hứa Lương Cầm
nói
xong câu đó
không
nhìn Uông Tân Dương, trong suy nghĩ của
cô
là
sẽ
tránh xa thằng này ra và coi nó như người dưng.
Uông Tân Dương chả thèm để ý Hứa Lương Cầm có tha thứ cho mình hay
không, Uông Tân Dương muốn Tống Dật Hàng vừa lòng, cho nên người đầu tiên Uông Tân Dương nhìn là Tống Dật Hàng.
"Còn
cô?" Tống Dật Hàng hất cằm nhìn Trần Mĩ Nhạc.
Uông Tân Dương xoay người: "Mĩ Nhạc, lại đây xin lỗi Lương Cầm."
"Dựa vào cái gì chứ? Hôn lễ của tôi mà tôi
không
được tự chủ sao? Tôi còn bị người khác làm nhục nữa sao? Uông Tân Dương, tôi bị uất ức thế chưa đủ sao? Nhà tôi
đã
bỏ bao tiền ra mà
anh
không
biết à?" Viền mắt Trần Mĩ Nhạc lập tức đỏ ửng,
cô
không
nghĩ Uông Tân Dương
sẽ
không
bảo vệ mình.
"Nếu em ấm ức thế
thì
không
cần kết hôn nữa,
anh
chưa từng
nói
sẽ
kết hôn,
nói
xin lỗi hay
không
tùy em, nhưng hậu quả
thì
em tự chịu."
Nhìn Uông Tân Dương lạnh lùng như vậy, Trần Mĩ Nhạc cũng sợ, sợ
không
giải thích được, Uông Tân Dương
sẽ
chia tay và
sẽ
không
có cuộc sống hôn nhân gì hết.
"Tân Dương,
anh
đừng tức giận, em xin lỗi là được mà!"
Trần Mĩ Nhạc
nói
xong cắn môi đứng trước Hứa Lương Cầm,
một
lúc lâu mới khom người xuống: "Lương Cầm, rất xin lỗi." Thanh
âm
của Trần Mĩ Nhạc run rẩy, nước mắt cũng rơi xuống đôi giày cao gót đỏ chót.
Hứa Lương Cầm biết Trần Mĩ Nhạc do dự là chờ
cô
mở miệng cho
cô
ta bậc thang, để
cô
ta
không
chịu ủy khuất nhưng
cô
không
làm được, vừa rồi Trần Mĩ Nhạc khıêυ khí©h như thế làm
cô
không
rộng lượng nổi.
thật
ra làm Trần Mĩ Nhạc nhục nhã cũng
không
phải do
cô
mà do Tống Dật Hàng, cũng được Uông Tân Dương góp vào nữa! Xem thái độ của Uông Tân Dương, Trần Mĩ Nhạc có can đảm phết đấy, nửa đời sau "sống tốt" rồi.
"Chúng ta
đi
thôi." Hứa Lương Cầm
không
để ý Trần Mĩ Nhạc, mà đứng dậy rời
đi.
"Được." Tống Dật Hàng cũng đứng lên, ôm thắt lưng Hứa Lương Cầm rời
đi
trước con mắt bao người.
"Cám ơn
anh
vì tất cả." Lúc Tống Dật Hàng lái xe đến trước tiểu khu, Hứa Lương Cầm mở miệng
nói.
Tống Dật Hàng lập tức thở ra: "đi
cả đường mà em
không
nói
một
câu nào,
anh
còn tưởng em giận
anh
ép hai người kia xin lỗi."
"Tại sao em phải giận
anh? Bọn họ nên xin lỗi em, em đâu phải người
không
phân biệt phải
rõ
đúng sai,
anh
một
lòng vì em, còn giúp em như vậy, em hiểu mà."
"Vậy
anh
yên tâm rồi." Tống Dật Hàng cười vui vẻ.
Sau đó hai người lại trầm mặc.
"anh
đối với em tốt lắm nhưng em
không
thể quyết định có ở chung với
anh
nữa hay
không, em muốn
nói
không
nhưng em nợ
anh
rất nhiều, muốn
nói
có nhưng có nhiều thứ khiến em suy nghĩ lắm,
không
xác định nổi mình muốn gì nữa."
"Lương Cầm,
anh
làm tất cả vì em
không
phải để em lo lắng có trả hết cho
anh,
anh
tự nguyện làm vì em, đương nhiên cũng vì để em trở lại bên
anh. Vì em
đang
hoang mang nên tự làm khó bản thân,
anh
có thể chờ em suy nghĩ
rõ
ràng, suy nghĩ
thật
cẩn thận,
anh
cũng
sẽ
thật
cố gắng để xóa tan mọi lo lắng
không
rõ
của em về
anh, chúng ta
sẽ
từ từ được
không
em?"
Hứa Lương Cầm gật đầu, đúng vậy, cứ từ từ
đi, chờ
cô
suy nghĩ
rõ
ràng, rồi quyết định có lẽ
sẽ
không
nuối tiếc nữa, vẫn nên chặt đứt rồi hướng về cuộc sống mới hơn! Mình
không
nên sốt ruột.
"Em lên đây,
anh
nhớ lái xe cẩn thận."
"anh
biết rồi,
anh
về nhà
sẽ
gọi cho em." Tống Dật Hàng sờ sờ mặt Hứa Lương Cầm, nhìn
cô
xuống xe vào nhà trọ rồi mới lái xe rời
đi.
Tống Dật Hàng
không
gấp gáp muốn Hứa Lương Cầm chấp nhận
anh
nhưng ngày nào cũng gọi điện hoặc gửi tin nhắn hỏi Hứa Lương Cầm
đang
làm gì,
đi
công tác ở đâu cũng
nói, xã giao cũng
nói, mà
cô
ngẫu nhiên cũng
sẽ
gửi
một
biểu cảm hoặc trả lời ngắn gọn mà thuyết phục, dần dần cứ thế, cuộc sống của hai người trở lại bình thường.
Thẳng đến 1 tháng sau, Hứa Lương Cầm nhận được điện thoại của Trần Mĩ Nhạc.
"Hứa Lương Cầm, chị
thật
hèn hạ, chị làm như thế
sẽ
bị báo ứng!"
Hứa Lương Cầm bị mắng, rất tức giận: "Trần Mĩ Nhạc,
cô
nổi điên cái gì vậy? Tôi
đã
nói
không
muốn dính líu bất cứ gì đến các người rồi mà,
cô
gọi tới đây làm gì?"
"Chị còn
nói
tôi nổi điên sao? Hứa Lương Cầm, tôi hỏi chị, ngày tôi kết hôn với Tân Dương, trước mặt bạn bè thân thích phải
nói
xin lỗi chị, bố mẹ tôi bị chọc tức, sao chị
không
buông tha Tân Dương
đi? Chị đúng là tiểu nhân hèn hạ!"
"Tôi
không
hiểu
cô
đang
nói
gì, tôi làm chuyện gì
không
đứng đắn?"
"Chị dám chắc
không? Chức giảng viên của Tân Dương bị hủy rồi, công việc bây giờ giữ được hay
không
cũng
không
rõ
nữa, chị dám
nói
đây
không
phải trò quỷ chị bảo Tống Dật Hàng làm
đi?"
Nghe Trần Mĩ Nhạc
đang
gào thét qua điện thoại, Hứa Lương Cầm ngây dại, rốt cuộc chuyện gì
đang
xảy ra vậy!