Chương 46

Hứa Lương Cầm

không

để ý Trần Mĩ Nhạc

đang

mắng chửi trong điện thoại, trực tiếp tắt luôn.

Nhìn thời gian

thì

sắp tan làm rồi,



nghĩ Trần Mĩ Nhạc cũng

không

có khả năng

sẽ

chạy tới đây vì thế cắn môi suy nghĩ

một

lúc rồi gọi cho Tống Dật Hàng.

Điện thoại kêu hơn 10 hồi mới thấy Tống Dật Hàng nghe: “Lương Cầm à.”

Hứa Lương Cầm nghe thấy bên của Tống Dật Hàng rất ồn ào vì thế hỏi: “anh

rất bận à?”

“không

bận lắm, gặp bạn bè thôi, chút nữa muốn ăn uống cùng với nhau

một

chút, em có việc

thì

cứ

nói

đi.”

“Cũng

không

có chuyện gì lớn cả, vừa rồi Trần Mĩ Nhạc gọi cho em,



ta

nói

Uông Tân Dương bị giáng chức rồi, còn

nói

công việc chưa chắc

đã

giữ được, em muốn hỏi

anh

là có biết chuyện gì

đang

xảy ra

không?”

“Chuyện này

thì

anh

cũng có biết đôi chút, Trần Mĩ Nhạc làm gì gây khó dễ cho em sao?” Tống Dật Hàng lập tức hỏi.

“Chỉ chửi bới ầm ĩ thôi, chủ yếu em sợ



ta

không

phân biệt phải trái chạy đến công ty làm loạn thôi.”

“Thế này

đi, sau khi em tan làm

thì

ở công ty chờ

anh

một

chút,

anh

đi

qua tìm em, chúng ta thương lượng

một

chút, chờ

anh

đến sảnh công ty

sẽ

gọi cho em, được

không?”

Hứa Lương Cầm nghĩ như vậy cũng tốt bèn đồng ý: “Được rồi,

anh

cũng

không

cần gấp, đừng làm chậm trễ việc của mình.”

“một

chút cũng

không

chậm.” Giọng của Tống Dật Hàng

nhẹ

nhàng, dường như rất vui.

“Vậy lát nữa gặp.”

Lúc tan làm, Hứa Lương Cầm thu dọn đồ đạc của mình rồi ngồi chờ Tống Dật Hàng.

Chưa đến 10 phút

thì

Tống Dật Hàng

đã

gọi tới, bảo Hứa Lương Cầm xuống tầng.

“Sao

anh

đến nhanh vậy?” Hứa Lương Cầm ngồi vào xe hỏi.

Tống Dật Hàng híp mắt cười, nhìn Hứa Lương Cầm

một

lượt: “đi

đường toàn gặp đèn xanh. Nhìn em

không

ốm, rất tốt, có vẻ xinh ra!”

“Đừng có trợn mắt

nói

dối được

không? Em đồng ý là

không

ốm đau gì, còn xinh đẹp á?

anh

nói

với đầu gối à!”

“anh

đây

không

phải giống như câu thơ người tình trong mắt hóa Tây Thi sao?

anh

nói

em xinh

thì

là em xinh.”

Hứa Lương Cầm làm sao còn tâm trạng để

nói

đùa nữa: “Được rồi,

anh

mau

nói

đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

Tống Dật Hàng cũng chấn động: “Vậy em

nói

trước

đi, trong lòng em có phải

đang

nghi ngờ

anh

làm, còn sốt ruột thay Uông Tân Dương sao?”

“Em

không

biết

anh

có làm hay

không

nhưng em cho rằng

anh

không

thoát khỏi liên quan. Em cũng chẳng lo lắng thay Uông Tân Dương, em thay em lo lắng cho mình, Trần Mĩ Nhạc mà điên lên

thì

sợ lắm, nếu ngày mai



ta chạy đến công ty em làm loạn

thì

sao, chắc chắn em khỏi cần

đi

làm rồi.” Đến lúc đó Trần Mĩ Nhạc lại

nói

lịch sử



yêu

đơn phương này, rồi xen vào hạnh phúc người khác này…..



làm sao còn mặt mũi đến công ty chứ.

Tống Dật Hàng rất hài lòng với câu trả lời của Hứa Lương Cầm, khóe miệng mỉm cười rồi khởi động xe.

“Á.

anh

định

đi

đâu thế,

không

phải là

nói

chuyện sao?” Hứa Lương Cầm kêu lên.

“không

phải

anh

nói

anh



một

cái hẹn sao?

đã

sớm hẹn giờ xong rồi,

không

có lý do gì phải vắng họp cả, đến nơi đó bàn cũng được, có thể thuận tiện ăn cơm nữa.”

“Em khi nào

thì

nói

muốn tham gia tụ họp với

anh?”

Tống Dật Hàng kỳ quái

nói: “Trong điện thoại

anh

nói

đến đón em mà.”

“Đúng là

anh

nói

đến tìm em, em nghĩ chỉ

nói

chuyện

trên

xe thôi.” Hứa Lương Cầm tức giận lườm Tống Dật Hàng

một

cái.

Tống Dật Hàng thẳng thắn nhận sai: “Là

anh

hiểu sai ý, xin lỗi em. Nhưng bên kia chờ

anh

lâu quá rồi, giờ làm sao đây?”

“Vậy

thì

đi

thôi, còn làm sao nữa, chỉ cần

anh

nghĩ cách về chuyện của Trần Mĩ Nhạc là được.”

Tống Dật Hàng cười: “anh

sẽ.”

Nơi tụ tập là

một

khách sạn nổi tiếng trong thành phố, Hứa Lương Cầm từng đến đây với Tô Hiểu Vũ, khi đó là lần đầu tiên Tô Hiểu Vũ viết truyện nhận được tiền nhuận bút nhiều, cho nên đại gia đưa



tới đây ăn cơm. Tuy rằng hai



đã

chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị đồ ăn làm cho sợ hãi,

một

đĩa thịt 18 đồng, mấu chốt là trong cái đĩa ấy chỉ có tí thịt thôi, kết quả ăn được lưng lửng dạ mà hơn 600 lận.

Hứa Lương Cầm

đi

cùng Tống Dật Hàng vào thang máy lên tầng 3, dưới

sự

hướng dẫn của phục vụ vào phòng được thuê.

Trong phòng rất rộng rãi, ngoài việc ăn cơm còn có khu nghỉ ngơi, trong khu nghỉ ngơi có ghế sô pha rộng, vừa thấy

thì

biết rất thoải mái, lúc hai người vào

thì

mọi người

đang

nói

chuyện phiếm.

Hứa Lương Cầm

không

ngờ Vương Trung Minh cũng tới đây, cái này hơi xấu hổ

một

chút, cùng ăn cơm với boss của mình cũng

không

được tự nhiên cho lắm.

“A, Lương Cầm đến đây nào, lâu rồi

không

gặp em, xinh hẳn ra đấy.” Mạnh Tề phát

hiện

bọn họ đầu tiên, lập tức đứng dậy đón.

không

hổ là bạn bè của Tống Dật Hàng, lời

nói

dối cũng giống nhau, Hứa Lương Cầm

âm

thầm trừng mắt, sau đó cười cười với Mạnh Tề: “Chào

anh

Mạnh,

đã

lâu

không

gặp.”

“Đến đây nào! Đến đây! Tôi giới thiệu với mọi người

một

chút, đây là Hứa Lương Cầm, bạn

gái

của Tống Dật Hàng, mọi người

đã

nghe qua rồi chứ?”

Lúc này mọi người mới nhìn lại,

không

đợi Mạnh Tề

nói

xong đều nhiệt tình bắt chuyện với Hứa Lương Cầm.

Hoàn cảnh này khác hoàn toàn với lúc ở quán ăn đêm khi Tống Dật Hàng muốn đá

cô, đúng là khác nhau

một

trời

một

vực.

“Dật Hàng cũng

thật

là, nếu biết em cũng tới

thì

anh

đưa em tới đây luôn, còn làm màu đến đưa đón nữa, quan tâm quá đáng rồi.” Vương Trung Minh cười trêu.

Hứa Lương Cầm cũng đành phải cười theo: “Đây là vừa mới quyết định thôi,

thật

ra

anh

ấy cũng

không

có ý định đưa em tới đây đâu.”

“Bọn

anh

có nghe

nói

Dật Hàng cất giấu

một

bảo bối,

không

bao giờ đưa bạn

gái

ra công khai,

không

nghĩ tới đúng là

không

công khai cho mọi người thấy

thật, cái này

không

nên đâu nhé, chốc lát phải phạt rượu nó. Nếu mọi người đến đông đủ rồi

thì

ra kia ngồi thôi, để người ta dọn đồ ăn lên.”

Đoàn người cười đùa đến bàn ăn, ngồi xuống.

Thừa lúc mọi người

đang

nói

chuyện phiếm, Hứa Lương Cầm

nói

chuyện với Tống Dật Hàng: “anh

mau

nói

đi, đừng làm em tò mò, được

không?”

“Đây,

anh

nói

đây,

thật

ra

thì

hiệu trưởng của

anh

ta gọi cho

anh,

anh

mới biết là có chuyện gì xảy ra. Có người tố cáo bố của Quách Mộng Thanh lợi dụng chức vụ ở trường học rồi cùng đồ đệ đấu thầu công trình khai phá rồi tham nhũng,

hiện

tại cơ quan

đang

điều tra. Chỉ là khi bố của Quách Mộng Thanh vừa gặp chuyện, lập tức có người

nói

Uông Tân Dương từng hẹn hò với con

gái

ông ta có tham gia việc này, lại có người

nói

Uông Tân Dương mượn cớ kết hôn để vơ vét của cải, dưới sức ép của trường học đành phải giáng chức giáo sư của Uông Tân Dương, tạm ngừng công tác của

anh

ta để điều tra.”

“Bố con Quách Mộng Thanh làm sao để

anh

ta xen vào chuyện kêu gọi đầu tư được? Em nghe Tân Dương

nói

qua, lúc trước vì bố Quách Mộng Thanh nhìn trúng

anh

ta muốn đem con

gái

giới thiệu cho

anh

ta, cho nên mới giúp

anh

ta trong việc tài trợ vốn cho Hội Hạnh Phúc, trong hôn lễ bốn phía đều là tiền biếu, đâu phải chỉ có 120000 của

anh

đâu?”

Tống Dật Hàng gật đầu: “không

phải chỉ có vậy đâu, nếu

không

thì

hiệu trưởng

anh

ta gọi cho

anh

làm gì? Ông ấy gọi cho

anh

có mục đích là muốn xem

anh

có thái độ gì với Uông Tân Dương, dù sao ban đầu là

anh

giúp

anh

ta lên chức mà.”

“Vậy

anh

nói

thế nào?”

“anh

nói

tiền đúng là

anh

cho, nhưng

anh

thay bạn

gái

của

anh

cho, cơ bản

anh

không

có giao tiếp với Uông Tân Dương nhiều.”

Hứa Lương Cầm biết ý của Tống Dật Hàng, nếu

anh

nói

không

giao tiếp nhiều với Uông Tân Dương, trường học

sẽ

xử lý Uông Tân Dương mà

không

cần phải lo lắng chuyện gì.

“Tống Dật Hàng, em phát

hiện

anh

còn là

một

chuyên gia tố cáo nữa đấy.” Lúc trước hợp đồng bất động sản

không

thành là vì

anh

tố cáo nên hủy hợp đồng, bây giờ bố của Quách Mộng Thanh cũng là

anh

tố cáo, đúng là

không

phải chính nhân quân tử.

“Đây là kết quả của hành động bất nghĩa, cho tới nay

anh

đều giữ khuôn phép của

một

doanh nhân,

không

tham dự mấy chuyện ngoài lề.” Tống Dật Hàng cảm thấy

anh

rất trong sạch.

Đương nhiên là

anh

không

tham dự rồi, chẳng qua

anh

chỉ nhờ người khác giật dây thôi! Vẻ mặt Hứa Lương Cầm

không

cho là đúng.

“Lương Cầm à, em phải tin tưởng

anh,

thật

ra con người

anh

rất đơn thuần đấy.”

“Tống Dật Hàng à, chốc nữa em còn muốn ăn cơm,

anh

đừng

nói

như vậy nữa, có được

không?” Tống Dật Hàng

anh

còn dám

nói

mình đơn thuần cơ à, vậy những người khác chỉ có thể

nói

mắt tôi có vấn đề thôi.

“Dật Hàng, cậu đừng quan tâm Lương Cầm quá đáng thế được

không? Nên để ý bọn

anh

một



đi, mỗi ngày hai đứa quấn quýt lấy nhau mà

không

mệt à?” Những người

trên

bàn thấy hai người bọn họ sát nhau

nói

chuyện

không

ngừng, nhịn

không

được lên tiếng.

“Hai đứa chúng nó luôn là như vậy đấy, có

một

lần ở Tinh Quang còn quá đáng hơn nhiều, ngay cả chào hỏi Lương Cầm cũng

không

kịp, nó mang Lương Cầm

đi

luôn, làm cho tôi với Dương Hoa tìm bọn chúng khắp nơi!” Mạnh Tề lập tức chiều lòng.

“thật

quá đáng,

không

ngửi được.” Lúc này mọi người nhìn Hứa Lương Cầm càng dịu dàng.

Hứa Lương Cầm

không

thể

nói



đã

chia tay với Tống Dật Hàng, nhìn Vương Trung Minh cầm chén trà hướng



cười, thầm nghĩ quả dưa bở này hơi to!

“Em ước được ở bên cạnh Lương Cầm mọi lúc mọi nơi đấy,

thì

sao nào, ghen tị với em à? Các

anh

cũng hơi bị ngứa mắt đấy,

không

biết à?” Tống Dật Hàng thoải mái nhận hết, mọi người nghe xong cười ha ha.

Dưới tình huống này Hứa Lương Cầm tạm thời

không

so đo với Tống Dật Hàng, đành phải nhéo đùi

anh

một

cái, Tống Dật Hàng đau đến mức hít sâu, sau đó lại cười cười.

“Dưới bàn có động tĩnh, Lương Cầm tức rồi!” Có người nhìn thấy biểu cảm của Tống Dật Hàng, lập tức cười to, mọi người lại có

một

trận cười đùa,

không

khí thoải mái hẳn lên, Hứa Lương Cầm đỏ mặt dở khóc dở cười.

Đồ ăn cũng dọn lên đầy đủ, Tống Dật Hàng cẩn thận gắp rau cho Hứa Lương Cầm, cái nào



không

thích với cái nào



thích ăn đều biết hết, còn

nói

thức ăn này

không

bằng

anh

nấu, về sau

anh

sẽ

tự nấu cho Hứa Lương Cầm ăn, làm cho những người có mặt ở đây muốn cắn răng tự tử hoặc là đâm đầu xuống đất chết luôn.

thật

vất vả để ăn được no no, Hứa Lương Cầm thấy bọn họ

đã

vào việc chính,



nói

muốn

đi

đến khu nghỉ ngơi.

“Rất xấu hổ đúng

không?”

Hứa Lương Cầm ngẩng đầu nhìn về phía người

đang

tới, trừ người nọ ra

thì

chắc hẳn



là nữ duy nhất, cũng

không

biết



gái

ấy có thân phận gì, cho nên



chỉ cười

không

nói.

“Mạnh Tề là chồng chị.”

Hứa Lương Cầm giật mình nhìn về phía đối phương,



gái

này thoạt nhìn rất trẻ, đôi mắt to tròn cùng đôi môi luôn mỉm cười hiền dịu,

không

nghĩ tới

sẽ

là vợ Mạnh Tề.

“anh

ấy lớn hơn chị 12 tuổi.”



gái

giống như nhìn quen thái độ của Hứa Lương Cầm, rất hào phóng

nói.

Hứa Lương Cầm cũng hiểu được biểu cảm của mình, lớn hơn 12 tuổi

thì

đã

sao?

không

phải còn có Dương lão sao? Khi



lên năm thứ hai đại học

thì

mẹ vợ còn chưa sinh ra đó!

“ Xin lỗi, em

không

nghĩ vợ của

anh

Mạnh lại trẻ và xinh thế.”



gái

đó ngồi xuống: “Chị cũng

không

hay

đi

xã giao với

anh

ấy nhiều, chỉ là hôm nay

anh

ấy

nói

Dật Hàng đưa em tới đây, còn

nói

Dật Hàng sợ em

một

mình là nữ nên

không

được tự nhiên cho nên để

anh

ấy đón chị tới đây.”

Hứa Lương Cầm càng

không

biết

nói

gì cho phải.

“Em đừng đa tâm, chúng ta khó khăn lắm mới thấy Dật Hàng vui vẻ như vậy, chị cũng

không

lớn hơn em bao nhiêu đâu, chị họ Tôn tên Linh, em cứ gọi là chị Linh

đi.”

“ Chị Linh.” Hứa Lương thuận theo gọi Tôn Linh,

“Dật Hàng có quan hệ rất tốt với chồng chị, chị nghe

nói

em

một

mực muốn chia tay với Dật Hàng đúng

không?”

Nhìn Tôn Linh dịu dàng, Hứa Lương Cầm

nhỏ

giọng

nói: “đã

sớm chia tay rồi, chỉ có liên lạc với nhau thôi.”

Tôn Linh cực kì kinh ngạc: “Theo như lời em

nói, Dật Hàng tình nguyện muốn em làm bạn

gái

nó sao? Lương Cầm à, trong bất kỳ trường hợp nào cho tới nay Dật Hàng đều

nói

nó có bạn

gái, chồng chị hay bạn thân của nó đều biết đến danh của em, chỉ cho là Dật Hàng

không

muốn công khai, cho nên mới

nói

không

mang em tới. Chồng chị về nhà còn hay

nói

đùa với chị,

anh

ấy

nói

Dật Hàng thành nô ɭệ tình

yêu

rồi, binh thường chơi với mọi người là

không

say

không

về, bây giờ ngay cả rượu cũng

không

chạm vào, giữ mình trong sạch!”

Hứa Lương Cầm chỉ

nói

ngoài miệng với Tống Dật Hàng,



chỉ

nói

anh

nên kiềm chế, trong lòng ngũ vị pha trộn.

“Em

không

biết

anh

ấy

sẽ

như thế.”

“Có lẽ nó luôn nghĩ rằng em

sẽ

quay về bên nó. Chuyện của bọn em chị cũng nghe chồng chị

nói

qua ít nhiều rồi, có khi Dật Hàng có nỗi khổ của mình

thì

sao.”

Hứa Lương Cầm nhìn Tôn Linh, chờ



tiếp tục

nói

“Nghe

nói

bọn em vì

một



gái

Nhật Bản mà

không

vui hả? Gọi là Ta Ta gì ấy nhỉ.”

“Shibata.” Hứa Lương Cầm bổ sung

Tôn Linh cười: “Đúng rồi, chính là cái tên đó. Lương Cầm à, chị

không

biết



gái

người Nhật kia là loại người gì, nhưng nếu chị

không

biết đến

sự

tồn tại của



gái

đó

thì

đại biểu bạn bè ở trong nước của Dật Hàng biết



gái

đó

không

nhiều lắm, hẳn là bạn bè nước ngoài của nó

sẽ

biết



gái

đó nhiều hơn.

thật

ra chồng chị có gặp qua



gái

đó vài lần,

nói



gái

đó rất có năng lực, khi ở nước ngoài là trợ thủ đắc lực của Dật Hàng, cũng có thể nhìn ra được là



gái

đó rất thích Dật Hàng.”

Hứa Lương Cầm lắng nghe Tôn Linh

nói

chuyện, hiểu được Tôn Linh cố ý đến đây làm thuyết khách cho Tống Dật Hàng, mặc dù là như thế nhưng



không

ghét nổi Tôn Linh, Tôn Linh có

một

mị lực khiến người ta tin phục.

“Nhưng tình cảm

không

phải chỉ ở

một

phía,



gái

đó thích Dật Hàng đến thế nào

đi

nữa nhưng Dật Hàng

không

thích



ấy, bất kể là khi ở nước ngoài hai người bọn họ có phát sinh ra chuyện gì

thì

bây giờ trong lòng nó chỉ có em. Lúc trước thân thể Dật Hàng

không

tốt lắm, về sau chúng ta mới biết được, chị còn phải giúp đỡ nó

một

thời gian. Em có biết khi đó Dật Hàng

nói



không? Nó

nói

muốn Lương Cầm ở bên cạnh, có khi bệnh của nó

sẽ

tốt hơn, lúc ấy chị còn nghĩ em có việc gì bận

không

thể tới ấy,

không

nghĩ tới hóa ra hai đứa chia tay rồi.”

Trong lòng Hứa Lương Cầm chua xót,



không

biết bệnh Tống Dật Hàng lại kéo dài như vậy: “Bệnh của

anh

ấy chưa hết sao?”

“Khi tốt khi xấu, nhưng thời gian gần đây

không

thấy

nói

khó chịu gì, chắc là khỏi rồi.”

Lúc này Hứa Lương Cầm mới thoải mái đôi chút: “Chị Linh, em cũng

không

phải

không

muốn cùng

anh

ấy ở

một

chỗ, nhưng có người phụ nữ nào có thể chịu được việc hàng ngày bạn trai ở cùng với bạn

gái

cũ đâu, huống chi khi em

không

ở cùng với Tống Dật Hàng

thì

bọn họ là

một

đôi! En cũng biết mình hơi vị kỉ, muốn

anh

ấy giúp đỡ mình, lại

không

muốn có liên quan gì tới

anh

ấy, em cũng rất khó xử.”

“Trong lòng phải bỏ xuống được, còn

không

thì

không

bỏ xuống được đâu. Ai ở cùng Dật Hàng cũng lo được lo mất, điều kiện của nó tốt quá mà. Nhưng chị cảm thấy em

không

nên nghĩ quá nhiều, tối thiểu theo góc độ của bọn chị nhìn nhận, nó

thật

sự

thích em, là thích

thật

đấy, ngay cả chồng chị đều

nói

Dật Hàng rất

yêu

em. Là con

gái, có thể gặp được

một

đoạn tình

yêu

thăng trầm

không

tốt sao? Mặc kệ kết quả tốt hay xấu, mình

đã

được

yêu, vui vẻ cũng đáng giá mà, thanh xuân ngắn lắm, chờ đến lúc lớn tuổi rồi, muốn

yêu

cũng chẳng còn sức đâu.”

“anh

ấy……

thật

sự

thích em sao, em thấy bình thường mà.” Xét đến cùng, Hứa Lương Cầm



vẫn còn tự ti lắm.

“Chị còn chưa tốt nghiệp sơ trung

(cấp 2),

cũng vì chuyện đánh nhau mà bị đuổi học, vậy

thì

em

nói

sao Mạnh Tề lại coi trọng chị? Mới đầu chị cũng

không

tin, sau chị nghĩ cứ sống vui vẻ từng ngày

một

với Mạnh Tề là được, nhưng

đã

nhiều năm trôi qua,

anh

ấy vẫn tốt với chị như trước, điều kiện của em chẳng lẽ còn kém chị sao?”

Hứa Lương Cầm

không

thể tin nhìn Tôn Linh dịu dàng lịch

sự

này,

không

thể tin nổi dáng vẻ bốc đồng khi trẻ của Tôn Linh. Vì giúp Tống Dật Hàng, vị phu nhân này hi sinh lớn quá đấy, đem lịch sử đời mình

nói

ra nhưng



cảm động là được.

“Lương Cầm à, em mau trở về bàn ăn

đi, em

không

có ở đó, Dật Hàng

không

yên tâm

nói

chuyện với bọn

anh.” Lúc này Mạnh Tề

đã

đi

tới, vừa

nói

vừa kéo tay vợ mình,



cũng phải quay lại.

Hứa Lương Cầm đứng lên

đi

cùng bọn họ.

“Lương Cầm, có phải em lo lắng Trần Mĩ Nhạc

sẽ

gây phiền toái cho em hả?

anh

cũng

nói



rồi, về sau Trần Mĩ Nhạc

không

bước chân nổi vào công ty đâu.” Tống Dật Hàng kéo Hứa Lương Cầm vào lòng, sờ sờ mặt



an ủi.

“Đúng vậy, Lương Cầm à, công ty còn có

anh

mà, chút chuyện

nhỏ

này em đừng để trong lòng.” Vương Trung Minh cũng

nói

theo.

“Chẳng qua em cảm thấy mình

đang

khiến công ty gặp phải phiền toái thôi.” Hứa Lương Cầm băn khoăn.

“Đây làm gì coi là phiền toái, Dật Hàng còn dễ tính, bằng

không

thì

việc này giải quyết dễ hơn nhiều.” Vương Trung Minh hừ lạnh.

Hứa Lương Cầm cúi đầu

không

nói.

Chờ cơm nước xong xuôi, mọi người tạm biệt nhau,

không

biết lão Vương ở đây lúc nào

đã

lái xe tới rồi.

“Lên xe

đi,

anh

đưa em về.”

Ngồi vào trong xe, Hứa Lương Cầm

không

nói

chuyện với Tống Dật Hàng mà chỉ thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đến nhà trọ, Tống Dật Hàng xuống xe cùng Hứa Lương Cầm, đưa



đến tận cửa.

“Lương Cầm, em đừng lo lắng, cũng đừng làm khổ mình, ngày mai

anh

sẽ

gọi cho hiệu trưởng

anh

ta, nhất định bảo vệ công tác của Uông Tân Dương, cùng lắm

thì

anh

ủng hộ vài trang thiết bị là được. Về phần

nói

anh

ta vơ vét của cải trong hôn lễ

thì

dễ, để

anh

ta lấy tiền đó

đi

quyên góp các vùng khó khăn là được, Uông Tân Dương cũng

không

vi phạm pháp luật gì,

không

sao đâu.”

“không

phải em khó chịu vì Uông Tân Dương.” Giọng Hứa Lương Cầm có chút khàn khàn.

“anh

hiểu mà, chỉ cần bảo vệ công tác Uông Tân Dương, Trần Mĩ Nhạc

không

tìm em gây phiền toái nữa, là

anh

khiến em chịu ấm ức rồi.”

“Tống Dật Hàng, em khó chịu là vì bọn họ dám tạt chậu nước bẩn vào người

anh, cho rằng

anh

muốn trị Uông Tân Dương, hơn nữa từ đầu đến cuối là

anh

giúp em thôi, ấm ức

không

phải em,

anh

trả giá nhiều như thế, có đáng

không? Cơ bản chúng ta

không

thích hợp ở cùng với nhau đâu, thân phận này, dáng vẻ này, gia thế này, bối cảnh nữa, chênh lệch lớn quá còn gì,

anh

đứng

một

mình cũng

đã

hoàn hảo rồi,

một

khi tiếp xúc cùng bạn bè

anh, em thấy mình như thấp

một

bậc,

không

hợp nhau chút nào!

không

những thế còn lo lắng có khi nào

anh

thích



gái

khác vất bỏ em

một

lần nữa, loại cảm giác này đau khổ lắm!” Rốt cục Hứa Lương Cầm cũng

nói

được những lời từ trái tim.

Tống Dật Hàng lập tức ôm chặt Hứa Lương Cầm vào lòng mình, vỗ lưng



nhè

nhẹ, giọng dịu dàng trầm ấm: “anh

đều hiểu,

anh

hiểu hết mà. Về sau chỉ có mỗi em,

anh

không

gặp ai hết, chỉ hai người chúng ta thôi, chỉ có hai chúng ta.”

“thật

vậy à?” Hứa Lương Cầm ngẩng đầu, khóe mắt rưng rưng hỏi.

Tống Dật Hàng dịu dàng hôn lên môi Hứa Lương Cầm, trong mắt

không

che giấu nổi ý cười: “thật, mỗi ngày chúng ta đều ở bên cạnh nhau

không

rời xa, chuyện này

anh

cầu còn

không

được!”