Chương 48

Hang động quả nhiên cách đó không xa, khi Đạo Nguyên đặt nàng xuống, nàng lập tức nhìn thấy phía sau lưng của bộ y phục trước mặt dính đầy máu tươi của hắn.

Miệng vết thương của hắn lại bị nứt ra. Nàng tưởng rằng Đạo Nguyên sẽ nói gì đó nhưng Đạo Nguyên vẫn không nói lời nào mà đỡ nàng chậm rãi ngồi xuống, dựa vào vách động.

Đạo Nguyên nói: "Có một ít củi khô bên ngoài hang động, tuy rằng trời không lạnh, nhưng nếu có ánh lửa thì sẽ cảm thấy tốt hơn một chút."

Tại sao lại không tỏ ra đáng thương với nàng? Tại sao không nói với nàng là hắn tốt đến thế nào? Tại sao lại không xin nàng trả công cho hắn? Tá Khuynh có chút bực dọc mà dùng móng tay cào mạnh vào những tảng đá bên dưới.

Tại sao người này lại đối xử tốt với nàng như vậy mà không vì một mục đích nào.

Không, không có khả năng. Mọi người và mọi thứ đều có mục đích, chỉ là hắn vô cùng thông minh nên đã che giấu nó đủ sâu mà thôi.

Tá Khuynh nhắm mắt lại và ngừng suy nghĩ về chuyện này.

Đạo Nguyên đi ra ngoài rồi ôm vào một ít củi khô, lẳng lặng nhóm lửa. Mấy năm nay hắn đã đi du ngoạn khắp nơi, vì vậy các kỹ năng sinh tồn và dã ngoại của hắn đã đầy đủ từ lâu.

Thấy Tá Khuynh đang nhíu mày, vẻ mặt thì u ám. Đạo Nguyên nhất thời cảm thấy bầu không khí có chút gượng gạo, đành phải nói: "Vòng tay của Tôn Thượng rất lợi hại."

Tá Khuynh mở mắt ra, nhìn về phía Huyết Tâm trên cổ tay của mình, một lúc lâu sau mới nói: "Là của Tu Mộc tặng."



Khi đó nàng bị Chưởng môn đánh bị thương, khiến nàng nôn ra máu rồi dính lên chiếc vòng Ngọc Tâm. Vòng Ngọc Tâm của nàng bị Ma huyết ảnh hưởng, khiến Khí Linh thức tỉnh, rồi cắn nuốt Ma Lôi khi cùng nàng nhập ma.

Sau ngày hôm đó, vòng tay Ngọc Tâm lập tức trở thành vòng tay Huyết Tâm.

Nàng vốn định vứt bỏ chiếc vòng tay này đi, nhưng những lời nói của Khí Linh luôn chiếm được cảm tình của nàng.

Nghĩ đến sự tâng bốc yêu mến của Huyết Tâm, khóa miệng của Tá Khuynh xuất hiện nụ cười, nàng dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào thân vòng Huyết Tâm.

Đạo Nguyên thấy Tá Khuynh nhìn chằm chằm vào món đồ cũ mà vị hôn phu đã tặng cho nàng, trong mắt thì mang theo vài phần ý cười, còn dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve nó khiến hắn không thể không nghĩ: Vị Ma Tôn này rất có tình ý.

Sau đó, hắn nhớ tới trong nguyên tác, Tu Mộc vì cứu nữ chính Thanh Ly mà chém nàng khiến nàng nhập ma, nên cảm thấy nữ nhân vật phản diện này thật sự rất đáng thương, vì vậy không nhịn được mà nói: "Khó trách ngươi ghét Thanh Ly và muốn gϊếŧ nàng ấy như vậy."

Nếu là hắn, hắn cũng muốn xé đôi cẩu nam nữ này thành trăm mảnh.

Tá Khuynh nhìn hắn một cái, rồi thản nhiên nói: "Ta không ghét nàng ta."

“A?” Đạo Nguyên kinh ngạc, phản diện không ghét nhân vật chính? Nhân vật phản diện vậy mà lại không ghét nhân vật chính?

Tá Khuynh suy nghĩ, rồi mỉm cười nói: "Nàng ta là màu trắng."

Đạo Nguyên nhìn nụ cười của Tá Khuynh mà lâm vào trầm mặc.



Trong chốc lát, hắn nhớ đến ngày hôm đó có thấy bên trong nhóm thảo luận, có người giơ cao lá cờ couple Khuynh Ly và hô to vạn tuế. Một lúc sau thì nhớ ra thiết lập của cuốn sách này, đó là mọi người đều yêu thích nữ chính Thanh Ly. Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt và tâm trạng của hắn đều trở nên phức tạp.

Tá Khuynh không biết trong lòng Đạo Nguyên đang suy nghĩ điều gì, nhưng nàng nhìn thấy một lớp sương mù cực mỏng đang bao quanh thân của Đạo Nguyên.

Bắt đầu từ một ngày nọ khi nàng còn là một đứa trẻ, nàng đột nhiên có thể nhìn thấy thứ giống như sương mù bao phủ xung quanh mọi người.

Làn sương mù đó, chỉ có nàng mới có thể nhìn thấy. Màu của sương mù có màu trắng nhạt, có màu vàng đậm và có cả xám mờ.

Nàng thường có thể nhìn thấy màu sắc của tầng sương mù đó càng ngày càng đậm, sau này nàng mới biết được tầng sương mù đó chính là hiện thân của tà niệm trong lòng mỗi người, tội ác và du͙© vọиɠ càng dày đặc thì màu sắc càng đậm.

Màu sắc của mỗi người đều rất phức tạp, một người làm sao có thể không có du͙© vọиɠ, không có chấp niệm, không có ác ý?

Nhưng nàng đã nhìn thấy điều đó ở hai người, sương mù trên cơ thể của họ là một màu trắng tinh khiết.

Đó là Đạo Nguyên và Thanh Ly.

Tá Khuynh lại nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Ta muốn gϊếŧ nàng ta chính là bởi vì nàng ta đáng chết."

Mọi thứ trên đời này đều đáng chết.