Chương 47

Tá Khuynh buông tay ra, mím chặt môi không nói gì. Đạo Nguyên cười an ủi nàng rồi khập khiễng biến mất dần vào trong rừng.

Tá Khuynh cúi đầu, nhìn chằm chằm viên đan dược trong tay, nhưng không ăn nó.

Nàng vẫn không dám hoàn toàn tin tưởng Đạo Nguyên, thậm chí nàng càng không nghĩ là Đạo Nguyên nhất định sẽ trở về.

Nàng nhắm mắt lại vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt như hổ rình mồi của những yêu vật trong rừng, chúng nó khao khát máu tươi của nàng, nhưng lại sợ sự tàn bạo của nàng.

Những tiểu yêu vật này đều quá yếu, hấp thu chúng nó thì có thể khiến Ma khí của nàng dồi dào hơn một chút, nhưng chỉ là một chút mà thôi.

Nhưng đối với Tá Khuynh bây giờ, dù cho ruồi bọ có nhỏ đến đâu thì đó vẫn là thịt.

Nàng chộp lấy đầu của một con yêu xà trong đống thi thể bên cạnh, không chút do dự mà dùng răng của yêu xà đâm vào da thịt của mình, rồi nhìn máu tươi từ cánh tay tái nhợt nhỏ xuống rồi thấm xuống đất.

Muốn thu hút càng nhiều ma vật hơn thì càng cần nhiều máu hơn.

Không bao lâu sau, lập tức xa xa gần gần xung quanh nàng xuất hiện một vòng tròn nửa người nửa tiểu yêu không đâu vào đâu, chúng chỉ đứng xung quanh cách xa nàng ba mét, chúng bị mùi máu tươi hấp dẫn nên như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm nàng, vừa sợ sệt vừa khao khát.

Một con hồ yêu cầm đầu trong đám tiểu yêu do dự mà đi xung quanh Tá Khuynh một vài vòng.



Tá Khuynh xé rách vết thương trên cánh tay khiến máu chảy ra nhiều hơn. Bị mùi máu tanh nồng nặc kí©h thí©ɧ, ánh mắt của hồ yêu sáng rực lên một ánh sáng xanh, sau đó ngẩng cao đầu, phát ra một tiếng kêu quỷ dị.

Tiếng kêu kia là tín hiệu, đám tiểu yêu không bàn mà cùng nhau kêu lên theo con hồ yêu, tiếng kêu khiến Tá Khuynh đau cả tai.

Sau đó, trong nháy mắt, đám tiểu yêu đang ở đó cùng lúc lao về phía Tá Khuynh từ bốn phương tám hướng, đưa ra răng nanh sắc nhọn, như muốn xé nàng thành từng mảnh nhỏ.

Đôi mắt của Tá Khuynh sáng lên. Đây là chuyện đã quen thuộc với nàng, là thời khắc tàn sát.

Khi Đạo Nguyên quay lại thì đã thấy Tá Khuynh đang nhắm hai mắt và nằm giữa một vòng tròn thi thể.

Trên người nàng bê bết máu, tóc cũng bết lại cùng với máu thành một cục, khuôn mặt thì tái nhợt.

Đạo Nguyên cảm thấy bản thân chỉ vừa mới rời đi được một lúc, lại không nghĩ tới rằng khi hắn quay trở lại thì nhìn thấy dáng vẻ này của Tá Khuynh. Xem ra khi không có hắn ở đây, Tá Khuynh đã bị một đám yêu bao vây và tấn công.

Hắn quăng tấm ván gỗ trong tay đi, hốt hoảng lao về phía trước để bắt mạch cho Tá Khuynh.

May mà mạch tượng của Tá Khuynh ổn định. Đạo Nguyên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng phát hiện ra điều kỳ lạ, tuy là hơi thở của Tá Khuynh khá yếu ớt, nhưng tình trạng vết thương đã hồi phục rất nhiều so với trước đó.

Trên người nàng có không ít vết thương nhỏ, nhưng không có vết thương nào trí mạng.



Đạo Nguyên thở dài, ngồi xổm xuống nhặt lại tấm ván gỗ vừa vứt đi, rồi xé y phục và cẩn thận băng bó cái chân đang bị thương của Tá Khuynh.

Sau đó, hắn lại lấy thuốc trị thương từ trong ngực ra, tỉ mỉ rắc lên những vết thương trên người của Tá Khuynh rồi băng bó từng cái một thật tốt.

Hắn ngẩng đầu lên thì thấy Tá Khuynh không biết đã mở mắt từ khi nào, đôi mắt màu đỏ tươi đó đang nhìn hắn không chớp mắt.

"Ngươi tỉnh rồi." Đạo Nguyên vui mừng nói: "Đúng lúc ta đang đi tìm ván thì nhìn thấy một hang động rất cạn, trời đã tối rồi, để ta cõng ngươi đi vào trong đó."

Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua thi thể của những con tiểu yêu trên mặt đất. Ở trong rừng thật sự không an toàn.

Tá Khuynh không nói, Đạo Nguyên dùng sức đỡ nàng lên, để hai tay của nàng vịn vào cây, sau đó xoay người, cơ thể nửa ngồi xổm xuống, nói: "Lên đi."

Tá Khuynh nhìn chằm chằm vào vết thương dữ tợn trên lưng hắn, vết thương đó là do roi của Nam Huyền Tử quất, máu thịt đã dính đầy lên y phục của hắn, thoạt nhìn thì có vẻ như nó không được xử lý đúng cách.

Có phải là hắn đang cố ý thể hiện rõ ràng rằng hắn đang đối xử với nàng rất tốt không? Nàng cũng đã gặp loại người như này nhiều rồi.

Nàng đột ngột nhoài người lên lưng hắn thật mạnh mà không có chút nể nang gì.

Nàng đã tưởng rằng Đạo Nguyên sẽ đau đớn la lên rồi sẽ chế nhạo hay nói chút gì đó, ít nhất cũng sẽ không như bây giờ, cái gì cũng không nói mà vững vàng cõng nàng trên lưng rồi yên lặng bước từng bước đi về phía trước.