Chương 13

Nam hài cầm con dao găm đi về phía nàng, vừa nuốt nước bọt vừa nói: “Chỉ cần ngươi đánh đổi một chút, chúng ta đều có thể sống sót.”

Nàng điên cuồng lắc đầu nhưng thân thể lại vô cùng nặng nề, không thể động đậy được, chỉ có thể chậm rãi lùi về phía sau, mắt nhìn chằm chằm vào nam hài đang cầm con dao găm cùn từ từ cắt vào chân nàng.

Cơn đau điếng người khiến nàng co giật toàn thân, hai tay hai chân bị dây thừng trói chặt không cách nào giãy giụa được.

Nam hài từ chân nàng cắt ra một miếng thịt, điên cuồng nhét nó vào miệng, nhai sống miếng thịt đùi của nàng. Máu của nàng ven theo khóe miệng hắn ta chảy xuống vai hàm rồi nhỏ xuống đất, sau đó liền biến thành màu đen.

Thật kinh tởm. Thật kinh tởm. Thật kinh tởm.

Chẳng mấy chốc, nam hài đó đã ngấu nghiến miếng thịt còn nguyên da như một con hổ đói. Trong mắt hắn ta hiện lên một tia tàn nhẫn, hắn ta nhìn nàng nói: “Ăn thêm miếng nữa, ta sẽ đủ sức bảo vệ ngươi.”

Hắn ta cầm con dao găm lên, lưỡi dao lại lần nữa nhắm chuẩn vào đùi nàng.

Không…

Tá Khuynh đột nhiên mở mắt ra, đập vào mắt là một đỉnh lều màu đen, bên trên là những sợi chỉ đen, vàng, đỏ đan vào nhau tạo thành chín con ma long nhe nanh múa vuốt, sống động như thật. Là một giấc mơ, đã rất lâu rồi nàng không hề nằm mơ nữa.

Tá Khuynh chớp chớp mắt, muốn ngồi dậy nhưng toàn thân lại đau nhức chịu không nổi, không còn chút sức lực nào.

Nàng cau mày, ngọ ngoậy muốn ngồi dậy, nghe thấy động tĩnh của nàng, bên cạnh lập tức có người cúi xuống đỡ nàng ngồi dậy, sau đó vội vàng quỳ xuống, vui mừng khôn xiết nói: “Ma Tôn đại nhân tỉnh rồi!”

“Ma Tôn… đại nhân…?” Nàng trợn tròn mắt, nhìn người trước mặt mình.

Nữ tử trước mặt nàng tướng mạo vô cùng kiều mị, trang điểm diêm dúa loè loẹt, cặp đồi cao ấn tượng không chút ngần ngại để lộ ra hơn một nửa, quần áo bên dưới chỉ ngắn đến đùi, phóng khoáng phơi bày đôi chân thon thả trắng nõn ra bên ngoài.

Nữ tử quỳ gối trước giường nàng, vừa nũng nịu vừa thở dài nói: “Tôn Thượng, những ngày người không có ở đây, bọn ta bị đám cẩu đạo sĩ tiên tu bắt nạt rất thảm.” Nàng ấy nước mắt lã chã: “Các thuộc hạ cuối cùng cũng đợi được người tỉnh lại rồi.”

Tá Khuynh sững sờ, nàng nhìn quanh hoàn cảnh xung quanh, phát hiện mình đang ở trong một phòng ngủ được trang trí rất sang trọng, điều kỳ dị trong căn phòng tráng lệ nguy nga này là trên tường treo đầy đồ trang trí làm bằng đầu lâu yêu thú.



Nàng cúi đầu xuống, hoa văn trên chăn cũng là hình chín con ma long được dệt bằng chỉ vàng, chỉ đỏ, dưới chân giường còn có một lớp lông yêu thú dày cộp.

Nàng hỏi: “Tại sao ta lại ở đây?”

“Là Mặc Vận đại nhân đã cứu người, đưa người về đây.”

Tá Khuynh chớp chớp mắt, nàng đưa tay ra, một luồng Ma khí dày đặc nhanh chóng tập trung trên cánh tay nàng, nàng khẽ đưa tay vung luồng Ma khí ấy một cái, Ma khí lập tức bay đến bên tai người nữ tử kiều mị, đập vào đỉnh phòng, cả căn phòng ngay lập tức rầm rầm sập đổ.

Tá Khuynh lại biến ra một vòng kết giới, bao bọc toàn bộ chiếc giường và người nữ tử lại, cách li đống gạch đổ nát ở bên ngoài.

Người nữ nhân thẫn thờ nhìn những xà nhà rơi xuống đất.

Tá Khuynh nhìn chằm chằm vào tay mình, bình tĩnh nói: “Ta thật sự đã trở nên mạnh rồi, không phải là mơ.”

Không phải là mạnh hơn một chút, nàng nhắm mắt lại, thử vận công công lực, cảm nhận được một nguồn sức mạnh vừa lạ vừa quen đang chuyển động trong cơ thể nàng, mặc dù Ma khí trong đan điền của nàng chỉ còn sót lại một ít dưới đáy, nhưng vẫn vô cùng lớn mạnh không có gì có thể sánh nổi.

Lúc này, một bóng người cao to mặc bộ đồ đen, đội chiếc mũ màu đen từ cánh cửa vừa bị đổ nát đi vào, người nữ nhân đang quỳ trên mặt đất lập tức quay đầu lại, cung kính nói: “Mặc Vận đại nhân.”

Mặc Vận gật đầu với nữ nhân ấy rồi đưa mắt nhìn Tá Khuynh vừa mới mở mắt đang ngồi trên giường, nói: “Ma Tôn đại nhân tỉnh rồi.”

Thật kỳ lạ, Mặc Vận - người được các chưởng môn, trưởng lão kiêng kị giờ lại xưng nàng là Ma Tôn đại nhân. Tá Khuynh bật cười, nàng bị ép mất đi tất cả giờ tự dưng lại có tất cả mọi thứ. Cảm giác này, thật sự rất khó diễn tả.

Mặc Vận nhìn nữ nhân đang ngồi trên mặt đất: “Hân Nhi, chuyện gì đây?” Mắt hắn ta rơi vào những đống gạch đá vụn nằm trên mặt đất.

Nghĩ lại chắc có lẽ là hắn ta bị thu hút bởi tiếng căn phòng bị sụp đổ. Nàng thay Hân Nhi trả lời: “Ta làm đó.”

Nàng hất tay giải trừ kết giới của mình, nhảy xuống giường, không hề để ý dùng đôi chân trần giẫm lên đống gạch đá vỡ vụn trên mặt đất, khoan khoái dang rộng hai cánh tay mình, nhắm mặt lại, cảm nhận bầu không khí của vùng trời Ma tộc và những thứ thuộc thế giới của nàng.