Chương 14

“Tôn Thượng, đi giày vào, cẩn thận những mảnh vụn dưới đất đâm vào chân.” Hân Nhi ở phía sau nàng lo lắng nói.

Tá Khuynh không trả lời nàng ấy, nàng mở mắt ra, quay đầu nhìn Mặc Vận, nói: “Khi nào chúng ta đi gϊếŧ người?” Trong đôi mắt đỏ tươi của nàng ánh lên ánh sáng lấp lánh, trong nét mặt vui vẻ hiện lên vài phần ngây thơ, giọng điệu thoải mái giống như đang hỏi sáng nay ăn gì vậy.

Mặc Vận kinh ngạc đáp: “Chỉ cần người muốn, bất cứ lúc nào cũng được.”

“Vậy thì bây giờ đi.”



Xác chết vương vãi khắp nơi, máu chảy thành sông, Tá Khuynh dùng chân trần giẫm lên những mảnh xác chết trên mặt đất, nhảy lên nhảy xuống nghiền chúng thành những đống thịt nhão như đang giẫm bóng nước.

Mái tóc dài của nàng xõa ra, bộ quần áo trắng tinh trên người dường như đã thấm đẫm máu.

Mặc Vận lẳng lặng đi theo sau lưng nàng, nhìn những hành động điên cuồng của nàng, không nói một lời.

Cuối cùng, Tá Khuynh cũng mệt rồi, nàng dừng động tác dưới chân lại, giơ tay lau lau những giọt mồ hôi không hề tồn tại trên trán, mà lau mặt mình thành một mặt đầy máu. Nàng hít một hơi thật sâu, bật cười vô cùng vui vẻ.

“Người đã *đồ quang ba trấn rồi.” Mặc Vận ở phía sau nàng nói.

*Đồ quang: tàn sát

“Ừm.” Nàng ngước đầu nhìn lên không trung, những nỗi oán hận và sự đau khổ của các linh hồn đã chết phiêu dạt giữa không trung đang gào thét với nàng, nàng vươn tay ra, những nỗi oán hận đó được nàng hấp thụ vào trong cơ thể, biến chúng thành sức mạnh của riêng nàng.

Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận luồng Ma khí đang dần dần trở nên mạnh mẽ trong đan điền của nàng, nói: “Không biết tại sao, ta vẫn luôn cảm thấy rằng trong nơi tối tăm mù mịt này, có một khoảng cách mà ta chưa từng vượt qua được, ngươi có biết đó là gì không?”

Nàng quay lại, nhìn về phía Mặc Vận, Mặc Vận là người đầu tiên tin rằng lời tiên đoán sẽ trở thành sự thật, nếu như nói có người hiểu rõ về chuyện này, thì đó chính là hắn ta.



Mặc Vận trầm tư một lát, đáp: “Không biết Ma Tôn người… có phải vẫn còn nhớ đến những chuyện cũ lúc còn tu tiên?” Ánh mắt Mặc Vận mang theo vài phần dò thám cùng cảnh giác.

Ngẫm lại cũng thật nực cười, Mặc Vận không ngờ Ma Tôn vậy mà lại đi tu tiên. Tiên ma tương tranh, hắn ta không chắc trong lòng Ma Tôn có phải vẫn còn mang ý nghĩ tu tiên hay không, nhưng Thánh Nữ tiên tu đã hiện thân, người duy nhất có thể chống lại Thánh Nữ chỉ có một mình Ma Tôn mà thôi. Hắn ta chỉ có thể tuỳ tiện thử một chút thôi.

“Đương nhiên phải nhớ rồi.” Tá Khuynh thản nhiên nói: “Ở đó vẫn còn rất nhiều người đáng lẽ ra nên chết nhưng vẫn còn sống sờ sờ mà.”

Mặc Vận trầm tư một lúc, trả lời: “Ta từng đọc qua sách cổ, trong đó có nói rằng: Ma Thần và Thánh Thần tương sinh tương khắc. Thánh Nữ trời sinh cao siêu, được vạn người yêu mến, khó vứt bỏ lòng thương thế gian, muốn phi thăng thành Thánh Thần, cần phải từ bỏ những du͙© vọиɠ cuối cùng trong lòng. Còn Ma Tôn trời sinh khốn khó, trọng tình trọng nghĩa, nhưng cả đời lại phải chịu đủ mọi sự phản bội và giày vò, muốn phi thăng thành Ma Thần, cần phải… buông bỏ chút thiện ý cuối cùng trong lòng.”

“Chút thiện ý cuối cùng trong lòng?” Tá Khuynh cảm thấy thật nực cười, chân nàng giẫm lên những xác chết trước mặt, lạnh lùng nói: “Thiện ý, ta chưa từng có thứ đó.”

Mặc Vận nhìn cảnh tượng bi thảm chất đầy xác chết trước mặt, cho đó là điều hiển nhiên.

Nhưng nếu như những lời Mặc Vận nói là thật, sự thật đã bày ngay trước mặt, nàng chính là chưa phi thăng.

Trong lòng Tá Khuynh cũng không hoàn toàn tin những lời mà Mặc Vận nói, giống như những gì Mặc Vận miêu tả trong lời tiên đoán, cả đời nàng sống trong sự phản bội, luôn nửa tin nửa nghi vào lời nói của những người khác.

Nàng biết Mặc Vận kiêng dè nàng, vừa không tin tưởng nàng, vừa lo sợ nàng đoạt quyền, nàng liền nói: “Ta không có hứng thú với việc thống ngự Ma tộc, vẫn là để cho ngươi làm điều đó đi. Ta chỉ có một mục tiêu duy nhất, chính là trở nên mạnh hơn, sau đó gϊếŧ hết tất cả những người nên chết.”

Mặc Vận lập tức quỳ một gối xuống đất, đáp: “Thuộc hạ tình nguyện giúp đỡ Ma Tôn một tay.”

Tá Khuynh chớp chớp mắt, nói: “Chúng ta về đi, đưa ta đi xem quyển sách cổ mà ngươi nói.”



“Hàng ngàn năm trước…” Tá Khuynh đọc những văn tự trong sách.

Trong sách viết rằng, hàng ngàn năm trước từng có một lỗ hổng nối liền hư không tội ác tày trời với thế giới hiện tại, Ma Thần sinh ra trong hư không, đem đến cho thế giới sự ác độc và thống khổ. Sau khi Thánh Thần gϊếŧ chết Ma Thần làm việc ác, đã hy sinh thân mình để phong ấn lấp đầy lỗ hổng trong hư không, dùng tính mạng mình để chặn nỗi oán hận vô tận đang luân chuyển trong thế giới hư không bên kia.