Chương 9

Nói đến phần sau, thanh âm Chung Lương càng ngày càng thấp, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt cũng không kiểm soát được mà đỏ lên.

Dòm Chung Lương đỏ mặt, Bích Châu nhíu mày, trầm giọng: “Đại nhân bây giờ không còn thích nam sủng, nếu đệ muốn ở lại trong phủ, cũng đừng làm những chuyện đại nhân ghét.”

Chung Lương khéo léo đáp dạ.

____

Cùng lúc, tại tòa nhà của Liễu Hi Vi.

Đêm tối mịt mờ, trong phòng u ám.

Liễu Hi Vi cùng Đoan Mộc Văn Cảnh nằm trên giường, bầu không khí giữa hai người đầy ngọt ngào, vô cùng ái muội.

Liễu Hi Vi trước mặt Trang Đỗ Tín hung hăng càn quấy bao nhiêu thì trước mặt Đoan Mộc Văn Cảnh lại hiền dịu bấy nhiêu. Y xấu hổ đưa ngón tay chọt vào l*иg ngực đối phương.

Liễu Hi Vi nũng nịu: “Quả nhiên ở với Văn Cảnh là vui vẻ nhất…”

Đoan Mộc Văn Cảnh cười cười, dịu dàng đem Liễu Hi Vi ôm vào trong lòng, tiện đà nói: “Sao lại không phải thế chứ?”

Liễu Hi Vi khẽ cười, nét mặt đong đầy ngọt ngào.

Đoan Mộc Văn Cảnh nhìn Liễu Hi Vi, con ngươi chợt lóe lên, bất thình lình lên tiếng: “Được rồi, ta nghe nói Trang Đỗ Tín đã đuổi hết tất cả nam sủng trong phủ, đến ngươi cũng bị đuổi ra ngoài?”

Nhắc tới ba chữ Trang Đỗ Tín, ánh mắt Liễu Hi Vi trở nên khinh miệt. Y nhớ lại ban ngày Trang Đỗ Tín mặt không đổi ra lệnh Bích Châu đuổi y đi, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Liễu Hi Vi cắn răng nói: “Đừng nhắc tới người này trước mặt ta!”

Đoan Mộc Văn Cảnh nhẹ nhàng nói: “Đừng nổi nóng, ngươi tức giận trông rất khó coi.”

Nghe vậy, Liễu Hi Vi buồn bực cong môi: “Nhưng ta rất bực, ngươi không biết hôm nay hắn đối xử thế nào với ta đâu!”

Đoan Mộc Văn Cảnh vỗ lưng ý trấn an, sau đó dịu dàng bảo: “Ta thấy Trang Đỗ Tín đuổi tất cả nam sủng trong phủ đi, chắc là muốn làm cho ngươi vui. Kết quả ngươi không những không vui mà còn quay lại chất vấn hắn, vì vậy trong lúc tức giận đã nói nặng với ngươi. Theo ta thấy, dựa theo tính tình Trang Đỗ Tín, không quá ba ngày sẽ phái người ra ngoài tìm ngươi.”

Liễu Hi Vi hừ nhẹ: “Ta đã nói với Trang Đỗ Tín, sau này hắn có quỳ lạy xin ta trở về, ta cũng sẽ không quay về!”

Không quay về?

Đoan Mộc Văn Cảnh nhíu mày.

Không quay về thì bạc ở đâu ra nữa?

Đoan Mộc Văn Cảnh nhìn nét mặc tức giận của Liễu Hi Vi, không nói ra miệng.

Đoan Mộc Văn Cảnh kiềm nén sự bực tức dưới lòng, cười cười nói: “Trang Đỗ Tín đã nói gì với ngươi?”

Nói đến đây, Liễu Hi Vi không khỏi càng tức giận: “Ngươi biết Trang Đỗ Tín hôm nay đã nói gì không? Hắn không để cho ta lấy bạc còn chưa nói, lại dám để tiểu tiện tì trong phủ đuổi ta đi! Ta tức chết mất!”

Liễu Hi Vi tức giận chui vào trong lòng Đoan Mộc Văn Cảnh, bên kia Đoan Mộc Văn Cảnh nghe xong, nhíu mày lại, theo bản năng hỏi ngược lại: “Ngươi nói… chính là Trang Đỗ Tín?”

Nếu như chỉ là đuổi Liễu Hi Vi đi, có thể nói lúc đó Trang Đỗ Tín giận dỗi, làm quá lên một tí. Còn nếu là không cho Liễu Hi Vi lấy bạc? Trang Đỗ Tín từ trước đến nay sống phóng khoáng, cho dù là đánh cuộc, cũng không có khả năng không cho bạc.

Liễu Hi Vi tức giận vô cùng: “Không phải hắn thì là ai?”

Đoan Mộc Văn Cảnh trong bụng nghi ngờ, đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền giả vờ buộc miệng: “Được rồi Hi Vi, trong nhà còn nhiều bạc kia mà?”

Liễu Hi Vi nhớ lại, trả lời: “Ta nhớ là trong nhà còn hơn năm nghìn hai!”

Hiển nhiên là hơn năm nghìn lượng này là từ Trang Đỗ Tín mà ra.

Nghe bảo là hơn năm nghìn lượng, nét mặt Đoan Mộc Văn Cảnh lại càng khó coi hơn. Nhưng Liễu Hi Vi lại cởi mở không ít.

Liễu Hi Vi nhảy cẫng lên bảo: “Mộc Cảnh đừng lo lắng, năm nghìn lượng này đủ để chúng ta dùng rồi. Chúng ta sẽ cầm năm nghìn lượng này ra kinh doanh, sau này không cần tìm Trang Đỗ Tín ngu xuẩn kia nữa!”

Đoan Mộc Văn Cảnh đáp lời lấy lệ, nhưng biểu cảm vẫn là mặt ủ mày chau.

Đoan Mộc Văn Cảnh có một dự cảm xấu.

Việc xuyên qua cũng đã xảy ra rồi, ngoại trừ chấp nhận cũng không còn cách nào khác.

Nếu không muốn cuộc sống càng ngày càng đi xuống, thì chỉ có hai chữ.

— ngân lượng.

Mặc dù thoạt nhìn Trang phủ là thế gia đại nghiệp, Trang Đỗ Tín lại là quan huyện, nhưng dù sao thì hồi trước phải nuôi một đám nam sủng như vây, Tô Biện không xác định được trong phủ còn bao nhiêu bạc để hắn có thể an ổn mà sống.

Ngày kế tiếp, sau khi dùng cơm xong, Tô Biện không nhìn lại nói: “Bảo phòng thu chi đem sổ sách đến cho ta xem.”

Bích Châu ngẩn ra, đáp vâng.

Bích Châu ra khỏi đại sảnh, đi tới phòng thu chi.

Bích Châu đứng ngoài phòng gõ cửa: “Sổ trưởng tiên sinh có ở đây không?”

Trưởng phòng thu chi từ trong phòng đi ra, cười ha hả hỏi: “Có chuyện gì thế Bích Châu cô nương?”

Bích Châu nói: “Đại nhân bảo ông đem sổ sách tới cho ngài xem qua.”

Bích Châu vừa dứt lời, nét mặt trưởng phòng lập tức thay đổi.

Trưởng phòng thanh âm hơi phát run nói: “Sao đột nhiên đại nhân lại muốn xem sổ sách? Không phải là cho tới nay cũng chưa từng kiểm tra sao?”

Nghe nói như thế, Bích Châu khẽ cười: “Tiểu nữ cũng không biết, từ hôm qua đại nhân giống như đã thay đổi tính tình, đem nam sủng trong phủ đuổi đi, thậm chí Liễu công tử cũng không giữ lại.”

Trưởng phòng kinh ngạc, trong lòng có dự cảm bất thường.

Tiếp đó, Bích Châu nói: “Đại nhân bây giờ không được vui, ông đừng ở chỗ này ngớ ra nữa, mau đem sổ sách đưa cho đại nhân đi, đừng làm ngài tức giận thêm.”

Trưởng phòng mồ hôi đầy đầu, đang tính thoái thác nhưng Bích Châu hoàn toàn không cho ông cơ hội.

Bích Châu lướt qua ông, trực tiếp đi vào trong: “Sổ sách để đâu? Tiểu nữ trực tiếp đem cho đại nhân.”

Trưởng phòng lắp bắp: “Hay là để ta đem đi, sổ sách là do ta làm, đại nhân hỏi gì thì chỉ có ta mới trả lời được.”

Trưởng phòng một bên ôm sổ sách, một bên chột dạ nghĩ: Đại nhân chỉ biết chơi bời, bây giờ muốn xem sổ sách, chắc cũng không nhìn ra cái gì…