Chương 8

Nhân vật chính là đang dụ dỗ vị thành niên cùng với gián tiếp cưỡиɠ ɖâʍ!

Thảo nào ai nhìn cũng bảo ghê tởm.

Tô Biện nhìn tình cảnh trước mắt mà cảm thấy đau đầu.

Sau đó, hắn xông ra ngoài cửa thét lên: “Bích Châu!”

Bích Châu đang ngủ ở phòng bên cạnh nghe được tiếng thét, vội vàng mặc quần áo bò dậy.

Bích Châu đẩy cửa phòng: “Đại nhân cần gì phải…”

Còn chưa nói hết lời lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người.

Tô Biện đỡ trán: “Đuổi đi.”

Chung Lương tuổi nhỏ, chưa hiểu chuyện đời.

Mặc dù đã mười sáu tuổi nhưng gia cảnh thiếu thốn, cho nên chẳng bao giờ đến trường học, cũng chưa từng ra ngoài trải nghiệm. Nó phụ trách giúp đỡ trong phòng bếp, mỗi ngày đều sinh hoạt trong phủ, ra khỏi phòng bếp nếu không phải là nhìn Trang Đỗ Tin ở trong sân tình nùng ý mật, thì chính là nhìn Trang Đỗ Tín rụt rè theo đuổi phía sau Liễu Hi Vi.

Bị sự trụy lạc của Trang Đỗ Tín ảnh hưởng, đừng nói hai chữ trinh tiết viết thế nào, căn bản khái niệm về trinh tiết còn không biết. Cho nên khi Trang Đỗ Tín kêu y mỗi buổi tối cách ba ngày tới phòng hắn, ngậm cái thứ kia, Chung Lương chỉ cảm thấy mùi vị có chút mặn, thứ phóng ra vị là lạ, ngoài ra không có cảm tưởng gì khác.

Vì vậy mà nhìn Tô Biện đen mặt, nó cũng không biết nguyên nhân do đâu.

Nhưng cảnh tượng Tô Biện dùng nửa ngày tuyệt tình đuổi hết đám nam sủng đã khắc sâu trong đầu. Sợ bản thân cũng sẽ bị đuổi khỏi phủ, Chung Lương không chút do dự khóc lên xin tha thứ.

Chung Lương méo miệng kêu khóc: “Nô tài sai rồi đại nhân…”

Tô Biện thờ ơ.

Chung Lương “lê hoa đái vũ” khóc: “Có phải tiểu Lương chọc đại nhân tức giận không? Đại nhân nói đi, tiểu Lương nhất định sẽ sửa…”

Tô Biện vẫn thờ ơ.

Chung Lương thấy Tô Biện không có phản ứng, khóc càng thêm dữ tợn.

Khóc đến đinh tai nhức óc, Tô Biện vốn ngủ không đủ bị ầm ĩ đến mức đầu muốn nứt ra.

Hắn xoa nhẹ mi tâm, lạnh giọng: “Còn đứng ngẩn ra làm gì?”

Hiện trường chỉ có ba người, Chung Lương đang đứng khóc, Bích Châu đứng một bên, cuối cùng là Tô Biện.

Tô Biện đang chỉ người nào, không nói cũng biết.

Bích Châu hoàn hồn, cung kính dạ vâng, sau đó tiến lên nói với Chung Lương: “Đại nhân đã lên tiếng, đệ đi theo ta.”

Chung Lương một bên khóc, một bên chậm rì xuống giường.

Ngay lúc Tô Biện cho rằng lỗ tai mình đã được yên tĩnh, bên tai đột nhiên vang lên tiếng “phì phò”. Tô Biện nhìn về phía thanh âm phát ra, chỉ thấy người trước mặt đỏ mắt quỳ dưới đất, mặc cho Bích Châu lôi kéo thế nào cũng không đi, điệu bộ giống như Tô Biện không cho nó ở lại phủ nó sẽ quỳ mãi như thế.

Tô Biện giật khóe mắt.

Chung Lương quỳ xuống, dập đầu “bang bang” xuống đất, vừa dập đầu vừa nói: “Tiểu Lương biết sai rồi, tiểu Lương sẽ không bao giờ tái phạm…”

Tô Biện đau đầu, hắn nhìn người đang dùng lực dập đầu trên đất, dáng vẻ hình như vẫn chưa thật sự biết mình sai ở đâu, vì vậy hỏi một câu: “Vậy ngươi sai ở đâu?”

Nghe vậy, thân hình Chung Lương dừng lại, nó mù mờ trả lời: “Không biết…”

Trong phòng liền tĩnh lặng.

Vài giây sau, Tô Biện mở miệng: “Bích Châu.”

Bích Châu tiến lên: “Dạ, đại nhân.”

Tô Biện: “Đuổi đi.”

Chung Lương thất kinh, ngẩng đầu lên chỉ thấy Tô Biện nét mặt lạnh đến cực điểm, con ngươi không có một gợn sóng nào, vẻ như là đã quyết. Nó lòng nóng như lửa đốt, khẩn trương mở miệng: “Đại nhân nô tài biết rồi, biết sai chỗ nào rồi!”

Tô Biện nhìn về phía y.

Chung Lương ngập ngừng nói: “Là vì tiểu Lương không hầu hạ tốt, cho nên đại nhân khó chịu…”

Tô Biện: “…”

Chung Lương thấy Tô Biện im lặng, cho là mình đã đánh đúng trọng tâm rồi, vì vậy không ngừng nói: “Đại nhân cho tiểu Lương… thêm một cơ hội, tiểu Lương nhất định sẽ phục vụ đại nhân đến thoải mái. Đừng nói chỉ là cái thứ kia, nếu đại nhân muốn tiểu Lương liếʍ chân, tiểu Lương cũng sẽ liếʍ ạ.”

Tô Biện: “…”

Gian phòng lần nữa lâm vào im lặng.

Tô Biện nhìn về phía Bích Châu: “Bích Châu.”

Bích Châu lên tiếng: “Vâng.”

Tô Biện: “Đuổi đi.”

Bích Châu: “Vâng.”

Chung Lương không rõ tại sao sắc mặt đại nhân càng thêm khó coi, nhưng thân thể theo bản năng ngẩng đầu lên, trên trán đã rịn máu.

Bích Châu đứng một bên không đành lòng nói: “Đại nhân, cha mẹ tiểu Lương đều đã mất, chỉ còn lại mình nó. Nếu đuổi nó ra khỏi phủ, nó cũng chỉ có thể lang thang bên ngoài…”

Tô Biện ngồi trên giường đưa mắt nhìn Chung Lương.

Chung Lương biết bò lên giường của hắn, căn bản cũng là do bị Trang Đỗ Tín lừa gạt. Nhìn bộ dạng mông lung của nó, có lẽ là đã làm gì cũng không biết.

Vài giây sau, Tô Biện lãnh đạm thu tầm mắt về.

Tô Biện nói: “Sau này không được ta cho phép thì cấm vào phòng.”

Chung Lương ngẩn ra, không kịp phản ứng, nhưng Bích Châu bên này đã nghe hiểu ý Tô Biện, lập tức kéo áo nó, nhỏ giọng nhắc nhở: “Còn đứng ngây ra làm gì, không biết tạ ơn đại nhân?”

Chung Lương lúc này mới hoàn hồn, hiểu được hàm ý của Tô Biện liền dập đầu xuống đất: “Tạ ơn đại nhân!”

Tô Biện nhạt nhẽo ừ, chỉ cảm thấy uể oải tột cùng.

Đầu tiên là bất thình lình xuyên qua đây, mở mắt ra thì gặp ngay một đám nam sủng, sau đó là phế vật Liễu công tử, buổi tối cũng không được yên tịnh, gặp thêm một cậu bé vị thành niên bị Trang Đỗ Tín lừa.

Tô Biện mệt mỏi.

Bích Châu thăm dò, thấy Tô Biện sắc mặt khó coi liền bình tĩnh dùng ánh mắt ra hiệu cho Chung Lương, hai người cùng nhau nói lời từ biệt rồi rón rén rời khỏi phòng.

Hai người lui ra, Chung Lương lặng lẽ quay đầu nhìn cửa phòng đã đóng lại, nhịn không được nhỏ giọng nói với Bích Châu: “Đại nhân so với trước đây dường như không giống lắm…”

Bích Châu biến sắc: “Cho dù có thay đổi thì cũng là đại nhân của chúng ta. Nếu đệ dám đồn bậy bạ, đại nhân không đuổi đệ đi thì ta cũng sẽ đuổi!”

Chung Lương thất kinh, vội vàng xua tay: “Không phải không phải không phải, Bích Châu tỷ, đệ không phải có ý này. Tiểu Lương ý là, đại nhân hôm nay nhìn rất anh tuấn…”