Chương 10

Ông lén bày trò trong sổ sách này, đại nhân có lẽ sẽ không nhìn ra.

Trưởng phòng hồi tưởng lại đại nhân ngày xưa bộ dạng trụy lạc, tự thuyết phục bản thân.

Sau đó, ông tin chắc mười phần đi phía sau Bích Châu, cùng nhau đi tới đại đường.

Nhưng ông không ngờ rằng, Trang Đỗ Tín này đã không còn là “Trang Đỗ Tín” ông biết.

Trong các, đã đổi thành người có thâm niên mấy năm, vô cùng nhạy cảm với chữ số… Tô Biện.

Trưởng phòng thu chi tràn đầy tự tin, nghĩ rằng với trí thông minh của đại nhân nhà mình thì tuyệt đối sẽ không nhìn ra mình đã động tay động chân trên sổ sách. Tuy nhiên khi bước vào đại sảnh, nhìn Tô Biện biểu cảm lạnh nhạt ngồi trên chủ vị trong đại đường, trưởng phòng thu chi bước chân mềm nhũn, sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Khuôn mặt rõ ràng giống nhau như đúc, quần áo cũng không thay đổi, thế nhưng nhìn qua lại đáng sợ hơn so với ngày xưa rất nhiều.

Hơn nữa, ông lại cảm nhận được trên người đại nhân có một khí thế bức người như có như không.

Vốn là đang chột dạ, bây giờ nhìn mặt Tô Biện như thế, bước chân ông càng đi không vững.

Trưởng phòng cúi đầu đi sau Bích Châu, không dám ngẩng đầu lên đối diện với Tô Biện.

Tô Biện mặt không đổi nhìn một lão già 60 tuổi hơn theo Bích Châu từ từ tiến vào đại sảnh, rồi dừng lại ngay trước mặt hắn.

Trưởng phòng cúi đầu, đem sổ sách trình lên.

Nhưng không nghĩ rằng Tô Biện lại không cầm lấy.

Chỉ thấy ánh mắt Tô Biện từ trên sổ sách nhìn xuống tới đỉnh đầu của trường phòng.

Tô Biện mở miệng: ” Sổ trưởng vì sao vẫn cúi đầu?”

Trưởng phòng run rẩy ngẩng đầu, nhìn Tô Biện. Bắt gặp đôi mắt đen sâu như nước của hắn, trưởng phòng không thể không phát run.

Kỳ lạ…

Sao trước đây ông lại không phát hiện đại nhân đáng sợ như vậy?

Trưởng phòng mỉa mai: “Là vì ta đối với đại nhân là một bụng kính trọng đấy ạ…”

Tô Biện nhàn nhạt “À?” một tiếng, hỏi ngược: “Không phải là vì chột dạ?”

Trưởng phòng sắc mặt trắng nhợt.

Ông vẫn tiếp tục chống đỡ: “Ta… ta không biết đại nhân đang nói gì…”

Tô Biện lành lạnh liếc nhìn ông, thấy ông giả ngu cũng không nói thêm nữa, trực tiếp cầm lấy sổ sách lật nhìn.

Tô Biện chậm rãi lật sổ, trên mặt không nhìn ra được biểu cảm gì. Mỗi lần lật một tờ, tim trưởng phòng liền vang lên tiếng thình thịch.

Ông tự an ủi, đại nhân nhà mình chắc là xem không hiểu đâu, dù có lật cũng sẽ không nhìn ra bất kỳ chỗ sai nào..

Nghĩ vậy, ông liền lấy lại sự bình tĩnh.

Sổ sách đều viết bằng thể chữ Phồn, mặc dù nhìn hơi phiền phức, nhưng Tô Biện cũng không đến mức không hiểu.

Sổ sách ghi chằng chịt hạng mục chi tiêu, chi ngân lượng, doanh thu các kiểu. Các ký tự giăng đầy toàn bộ sổ, nhìn hoa cả mắt.

Bích Châu lặng lẽ nhón chân lên lén nhìn sổ trên tay Tô Biện, vẻn vẹn một cái liếc mắt liền thu hồi tầm mắt thật nhanh.

Ừm… vì nhìn không hiểu.

Trưởng phòng thoáng nhìn biểu cảm Bích Châu, phút chốc lại càng yên tâm.

Lúc ông chắc chắn rằng đại nhân nhà mình xem không hiểu, Tô Biện lại lặng lẽ ngẩng đầu lên, nói ba chữ.

Tô Biện nói: “Ghi chép không đúng.”

Trưởng phòng cả kinh, nháy mắt trán ướt mồ hôi.

Đại nhân nhìn ra?

Không đúng, làm sao có thể?

Đại nhân chỉ biết chơi bời, làm sao biết cái gì gọi là sổ sách.

Thêm nữa, sổ sách này chữ nghĩa chằng chịt, ngay cả ông muốn nhìn ra được ghi chép sai cũng phải mất một hồi lâu. Làm sao đại nhân có thể vừa nhìn đã biết nó ghi sai?

— chắc chắn là đang dọa ông.

Trong mấy giây ngắn ngủi đó, tâm tình trưởng phòng ngàn trăm vạn mối, biểu cảm lo sợ trong nháy mắt biến thành bình tĩnh tự nhiên.

Trưởng phòng giữ suy nghĩ như vậy, điềm tĩnh hỏi ngược lại: “Đại nhân, trong phủ chi tiêu những gì ta đều nhớ kĩ, sao có thể sai? Đại nhân có phải đã nhìn lầm rồi không?”

Tô Biện thần sắc không đổi, gằn từng chữ: “Tháng Một năm nay thiếu mười hai lượng bạc, tháng Hai thiếu mười bảy lượng, tháng Ba thiếu ba trăm bốn mươi tám lượng, tháng Tư…”

Mỗi lần Tô Biện nói một câu, sắc mặt trưởng phòng lại tái đi một chút.

khi Tô Biện nói đến tháng Mười, trưởng phòng đã không còn đứng vững nữa.

Làm sao mà đại nhân biết được?

Không, phải nói là bằng cách nào mà đại nhân nhìn ra mỗi tháng thiếu mấy lượng??

Hẳn là đại nhân đâm bậy đâm bạ, may mắn nói trúng toàn bộ mà thôi.

Đúng vậy, nhất định là như vậy.

Trưởng phòng tự an ủi bản thân xong, há miệng tính ngụy biện, vừa nhìn lên thì thấy Tô biện dường như đã dự tính trước ông sẽ ba hoa ra sao, liền mặt không đổi nhìn ông mà đón lời: “Sổ trưởng còn muốn nói gì?”

Trưởng phòng thu chi tắt tiếng, dưới chân mềm nhĩn, lập cập quỳ xuống trước mặt Tô Biện.

Ông run rẩy nói: “Đại nhân… ta… ta chỉ là phút chốc bị quỷ nhập!”

Từ khi trưởng phòng thu chi bước vào đại đường, nét mặt Tô Biện khi biết được sổ sách ghi sai cũng đã không có chút phản ứng nào. Nhưng Bích Châu đứng một bên thì nghẹn họng, mắt mở thật lớn, biểu tình giống như là gặp quỷ.

Trưởng phòng tiên sinh ở Trang gia siêng năng công tác đã hơn hai mươi năm, nói ai là người trung thành tận tâm nhất ở Trang Gia, ngoài ông thì nàng cũng không nghĩ ra được người thứ hai.

Nhưng bây giờ, tiên sinh vậy mà lại lấy trộm bạc Trang gia, thậm chí lấy không dưới một lần?

Bích Châu bị tình cảnh trước mắt làm cho ngây người.

Cùng lúc đó, Bích Châu cũng không khỏi nổi lên nghi ngờ.

… Đại nhân sao có thể nhìn ra được?

Bích Châu không tài nào nghĩ ra, nhưng vừa nhìn lên chỉ thấy khuôn mặt đại nhân đạm mạc giống như đã sớm biết trước. Kết quả là, nàng cảm thấy đại nhân từ sáng hôm qua sau khi tỉnh lại, bỗng nhiên trở nên một người hoàn toàn khác, khiến nàng nhận không ra.

Ở bên kia, trưởng phòng quỳ rạp dưới đất, bắt đầu lắp ba lắp bắp nói hết tất cả mọi chuyện.

Trưởng phòng sợ hãi bảo: “Vì từ trước đến giờ đại nhân không ngó ngàng đến sổ sách, theo thời gian, ta không nhịn được mà có suy nghĩ bất chính. Nghĩ rằng đại nhân mỗi tháng đều cho Liễu công tử nhiều bạc như vậy, ta mỗi tháng giấu chỉ có mười mấy lượng bạc, chắc sẽ không có gì… Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, thứ ba,… sau đó thì không kiểm soát được nữa…”