Chương 6

Nói cách khác thì tình huống hiện tại của hắn là xuyên không, thậm chí còn xuyên vào tiểu thuyết của Tô Nhân, biến thành nhân vật chính của tiểu thuyết em hắn viết, Trang Đỗ Tín.

Chi tiết một chút, thì là biến thành một gã đồng tính thích đùa giỡn nam nhân trong tiểu thuyết của em gái hắn.

Hiện thực đáng sợ khiến Tô Biện yên lặng thật lâu.

Tô Biện lặng im không nói, Liễu Hi Vi tưởng hắn sợ liền hừ lạnh một tiếng.

Liễu Hi Vi hừ lạnh xong liền nói: “Ta muốn mua quần áo mới, bảo phòng thu chi trích một vạn lượng bạc cho ta”

Bích Châu nghe xong liền nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó nhịn không được mà nhỏ giọng: “Liễu công tử, loại quần áo tốt nhất cũng chỉ hơn mười lượng bạc, công tử lấy bạc hình như hơi nhiều…”

Liễu Hi Vi trừng mắt: “Ta với đại nhân đang nói chuyện, hạng nô tỳ như ngươi dám xen mồm?”

Thấy Liễu Hi Vi hùng hổ, Bích Châu chỉ đành ngượng ngùng rụt người: “Nô tỳ biết sai ạ, là do nô tỳ lắm mồm…”

Liễu Hi Vi vốn không có tính nhẫn nại, sau nửa ngày không thấy Tô Biện phản ứng liền không chịu nổi mà thúc giục: “Trang Đỗ Tín, lời ta mới nói ngươi có nghe không? Nhanh trả lời cho ta!”

Liễu Hi Vi thanh âm nâng cao làm cho Tô Biện tỉnh táo lại.

Nói đúng hơn là Tô Biện không thể không tỉnh lại sau khi đã nhận biết rõ thực tế.

Tô Biện ngẩng đầu nhìn Liễu Hi Vi.

Người trước mặt mày thanh mắt đẹp, tướng mạo trắng trẻo tuấn tú, khóe mắt điểm nốt ruồi càng làm tướng mạo trở nên hơn người, nhóm nam sủng mới nãy nếu so với người này hoàn toàn là không cùng cấp bậc.

Chỉ tiếc rằng, mặc dù tướng mạo không ai bì được, trên người hắn lại chỉ có tục khí của một con buôn. Ngoại trừ gương mặt thì cũng chẳng còn chỗ nào là nổi bật hơn người nữa.

Song, chỉ với gương mặt này cũng đủ khiến người khác phải động lòng.

Liếc thấy ánh mắt của Tô Biện nhìn mình, Liễu Hi Vi khinh bỉ xùy một tiếng.

Y từ lâu đã biết Trang Đỗ Tín bị gương mặt y làm cho chết mê chết mệt rồi. Người này giống hệt những nam tử nữ tử tầm thường khác, nông cạn đến tột cùng.

Không giống với y là người nho nhã, thấu tình đạt lý, bụng đầy chữ nghĩa, lại còn giỏi đoán ý người. Chỉ có những người thanh tao mới có thể hiểu ý y, thấu hiểu nỗi lòng của y.

Nghĩ tới văn sĩ Đoan Mộc Văn Cảnh, tim Liễu Hi Vi liền đập thình thịch.

Đúng vậy, người Liễu Hi Vi thích chính là văn sĩ Đoan Mộc Văn Cảnh.

Y mỗi lần tìm Trang Đỗ Tín yêu cầu nhiều bạc như vậy, cũng là vì Đoan Mộc Văn Cảnh kia.

Đoan Mộc Văn Cảnh thích vẽ tranh làm thơ, thế nhưng gia đình nghèo túng, căn bản là không mua nổi giấy mực, Liễu Hi Vi vô cùng đau lòng, vì vậy tìm Trang Đỗ Tín đòi bạc, sau đó đưa cho Đoan Mộc Văn Cảnh mua giấy mực bút vẽ các loại.

Không chỉ là mua giấy mực bút vẽ, còn mua cho Đoan Mộc Văn Cảnh quần áo, ngọc bội, trâm cài tóc các thứ.

Thậm chí còn mua thêm một căn nhà nhỏ ở ngoại ô, hai người thỉnh thoảng ở trong vụиɠ ŧяộʍ yêu đương, tình chàng ý thϊếp.

Trang Đỗ Tín tiếng xấu đồn đãi, dáng dấp sinh ra tầm thường, hơn nữa dung tục, đê tiện. Liễu Hi Vi mắt cao hơn đầu dĩ nhiên chướng mắt loại người như hắn. Cho dù Trang Đỗ Tín là huyện lệnh thì cũng sẽ như vậy.

Nhưng… Nếu như Trang Đỗ Tín có tiền, vậy sẽ là một câu chuyện khác.

Vì vậy, sau khi Liễu Hi Vi “đi theo” Trang Đỗ Tín, y sẽ thường xuyên tìm cớ mua đồ vật để đòi bạc của Trang Đỗ Tín.

Trang Đỗ Tín bị khuôn mặt kinh hãi thế tục của Liễu Hi Vi làm cho sợ Đông sợ Tây đến chóng mặt, nghĩ thầm chỉ cần Liễu Hi Vi có thể ở lại bên cạnh, đừng nói là bạc mà vị trí huyện lệnh hắn cũng cam lòng cho.

Vì vậy, Liễu Hi Vi muốn thứ gì, hắn không do dự liền đem thứ đó về.

Trong phủ, nha hoàn Bích Châu đã sớm nhìn ra Liễu Hi Vi có mưu đồ trục lợi, nhưng đại nhân nhà mình lại thương y đến tột cùng, thậm chí quyền hạn quản lý phủ đệ cũng giao ra một nửa cho y. Mặc dù nàng thấy việc không bình thường nhưng cũng không dám mở miệng.

Hơn nữa có khi mở miệng cũng sợ rằng đại nhân sẽ không để ý…

Liễu Hi Vi tràn đầy lòng tin đứng chờ ở một bên, không chút nghi ngờ rằng lần này Trang Đỗ Tín cũng sẽ tiếp tục ngoan ngoãn đưa bạc cho y. Tuy nhiên, y không biết được là Trang Đỗ Tín ở trước mắt… đã biến thành người khác.

Tô Biện liếc nhìn Liễu Hi Vi rồi bình tĩnh thu lại ánh mắt.

Tô Biện đã từng được không biết bao nhiêu trai xinh gái đẹp thổ lộ nên trong mắt hắn thì tướng mạo của Liễu Hi Vi nhiều lắm cũng chỉ tầm trung mà thôi.

Tô Biện nhìn xuống, không nghĩ ngợi quay về hướng Bích Châu hỏi hai chữ.

“Nam sủng?”

Bích Châu cẩn thận nhìn Liễu Hi Vi đang liếc mình, do dự một hồi, cuối cùng đáp vâng.

Bích Châu nói xong, Tô Biện quay đầu lại, nhéo mi tâm nói: “Đuổi đi.”

Dứt lời thì không nhìn Liễu Hi Vi nữa.

Bích Châu kinh ngạc nhìn đại nhân nhà mình, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

Trong mắt Bích Châu, với trình độ say mê Liễu Hi Vi của đại nhân nhà mình thì nếu mặt trời có mọc ở đằng Tây thật, đại nhân cũng sẽ không đuổi Liễu Hi Vi ra khỏi phủ.

Liễu Hi Vi cho rằng việc xảy ra có chút không tưởng nên y hỏi lại một lần nữa: “Trang Đỗ Tín, giỏi thì lặp lại những lời ngươi vừa nói”

Liễu Hi Vi tức nổ mắt, khuôn mặt tuấn tú vì phẫn nộ mà đỏ cả lên. Bích Châu nhìn vẻ mặt Liễu Hi Vi run như cầy sấy mà lùi về phía sau một bước.

Tô Biện bình thường nói một câu sẽ không bao giờ lặp lại hai lần.

Nhưng thấy Liễu Hi Vi đã tức giận đến cực điểm, Tô Biện phá lệ nói lại lần nữa.

Tô Biện mặt không đổi: “Đuổi đi.”

Liễu Hi Vi trợn mắt há mồm: “Trang Đỗ Tín ngươi…”

Liễu Hi Vi giận quá hóa cười: “Tốt lắm, ngươi ăn gan hùm rồi đúng không? Dám nói như vậy với ta?”