Chương 5

Nói xong, hai mắt người nọ bất chấp nhắm nghiền, ngực ưỡn lên, bộ dạng giống như muốn anh dũng dâng mình.

Tô Biện: “…”

Song, Tô Biện vẫn muốn đuổi bọn họ đi.

Một gã nam sủng khác tiến lên, những vị nam sủng khác cũng lục tục tiến lên chung, cởi y phục chỉ còn lại nội y, từ từ tiến tới gần Tô Biện.

Tô Biện quắc mắt: “Mặc y phục vào.”

Nhóm nam sủng lập tức bác bỏ: “Không được, đại nhân nếu không thu lại lời nói thì chúng ta sẽ không mặc y phục.”

Tô Biện: “…”

Thấy đám nam sủng càng ngay càng gần, Tô Biến hít sâu, quay đầu nhìn Bích Châu: “Phát ít bạc rồi đuổi đi.”

Bích Châu cung kính thưa.

Tô Biện giao việc xong, quay đầu lại, đám nam sủng cách đó không xa đã vui vẻ mặc y phục vào.

Tô Biện: “…”

Thực tế nhóm nam sủng này sống chết muốn ở lại không phải là vì Tô Biện, mà bởi vì trong phủ bao ăn uống. Nếu như đi, người nào sẽ cho bọn y ăn uống?

Nhưng… cho bạc lại khác á!

Thân là nam nhân, ai lại bằng lòng được đàn ông cưng chiều? Hơn nữa người này vẻ ngoài không đẹp, không có khí khái đàn ông.

Vì thế khi nghe Tô Biện dùng bạc đuổi đi, đám nam sủng này liền vui mừng chấp nhận.

Lấy bạc từ Bích Châu xong đám nam sủng này thực phấn khởi đi khỏi phủ. Tô Biện day huyệt Thái Dương nhìn đám nam sủng bỏ đi, rốt cuộc cũng thấy không khí “tươi mát” hơn rất nhiều.

Bích Châu không đợi Tô Biện thở phào đã do dự hỏi: “Đại nhân, ngài cũng muốn đưa cả Liễu công tử đi ạ?”

Nguyên nhân Bích Châu do dự là vì vị “Liễu công tử” này ban đầu bị đại nhân lấy danh nghĩa nam sủng mà bắt làm tù binh, trên thực tế lại dưới sự thương yêu của đại nhân gần như trở thành một nửa chủ nhân trong phủ này.

Tô Biện hỏi ngược lại: “Liễu công tử? Là người nào?”

Bích Châu ngoan ngoãn đáp: “Thưa… là nam sủng… mà đại nhân thích nhất.”

Tô Biện không nghĩ ngợi đáp: “Đuổi đi."

Bích Châu thưa vâng.

Bích Châu đang chuẩn bị đi thông báo cho vị “Liễu công tử” kia về việc rời phủ, vừa quay người đã thấy vị họ Liễu này khí thế hùng hổ đi về phía hai người.

Bích Châu liền ngoan ngoãn lui lại.

Liễu Hi Vi đi tới trước mặt Tô Biện, tức giận nói: “Trang Đỗ Tín, chuyện ngươi đem bọn họ đuổi đi toàn bộ sao không hỏi ý kiến của ta?”

Tô Biện ngẩng lên, vừa muốn đáp đột nhiên liền chú ý tới một cái tên quen thuộc.

Tô Biện mở miệng: “Ngươi lặp lại lần nữa.”

Tô Biện biểu cảm thờ ơ, thanh âm lại hờ hững. Liễu Hi Vi cho rằng Tô Biện không phục, hừ lạnh một tiếng, khinh thường: “Nói cũng đã nói, ngươi nghĩ ta sợ ngươi chắc.”

Dứt lời, Liễu Hi Vi không do dự lặp lại một lượt lời nói ban nãy cho Tô Biện nghe.

Lần thứ hai, Tô Biện xác định hắn chính xác là nghe thấy ba chữ Trang Đỗ Tín… không phải là ảo giác.

Tô Biện luôn nhớ rất chuẩn xác.

Hắn nhớ rằng, cái tên Trang Đỗ Tín này xuất hiện qua ở trong tiểu thuyết của em hắn.

Không đúng, chính xác phải nói là nhân vật chính.

Hắn nhớ rằng, vị nhân vật chính của Thiết Nhân là… đồng tính.

Tô Biện rơi vào im lặng thật lâu.