Chương 4

Cậu lặng im rửa mặt, xong không để ý mà mở miệng: “Nơi này là đâu?”

Có lẽ giọng của Tô Biện quá tùy ý, Bích châu chưa nghĩ đến việc đại nhân nhà mình đã bị hoán đổi, còn tưởng rằng đại nhân đang nói đùa với nàng.

Bích Châu không nghĩ ngợi đáp: “Đây là phòng ngủ của ngài ạ, ngài đã ngủ đến mụ mị luôn rồi sao?”

Tô Biện bình thản bảo: “Tôi hỏi triều đại.”

Bích Châu sửng sốt, mặc dù nàng không rõ vì sao nhưng vẫn thành thật trả lời: “Bây giờ là triều Tấn… Đại nhân sao đột nhiên lại hỏi như vậy ạ?”

Bích Châu vẻ mặt khó hiểu nhìn Tô Biện.

Tô Biện lãnh đạm: "Không tại sao hết."

Biết rằng mình đã đến một thế giới khác, lại còn dùng thân thể của người khác, Tô Biện không tiếp tục hỏi nữa.

Hỏi ít nói ít mới có thể giảm thiểu nhiều sự cố phát sinh.

Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì hắn không thích nói nhiều.

Lau mặt xong, Bích Châu nói: “Các vị công tử đã đứng chờ trong đại sảnh, còn thiếu mỗi ngài thôi ạ!”

… Các vị công tử?

Tô Biện nhíu mày theo Bích Châu ra tới sảnh đường, Tô Biện rảo bước từ từ bước vào đại sảnh, giây kế tiếp liền bị một mùi son phấn xộc vào mũi khiến bản thân phải lùi về sau vài bước.

Tô Biện nheo mày che mũi lại ngẩng đầu nhìn về hướng chính giữa đại sảnh, chỉ thấy vây xung quanh bàn cơm trong đại đường là mười vị ăn mặc trang điểm xinh đẹp, nồng nặc mùi son phấn… là nam nhân.

Tô Biện nhăn chặt lông mày.

Các nam nhân ngồi xung quanh bàn thấy Tô Biện đứng bất động tại chỗ thì cười khẽ.

“Đại nhân lại đùa nữa rồi.”

“Đại nhân mau tới đây, không thì cơm nước nguội hết.”

“Đại nhân à, bụng ta đói quá trời rồi…”

“Ơ kìa, đại nhân thật là… được rồi, để ta đi qua “vời” đại nhân vào~”

Nói xong, một gã mặt điểm bột mì dày trác, trên má tô phấn… thướt tha đi về phía Tô Biện.

Người nọ vừa tiến lên một bước, Tô Biện liền lùi về sau một bước.

Y cho rằng Tô Biện còn đang chòng ghẹo nên lập tức nở một nụ cười đầy vẻ chiều chuộng, sãng giọng: “Đại nhân thật hư ~ Ngài mà còn lùi về sau nữa thì ta sẽ nổi giận đấy ~!”

Thanh âm nam nhân đầy tính nũng nịu, hơn nữa động tác lại mười phần khiêu gợi, nếu là chủ nhân cũ của thân thể này sợ là đã cứng ngay tại chỗ.

Nhưng hiện tại trong thân thể này lại là một nam nhân đối với người cùng giới thì vô cảm, với người khác giới cũng là lãnh cảm - Tô Biện

Tô Biện nhìn động tác của đối phương, khóe mắt giật giật, sau đó mắt cũng không dám nhìn thẳng nữa.

Tô Biện lạnh giọng mở miệng: “Ngươi tránh xa ta ra một chút.”

Tiếp đó hắn quay đầu nhìn về Bích Châu đang đứng im lặng một bên.

Quẳng cái châm ngôn “hỏi ít nói ít.” của mình đi, Tô Biện hỏi: “Những người này là ai?”

Bích Châu kinh ngạc: “Đại nhân, đấy chính là nam sủng của ngài!”

Tô Biện giật khóe mắt một lần nữa: “Nam sủng?”

Bích Châu đáp: “Đúng vậy, ngài đã quên rồi sao? Những nam sủng này đều được ngài đem về hết!”

Tô Biện: “…”

Tô Biện quay đầu lại nhìn những nam sủng trang điểm lộng lẫy đang đứng ở đại sảnh, trầm mặc.

Im lặng vài giây, Tô Biện rốt cuộc cũng có thể thốt được nên lời.

Tô Biện nhìn cũng lười, bảo: “Đuổi hết đi."

Bích Châu sửng sốt, trong một lúc còn chưa kịp phản ứng: “Đại nhân mới vừa nói gì ạ?”

Tô Biện lạnh giọng lặp lại: “Đuổi hết những nam sủng này đi.”

Bích Châu trừng lớn mắt kinh ngạc.

Ai mà không biết, thường ngày đại nhân thương yêu nhất chính là những vị nam sủng trong nhà này. Họ muốn cái gì đại nhân liền cho cái đó.

Với mức độ si mê này, sợ rằng nếu họ muốn có mặt trăng thì đại nhân cũng không ngại mà hái xuống cho họ.

Nhưng bây giờ, đại nhân lại nói một cách hiển nhiên rằng muốn đuổi hết các vị nam sủng này?

Bích Châu trố mắt đứng nhìn, biểu cảm không tin nổi.

Nàng cho rằng mình nghe lầm, vì vậy mở miệng hỏi lần nữa: “Lời đại nhân vừa nói… là thật?”

Tô Biện thản nhiên liếc mắt nhìn nàng. Mặc dù không nói lời nào nhưng đáp án đã rõ ràng rành mạch.

Bích Châu chưa kịp phản ứng lại mà đám nam sủng nghe Tô Biện nói muốn đuổi họ đi đã vội khóc lóc kêu than.

“Đại nhân thật độc ác, lại muốn đuổi chúng ta đi…”

“Ta đã làm sai chỗ nào khiến đại nhân không vui à? Ta nhất định sẽ đổi mà…”

“Hu hu hu, đại nhân không cần ta nữa…”

“Ta sống là người nhà này, chết cũng là ma nhà này… Đại nhân muốn đuổi ta đi chăng nữa ta cũng không đi!”

Lời của Trang Tự oang oang bên tai Tô Biện.

Bởi âm thanh quá lớn nên Tô Biện dễ dàng chú ý tới.

Tô Biện tìm một góc ngồi xuống.

Hắn diện vô biểu tình mở miệng: “Đuổi đi.”

Bích Châu thấy thái độ Tô Biện lạnh lẽo, hiển nhiên là đã quyết định. Vì vậy nàng bình thản đáp vâng, sau đó chuẩn bị “càn quét”.

Đám nam sủng thấy Tô Biện bộ dáng ngồi một bên không nhúc nhích, liền nín bặt.

Mắt thấy khóc là một kế sách không có hiệu quả, như vậy chỉ đành đổi một kế sách khác.

Vì vậy bọn họ quyết định – quyến rũ.

Sau đó liền thấy nhóm nam sủng này không nói hai lời đồng loạt cởϊ qυầи áo ngay chính giữa đại sảnh, vừa cởi vừa đi về phía Tô Biện.

Tô Biện nhíu mày, trong bụng lúc này có một loại dự cảm xấu.

Tô Biện hỏi: “Các ngươi đang làm gì?”

Người nam sủng cầm đầu thành thật: “Chúng ta chuẩn bị cưỡng bức đại nhân.”

Tô Biện: “…”

Sắc mặt Tô Biện biến thành màu đen, nam sủng lại nói tiếp: “Chúng ta sẽ không rời bỏ đại nhân! Chỉ cần đại nhân không đuổi chúng ta đi, đại nhân muốn chúng ta làm gì cũng được cả!”