Chương 16

Sau đó chỉ thấy Huyền Ước mỉm cười, hời hợt bảo: “Người đẹp trong lời nói của Lâm đại nhân đã bị bản quan gϊếŧ rồi, Lâm đại nhân nếu thật lòng muốn đi xem, bản quan cũng không phải là không thể giúp đỡ.”

Trong lòng hai người đang đứng ở một bên lặng lẽ che mặt lại.

Từ nửa tháng trước, vị mỹ nhân tuyệt sắc kia sớm đã bị chém đầu vì dám trước mặt Huyền Ước chống đối.

Nói đến mỹ nhân thì cũng thật quá ngu xuẩn, muốn hấp dẫn sự chú ý của Huyền Ước mà không dùng cách khác, cứ hết lần này tới lần khác mà dùng phương pháp ngu xuẩn tột bậc này.

Nên hiểu rằng trong kinh thành này ai cũng có thể đυ.ng chạm, ngoại trừ Huyền Ước.

Đυ.ng vào người khác, còn có thể nhặt mạng đem về.

Đυ.ng vào Huyền Ước, chỉ có con đường chết.

Huyền Ước vừa nói xong, Lâm cảnh quân sắc mặt liền trở nên trắng nhợt.

Lâm cảnh quân lắp ba lắp bắp nói: “Hạ… hạ quan không biết, mong Quốc úy đại nhân thứ tội!”

Lâm cảnh quân nói đến một nửa, quần cũng đã ướt đẫm.

Mùi nướ© ŧıểυ từ quần Lâm cảnh quân bay ra, Huyền Ước nhíu mày, hơi chán ghét mà lùi về phía sau.

Huyền Ước liếc nhìn Lâm cảnh quân bị dọa sợ đến mất hồn vía, vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ.

Hắn lạnh lùng thu tầm mắt lại: “Lần này bản quan tạm thời không để trong lòng.”

Lâm cảnh quân vừa nghe đã cảm động đến chảy nước mắt, tính nói lời cảm tạ Quốc úy đại nhân thì ngữ điệu của Huyền Ước bỗng chuyển biến.

Huyền Ước nhếch môi, thờ ơ nói: “Lần sau thì chưa chắc.”

Lâm cảnh quân tuyệt vọng lần nữa.

Sau khi Huyền Ước xoay người rời đi, Đơn Văn Chương cùng Tằng Khổng mới đi lên vỗ vai y một cái, sau đó lộ vẻ tự cầu phúc với Lâm cảnh quân.

Chọc ai cũng không thể chọc tới Huyền Ước được.

Tại cửa lớn Trang phủ.

Đoan Mộc Văn Cảnh cùng Liễu Hi Vi sau một đêm ngủ ngon liền tìm tới trước cửa Trang phủ.

Liễu Hi Vi nhìn cửa lớn màu đỏ thắm của Trang phủ, quay đầu nhìn Đoan Mộc Văn Cảnh nhẹ giọng: “Văn Cảnh chờ ta ở đây, ta vào tìm Trang Đỗ Tín đòi bạc.”

Đoan Mộc Văn Cảnh dịu dàng cười, cúi người hôn lên trán Liễu Hi Vi: “Ta ở nơi này chờ ngươi.”

Mặt Liễu Hi Vi đỏ lên, y ngượng ngùng nói: “Làm cái gì vậy, đang ở bên ngoài mà.”

Đoan Mộc Văn Cảnh cười cười, dỗ ngon ngọt: “Không còn cách nào cả, Hi Vi của ta thật sự rất đáng yêu, khiến cho ta cầm lòng không đậu.”

Liễu Hi Vi gắt: “Đừng rộn nữa, gia muốn đi gõ cửa.”

Đoan Mộc Văn Cảnh vẫn giữ nguyên nét cười.

Nhưng khi Liễu Hi Vi xoay người, nụ cười của Đoan Mộc Văn Cảnh nháy mắt biến mất.

— thực sự rất dễ gạt.

Chỉ cần nói ngon ngọt vài câu đã bị xoay đến chóng mặt, mặc người kiểm soát rồi.

Như vậy cũng tốt.

Nếu Liễu Hi Vi không dễ lừa gạt như vậy, hắn sao có thể hưởng thụ được.

Hoàn toàn không biết là mình bị Đoan Mộc Văn Cảnh lừa gạt, Liễu Hi Vi khí thế hung hăng đập cửa Trang phủ.

Liễu Hi Vi đứng ngoài cửa thét lớn: “Này! Trang Đỗ Tín, không mau ra mở cửa cho ta!”

Liễu Hi Vi gõ cửa hai cái, cửa liền chậm rãi mở ra. Bích Châu nhíu mày: “Ai dám to gan gọi thẳng tên đại nhân của chúng ta…”

Còn chưa dứt lời, thanh âm Bích Châu như bị đóng băng lại khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Liễu Hi Vi, nháy mắt nàng hơi ngừng lại.

Liễu Hi Vi nhìn biểu cảm đờ đẫn của Bích Châu, hừ lạnh: “Là ta, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau–”

Hai chữ mở ra còn chưa nói xong, chỉ thấy Bích Châu giật mình theo bản năng khép cửa lại.

Liễu Hi Vi há hốc, ngẩn tò te.

Nếu là trước đây khi y còn ở trong phủ, Bích Châu ngay cả nói nặng hơn tí cũng không dám, sợ rằng mình sơ suất sẽ khiến cho Trang Đỗ Tín không vui.

Liễu Hi Vi đờ ra hai giây nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.

Hành động của Bích Châu làm y vỗ cửa càng hăng: “Này! Mở cửa ra cho ta! Bích Châu, ta biết ngươi thấy ta! Mau mở cửa cho ta! Ta đếm tới giây thứ ba, ngươi còn không mở cửa thì ta sẽ bảo Trang Đỗ Tín đuổi ngươi ra khỏi phủ!”

Bích Châu sau khi đóng cửa định làm bộ mình chưa từng mở cửa ra, nhưng nghe nói như vậy lại không nhịn được phản bác: “Ngươi nói bậy, đại nhân sẽ không đuổi ta đi!”

Liễu Hi Vi nghe xong, hừ lạnh một tiếng, càng ra sức vỗ cửa: “Tốt lắm! Ta biết ngay là ngươi đã nhìn thấy ta! Ai cho ngươi lá gan lớn đến mức dám đóng cửa ngay trước mặt ta?”

Bích Châu cãi lại: “Là đại nhân cho!”

Liễu Hi Vi tức giận vô cùng: “Ngươi–”

Liễu Hi Vi cắn răng to giọng, tay càng thêm dùng sức.

Liễu Hi Vi lớn tiếng nói: “Trang Đỗ Tín! Mau mở cửa! Ta biết ngươi ở bên trong! Đừng có núp mãi không ra thế!”

Bích Châu sợ Tô Biện nghe thấy bèn vội thấp giọng quát: “Ngươi mau im miệng cho ta! Không được phép kêu danh tự của ngài!”

Cửa lớn mặc dù cách đại đường khá xa, nhưng thanh âm Liễu Hi Vi la hét ngoài cửa gần như truyền được cả khắp một con phố, Tô Biện không nghe được cũng lạ.

Lúc này Tô Biện ở đại sảnh đã dùng cơm xong, nghe được âm thanh kêu la ngoài cửa, động tác của hắn lập tức dừng lại.

Hắn giương mắt nhìn sang Chung Lương đang im lặng một bên, thản nhiên nói: “Đi xem.”

Chung Lương cung kính trả lời: “Vâng, đại nhân.”

Chung Lương tuân lệnh Tô Biện, rời khỏi đại sảnh đi tới trước cửa lớn.

Còn chưa kịp mở miệng, Chung Lương đã bị Bích Châu đang đứng chắn trước cửa quay lại hỏi: “Đại nhân kêu đệ tới xem tình hình hả?”

Chung Lương đáp vâng.

Bích Châu không chút nghĩ ngợi: “Một lát đệ trở về, phải nói với đại nhân là có ăn xin tới trước cửa làm loạn, đại nhân không cần qua tâm, ta sẽ xử lý tốt.”

Thanh âm Bích Châu không lớn nhưng đủ để Liễu Hi Vi đang đứng ngoài cửa nghe thấy.

Liễu Hi Vi nghe thấy Bích Châu nói mình là ăn xin, tức giận đến nổ phổi. Y cả giận nói: “Ai là ăn xin? Tiện nhân nói lại rõ ràng cho ta!”