Chương 15

Tấn đế liếc mắt nhìn vẻ mặt không thay đổi của Huyền Ước, khuôn mặt nháy mắt biến thành màu gan heo, lập tức cảm thấy bực bội không thôi.

Giữa lúc hắn chuẩn bị cáu tiết chất vấn Huyền Ước, Thái úy Quý Nhất Tiêu bèn đứng ra khỏi hàng quan lại, mặt không đổi mở miệng nói: “Quốc úy đại nhân vừa đúng lúc chịu trách nhiệm quản lý việc bổ nhiệm quan võ, Cửu khanh lại là chức vị quan văn, như vậy hẳn là nên nghe qua ý kiến của đại nhân đây chứ?”

Quý Nhất Tiêu dứt lời, trọng tâm câu chuyện lại đẩy sang cho vị đại nhân mặt lạnh đang đứng đối diện ông – thừa tướng Long Tĩnh Anh.

Tấn đế âm thầm cắn răng, đành phải đưa mắt sang nhìn Long Tĩnh Anh.

Nhìn về phía khuôn mặt lạnh lẽo của Long Tĩnh Anh, Tấn đế cố nở một nụ cười, mềm mỏng hỏi: “Thừa tướng đối với chức vị Cửu khanh này có ý kiến gì không?”

Long Tĩnh Anh khẽ nhếch môi: “Thần không có ý kiến.”

Tấn đế: “…”

Hoàn toàn chính xác như những gì Quý Nhất Tiêu nói, việc bổ nhiệm Cửu khanh vốn phải để thừa tướng Long Tĩnh Anh lo liệu, thế nhưng bây giờ Long Tĩnh Anh cũng không thèm quản lý chuyện trên triều. Hắn vung ống tay áo, chắp hai tay lại hướng triều đình thi lễ tỏ vẻ không phải chuyện của hắn.

Vì vậy đề tài này một lần nữa ném trở lại cho Tấn đế.

Cửu khanh, trông coi Hình bộ, có thể trên thẩm vấn thừa tướng, dưới mặc sức chém đầu các loại quan lại. Một vị trí quan trọng như vậy, sao có thể tùy tiện giao cho người khác?

Cụ thể phải nói là, làm sao có thể giao cho bất cứ vị quan nào đang đứng tại đây.

Tấn đế không chút nghĩ ngợi: “Trẫm thấy, bàn về chuyện tấn phong Cửu khanh vẫn còn quá sớm…”

Tấn đế dứt lời, Quốc úy Huyền Ước im lặng từ đầu đến giờ cuối cùng cũng mở miệng.

Huyền Ước giương mắt, không đếm xỉa gì đến vị hoàng đế đang ngồi trên ngai vị kia, hơi nhếch khóe miệng như cười như không mà nói: “Hoàng thượng lên ngôi đã hai năm, năm thứ nhất hoàng thượng bảo quá sớm, lúc ấy nghe cũng rất có lý. Bây giờ vẫn nói những lời này… hình như là không ổn lắm?”

Huyền Ước hơi lên giọng âm cuối mang theo ý tứ chế nhạo giễu cợt.

Mặc dù chưa nói thẳng từ ngu xuẩn, nhưng nét mặt của Huyền Ước lúc này đã biểu hiện tất cả.

Tấn đế nhìn khuôn mặt khôi ngô tinh tế đầy sự ngả ngớn kia, chỉ muốn ngay lập tức xô ghế đứng dậy, lệnh cho cấm vệ đem cái người không coi vương quyền ra gì này lôi đi. Nhưng nghĩ tới Huyền Ước đang nắm quyền lớn trong tay, còn có những đại thần trung thành tận tâm đi theo hắn, cuối cùng chỉ có thể nén giận nói:

“… Ái khanh nói rất đúng.”

Đương triều, muốn nói ai là người đáng sợ nhất, Quốc úy Huyền Ước hoàn toàn xứng đáng kế thừa chức danh này.

Trên triều đình, có ba người mà Tấn đế phải cố kị.

Người thứ nhất, Thừa tướng Long Tĩnh Anh.

Long Tĩnh Anh đáng sợ ở chỗ là mặt y quanh năm không đổi, cả người lạnh như băng không giống người sống.

Tháng Bảy là mùa hè nóng như lửa, vậy mà một lần Tấn đế đứng cạnh Long Tĩnh Anh lại lạnh đến độ rùng mình.

Người thứ hai, Thái úy Quý Nhất Tiêu.

Chỗ đáng sợ của Quý Nhất Tiêu lại là việc y luôn thúc ép hắn phải ra dáng minh quân, không cho phép hắn đi chơi, không cho phép không làm gì trong ngày, lại càng không cho phép hắn tuyển Phi.

Mỗi ngày nếu không ép hắn đến ngự thư phòng phê tấu chương thì cũng ép hắn luận bàn về binh pháp.

Đáng sợ hơn chính là, mọi việc Quý Nhất Tiêu làm đều không sai, Tấn đế không thể nào cãi lại, chỉ có thể ngoan ngoãn vâng lời.

Chỉ có điều nói Quý Nhất Tiêu đáng sợ thì cũng đúng, mà nói không đáng sợ cũng không sai.

Mặc dù Quý Nhất Tiêu nghiêm khắc lại trang trọng, nhưng chỉ cần chiều theo tính tình của y, thì mọi việc đều dễ dàng nói chuyện.

Người thứ ba, người cuối cùng.

Cũng chính là người đáng sợ nhất.

— Huyền Ước.

Người này tính cách không thể nào đoán ra, sở thích thay đổi khôn lường. Một giây trước y vẫn còn cùng ngươi nói cười, giây kế tiếp không chừng sắc mặt đã lạnh xuống đáy mà muốn gϊếŧ ngươi.

Tấn đế đã từng thử đối xử với y theo cách hắn làm với Quý Nhất Tiêu, nhưng Huyền Ước chỉ dùng ánh mắt châm biếm như nhìn đồ ngu mà nhìn hắn, ngoài ra cũng không có biểu cảm gì hơn.

Nghĩ đến đây, Tấn đế không khỏi cảm thấy bế tắc.

Ngay lúc đang ngẩn người, lão thái giám ở một bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, đã đến lúc nên bãi triều rồi.”

Tấn đế nghe vậy thì giật mình, trong nháy mắt cảm thấy được giải thoát. Hắn bất chợt đứng dậy từ long ỷ, bỏ lại câu “Bãi triều” rồi chạy trối chết như có ai đuổi theo sau.

Thoáng cái, vài tên đại thần trong triều vây về phía Huyền Ước.

Lang trung Đơn Văn Chương thận trọng nói với Huyền Ước: “Hạ quan gần đây may mắn mua được một bức tranh sơn thủy cực hiếm từ trong tay một du khách, không biết Quốc úy đại nhân một lát nữa có rảnh đến phủ hạ quan hay không?”

Thượng đại phu đứng một bên khoát tay áo, khinh thường: “Này, tranh vẽ nước chảy từ trên núi xuống có gì hay để mà xem? Xem người đẹp thì nghe còn được hơn.”

Cảnh quân Tư Mã Lâm nghe nói thế thì như chợt nhớ tới cái gì: “À, ta nghe bảo Xuân Phong các mới nổi lên một vị mỹ nhân có sắc đẹp tuyệt trần nhỉ? Các vị đại nhân có muốn đi xem không? Quốc úy đại nhân thấy như thế nào?”

Lâm cảnh quân vừa nói xong, hai người khác vẻ mặt co quắp, vội vàng nháy mắt với Lâm cảnh quân.

Lâm cảnh quân vẻ mặt hoang mang không hiểu vì sao.

Đơn Văn Chương cùng Tằng Khổng nhìn vẻ mặt không hiểu gì của y, bộ dạng lộ rõ vẻ hồn nhiên, họ không khỏi thở dài, tuyệt vọng mà dời ánh mắt đi.

Tiếp đó, chỉ thấy Huyền Ước nhếch mép, “À?” một tiếng, chậm rãi hỏi: “Lâm đại nhân cho rằng ta muốn đi xem?”

Lâm cảnh quân nhìn vẻ mặt Huyền Ước, hơi ngạc nhiên.

Lâm cảnh quân thận trọng hỏi: “Quốc úy đại nhân có ý gì, hạ quan không hiểu cho lắm?”