Chương 14

Nhưng… hiện tại thì không tốt chút nào.

Tô Biện coi hết sổ sách của hai mươi năm thì phát hiện, dưới sự tiêu hoang phí của Trang Đỗ Tín cũng với những đòi hỏi vô độ của nhóm nam sủng, Trang phủ hôm nay chỉ còn lại vẻ ngoài xinh đẹp.

Nếu không phải Trang Đỗ Tín vẫn còn giữ thân phận huyện lệnh, mỗi tháng còn được cấp cho chút bạc, sợ rằng tháng sau toàn bộ người trong Trang phủ chỉ có thể ăn không khí mà sống.

Nghĩ xong, Tô Biên mệt mỏi xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy có chút đau đầu.

Cửa phòng đột nhiên bị gõ, ngay sau đó, thanh âm quen thuộc của Bích Châu từ ngoài cửa vang lên.

Bích Châu bưng bánh trôi đứng gõ cửa, nhỏ giọng nói: “Đại nhân đã ngủ chưa? Nô tỳ kêu Chung Lương làm cho ngài bữa ăn khuya, đặc biệt đưa tới cho ngài.”

Tô Biện trong phòng từ từ nhắm hai mắt, xoa bóp huyệt Thái Dương, thản nhiên nói: “Vào đi.”

Được cho phép, Bích Châu cẩn thận đẩy cửa, sau khi vào phòng, nàng từ từ đem bánh trôi để lên trên bàn.

Sau khi để bánh trôi xuống bàn, nàng quay đầu lại, chỉ thấy đại nhân nhà mình đang ấn huyệt Thái Dương. Vì vậy, nàng vội vàng đi tới: “Đại nhân cứ xem sổ sách, để nô tỳ giúp ngài xoa huyệt là được!”

Dứt lời, không đợi Tô Biện trả lời, nàng liền tự giác tiến tới giơ tay lên, chuẩn bị thay Tô Biện ấn huyệt.

Nhưng Tô Biện lại lấy tay ngăn cản lại.

Tô Biện mở mắt, động tác trên tay không dừng.

Tô Biện không quay đầu lại nói: “Không cần, ta đã chỉnh lý xong sổ sách.”

Nghe vậy, Bích Châu ngần người, nàng há hốc mồm cứng lưỡi nhìn Tô Biện, sau đó lại nhìn xuống sổ sách đặt cạnh người Tô Biện, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

— sổ sách chiếm hết nửa gian phòng, đại nhân lại chỉ dùng mấy ngày ngắn ngủi xử lý xong hết?!

Bích Châu ngơ ngác nhìn Tô Biện, cảm thấy đại nhân đã vượt quá mức thường thức của người thường rồi.

Bích Châu không khỏi hiếu kỳ: “… Đại nhân, nô tỳ có thể hỏi ngài một việc không?”

Tô Biện giương mắt nhìn nàng.

Tuy Tô Biện vẫn chưa mở miệng nhưng động tác quay đầu giương mắt đã hiện rõ ý tứ “Nói” của hắn.

Bích Châu mắt không chớp nhìn Tô Biện, hạ giọng, vẻ mặt nghiêm túc: “Đại nhân ngài thật sự là… người sao?”

Tô Biện khóe mắt giật một cái: “…”

Thoáng nhìn biểu cảm Tô Biện hơi co giật, Bích Châu sợ đại nhân nhà mình hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Nô tỳ tuyệt đối không có ý gì khác, nô tỳ chỉ là cảm thấy đại nhân bây giờ thật lợi hại, giống như thần tiên vậy…”

Thần tiên…

Tô Biện lại tiếp tục giật khóe mắt

Tô Biện bình thản nói: “Ta không phải là người thì chả lẽ là quỷ?”

Lúc này đã là nửa đêm canh ba, ngoài phòng tối đen, đi ra ngoài đưa tay thì cũng khó thấy được năm ngón.

Cảnh tượng như đáp lại lời Tô Biện, mà nghe thêm chữ quỷ phát ra từ miệng hắn, Bích Châu lúc này mới giât mình, lập tức không dám nhắc lại nữa.

Bích Châu rưng rưng nước mắt nhận sai: “Nô tỳ sai rồi, nô tỳ sẽ không đề cập tới nữa ạ.”

Bích Châu bị dọa đến chân mềm nhũn.

Tô Biện nhìn bộ dạng bị dọa của Bích Châu, lúc này chỉ khoát tay áo, thản nhiên nói: “Nếu sợ thì về trước đi, sổ sách đã hoàn tất rồi, nơi này không cần ngươi hầu hạ nữa.”

Bích Châu ngoan ngoãn đáp dạ.

Lúc sắp xoay người đi, Bích Châu đột nhiên nghĩ tới cái gì, đứng tại chỗ chần chừ một chút.

Bích Châu xoay người lại, do dự nói: “Có chuyện này nô tỳ không biết có nên nói hay không…”

Tô Biện lại giương mắt nhìn nàng, chờ nàng nói lời tiếp theo.

Bích Châu do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn tiếp tục nói: “Mấy ngày trước nô tỳ đi trên phố, lúc đó vô tình thấy Liễu công tử đang buôn bán ven đường, nô tỳ không dám bước qua, vì vậy chỉ đứng ở xa mà nhìn. Có điều là lúc nô tỳ nói chuyện với sạp hàng gần chỗ công tử bán, người ta bảo là Liễu công tử bán hàng nhưng không chịu rao, cũng không chịu bày tỏ thành ý để kiếm khách, dẫn đến việc không ai muốn mua hàng. Vì vậy mỗi ngày đều thâm hụt vốn, mấy ngày gần đây đã hoàn toàn tiêu hết vốn gốc rồi.”

Tô Biện nhướn mi, thản nhiên nói: “Ta biết rồi.”

Bích Châu còn muốn nói thêm, nhưng dòm sắc mặt Tô Biện, nàng cuối cùng vẫn không dám mở miệng.

Nàng còn định nói một câu “Nô tỳ sợ rằng Liễu công tử sẽ trở về tìm đại nhân đòi bạc”, nhưng nàng sợ rằng đại nhân vẫn chưa dứt tình với Liễu công tử, thành ra lời nàng nói khéo quá sẽ hóa thành vụng. Vì vậy nàng buồn bực đè lại những lời sắp nói.

… Tóm lại, hy vọng rằng Liễu công tử sẽ không xuất hiện trước mặt đại nhân.

Bạc chỉ là chuyện nhỏ, điều Bích Châu sợ nhất chính là sau khi Liễu công tử trở về, đại nhân nhà mình sẽ khôi phục bộ dạng hoang da^ʍ vô độ trước đây.

Nghĩ tới đại nhân trước kia, Bích Châu cảm thấy có chút tuyệt vọng.

Bích Châu buồn bã rời khỏi phòng ngủ Tô Biện.

Bích Châu đi rồi, Tô Biện cũng không lập tức thổi nến đi ngủ.

Hắn ngồi trước chồng sổ sách, nghĩ lại những lời Bích Châu vừa nói, lâm vào trầm tư.

Kinh thành, triều đình.

Tấn đế một thân hoàng bào ngồi trên ghế rồng, trên cao nhìn xuống quần thần.

Phùng Cao Thần đứng chính giữa hàng đầu tiến lên phía trước nói: “Thần cho rằng, chúng ta không thể lại kéo dài chuyện tấn phong chức Cửu khanh. Chức Cửu khanh này trông coi Hình bộ tư pháp, sẽ quyết định được triều thần có trung thành hay không, có đức hạnh hay không. Hoàng thượng, bổ nhiệm chức Cửu khanh là chuyện tuyệt đối không thể trì hoãn thêm!”

Tấn đế liếc nhìn Phùng Cao Thần đang đứng dưới triều, trầm giọng hỏi: “Phùng ái khanh cho rằng người như thế nào mới có thể đảm nhiệm được vị trí này?”

Phùng Cao Thần không chút nghĩ ngợi trả lời: “Thứ cho thần ngu dốt, thần tạm thời không nghĩ ra là ai. Nhưng thần cho rằng ta nên nghe qua ý kiến của Quốc úy đại nhân.”

Vì vậy trọng tâm câu chuyện chớp mắt liền vứt cho Huyền Ước đang lẳng lặng đứng một bên.