Chương 12

Nhưng tưởng tượng khác xa thực tế.

Y chẳng biết buôn bán kiểu gì, ngắn ngủi mấy ngày, năm nghìn lượng đã hao hết phân nửa.

Nói là tiêu tiền còn dễ, kiếm tiền? Có mà là thua lỗ.

Lúc này, Liễu Hi Vi đeo sắc mặt xám xịt ngồi trong phòng, vừa nghĩ tới buôn bán đều là thua lỗ, biểu cảm đã tuyệt vọng tột cùng.

Liễu Hi Vi vẻ mặt bất lực nhìn về phía Đoan Mộc Văn Cảnh đang im lặng, nhỏ giọng nói: “Văn Cảnh, làm sao bây giờ… Bạc đều đã bù lỗ sạch rồi…”

Đoan Mộc Văn Cảnh biểu cảm nghiêm trọng: “Trước đây ta không nên ủng hộ ngươi buôn bán.”

Nếu cứ trực tiếp cầm đi mà tiêu xài còn có thể tiêu được một khoảng thời gian. Hiện tại hay lắm, đem đi buôn bán, mới có vài ngày đã mất luôn vốn liếng.

Liễu Hi Vi méo miệng, buồn bực bảo: “Ta sao mà biết sẽ thua tới như này…”

Liễu Hi Vi hối hận không kịp.

Bỗng, Liễu Hi Vi nghĩ đến điều gì đó: “Văn Cảnh, chúng ra đến phủ viên ngoại làm việc đi?! Mỗi tháng tiền tiêu cũng hơn chục lượng!”

Phủ viên ngoại, cũng chính là Ninh huyện có tiền nhất Cao phủ.

Đã nhiều ngày liền Cao phủ đem thông cáo mướn người hầu đính trên tường, có một lần Liễu Hi Vi đi ra ngoài lo ” việc buôn bán”, lúc đó vô tình nhìn thấy liền ghi nhớ.

Liễu Hi Vi dứt lời, Đoan Mộc Văn Cảnh liền đem bản thân liên tưởng thành người hầu, sau đó mặt liền xụ, lông mày liền nhíu.

Đoan Mộc Văn Cảnh trầm giọng nói: “Ngươi muốn đem ta đi làm người hầu ở Cao phủ, hầu hạ người khác? Ta học thuộc thi thư, bụng đầy chữ nghĩa. Bàn về học thức, tú tài của huyện còn kém ta một phần, ngươi lại đem ta cho người khác làm người hầu?”

Nói xong lời cuối, Đoan Mộc Văn Cảnh đã tỏ thái độ như là chất vấn.

Liễu Hi Vi chưa bao giờ bị Đoan Mộc Văn Cảnh dùng thái độ đó nói chuyện, mắt lập tức đỏ lên. Y thút thít, giọng mang theo tiếng nức nở: “Xin lỗi Văn Cảnh, ta sẽ không đề cập đến nữa, ngươi đừng tức giận…”

Thấy mắt Liễu Hi Vi đỏ lên, Đoan Mộc Văn Cảnh mới ý thức được thái độ mình có chút quá mức kịch liệt. Hắn ho khan một tiếng, sắc mặt trở lại bình thường, nét mặt nháy mắt dịu dàng trở lại.

Đoan Văn Mộc Cảnh cúi đầu, ghé tai Liễu Hi Vi dịu dàng: “Chúng ta không còn bạc, nhưng Trang Đỗ Tín không phải còn sao? Ngươi đi đòi hắn, hắn nhất định sẽ cho.”

Nhắc tới Trang Đỗ Tín, nét mặt Liễu Hi Vi cứng lại.

Liễu Hi Vi lầm bầm: “Nhưng ta lúc trước nói với hắn, dù hắn có quỳ xuống cầu xin ta cũng sẽ không trở về. Bây giờ lại chủ động trở về tìm hắn thì mất mặt lắm.”

Đoan Mộc Văn Cảnh sắc mặt lạnh lẽo, nhưng ngoài mặt vẫn ung dung.

Đoan Mộc Văn Cảnh mỉm cười, ghé vào lỗ tai y ân cần: “So với chết đói, mặt mũi có tính là gì. Thể diện là vật không đáng tiền nhất. Nghe lời ta, trở về tìm hắn đòi bạc đi.”

Liễu Hi Vi lưỡng lự: “Có thể…”

Đoan Mộc Văn Cảnh trong nháy mắt giận tái mặt: “Lẽ nào ngươi không muốn ở chung với ta nữa?”

Nghe được câu này, trong lòng Liễu Hi Vi run lên, lập tức hạ quyết tâm.

Liễu Hi Vi ôm lấy Đoan Mộc Văn Cảnh, lo sợ nói: “Ngày mai ta sẽ tìm Trang Đỗ Tín đòi bạc, ngươi đừng bỏ ta!”

Đoan Mộc Văn Cảnh dịu dàng cười, vừa vuốt đầu y vừa an ủi: “Như vậy mới ngoan… Ngươi yên tâm, ta làm sao có thể xa ngươi…”

Ở một góc khuất, Đoan Mộc Văn Cảnh cười lạnh.

Nếu không phải thấy Liễu Hi Vi có thể lấy của Trang Đỗ Tín số bạc lớn như vậy, Đoan Mộc Văn Cảnh sao có thể ở chung với y?

Nói chung, hắn sẽ không tự đi kiếm bạc.

— hưởng thụ mới là chân lý.