Chương 7

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có lần đầu tiên, thì về sau tiết mục này lại càng không thêm kiên dè gì.

Gần như là cứ cách mỗi hai bữa ăn là gã ta sẽ ghé đến dâʍ ɭσạи, số lần rất nhiều. Phương Kính trừ bỏ ăn uống, đi ngủ thì chính là cưỡиɠ ɧϊếp đến lăn qua lộn lại.

Lúc trước khi tự mình ra trận, gã tội phạm cưỡиɠ ɧϊếp này sẽ yêu cầu Phương Kính tự cắm dương v*t giả ra vào trong cơ thể hơn nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi anh túa mồ hôi đầm đìa, thể lực chống đỡ không nổi nữa, thì gã ta mới từ nơi ẩn núp hiện thân ra, từ tốn thong thả nhấm nháp món ngon.

Trong căn phòng chật chội này, Phương Kính đã không còn khái niệm về thời gian. Mỗi ngày, âm thanh có thể nghe thấy, có thể tiếp xúc với người sống, có liên hệ ràng buộc duy nhất với thế giới bên ngoài, chỉ có mỗi gã bắt cóc ác ma kia. Dù có tình nguyện hay không, đều sẽ bị trói gô lại, vẫn phải dang rộng hai chân nằm dưới thân đối phương. Phương Kính cũng không đi cố sức chống cự vô vị. Anh biết rõ, loại chuyện chạy trốn này cần phải có cơ hội nhất định một phát phải trúng, nếu như một khi thất bai, chỉ sẽ chọc giận phải gã ta, lại tìm cơ hội thứ hai còn khó hơn là lên trời.

Dần dà, dưới tình huống Phương Kính không cần dùng đến dương v*t giả để nới lỏng trước, liền trực tiếp cắm vào, dưới sự chủ động phối hợp của anh, ở trên giường gã ta cũng đã lơi lỏng khống chế.

Lúc Phương Kính ngủ say, mơ thấy Lục Lăng lại bò lên trên giường, đè xuống đôi môi anh hôn hít, ngón tay quấy đảo đến miệng lỗ mềm ướt tê dại; mà anh như là đã bị say khướt, cả thân thể đều mềm nhũn như bùn, vừa không có phối hợp hùa theo cũng lười đến không muốn kháng cự, tùy ý để đối phương sau khi mở rộng lại đổi thành ‘tên nhóc to bự’ đâm vào từ phía sau.

Sức mạnh va chạm càng lúc càng thêm kịch liệt, gương mặt tuấn tú trong cảnh mộng chầm chậm rách bươm tan thành từng mảnh, Phương Kính mơ mơ màng màng, theo phản xạ lại hỏi:

- Lục Lăng?

Vươn tay sờ soạng về đằng sau, lại bị bắt giữ lấy một phát.

- Em hy vọng tôi là cậu ta sao?

Ngay lập tức, Phương Kính tỉnh táo lại, anh cố sức quay đầu, vốn không thể nào nhìn thấy mặt gã ta trong bóng tối đen nhẻm thế này, chỉ có thể cảm nhận được thứ cảm xúc đè nén quá mức nặng nề ở sau lưng mình.

- Xùy, cậu ta giống mày, đều là thứ ghê tởm với——

Nói còn chưa dứt lời, đã bị thế chinh phạt mãnh liệt đánh gãy. Đối phương giữ chặt cánh tay anh, đè thân trên của mình gắt gao nằm trên giường, dưới mông vểnh lên, thứ to lớn thô dài không kiêng dè gì mà đấu đá lung tung ở trong lỗ nhỏ.

Trong miệng phát ra tiếng thở dồn dập rối loạn, Phương Kính vốn đang buồn ngủ, lúc này lại bị làm đến ý thức hồ đồ, cứ mơ mơ màng màng ngất đi.

Chờ đến khi phát hiện gã ta vẫn còn ở lại bên cạnh. Thân thể của mình cũng được rửa sạch qua, đôi tay bị khóa ở sau lưng, bị bịt mắt, mà hai chân không bị trói lại, trong đường ruột lại bị nhét vào mấy hạt tròn lớn nhỏ không đồng đều, gã ta đang dùng ngón tay đẩy hạt tròn vào trong lỗ sau.

- Loại trò hề này chơi chưa đã hả, mày chưa chán, còn tao thì đã chán lắm rồi đây.

Phương Kính biết là có đá một cái trúng đối phương đi nữa cũng là làm chuyện vô bổ, tùy ý co lên một cẳng chân, duỗi dài ra đặt xuống vừa vặn gác lên trên đùi của đối phương, cái tên biếи ŧɦái này, dù là lên giường cũng chưa bao giờ cởi bỏ quần áo. Anh không trông mong gì mà hỏi.

- Mẹ nó không biết bị mày nhốt đã bao nhiêu ngày rồi đây, hôm nay là ngày mấy?

- Ngày chín tháng hai, đã qua gần một năm.

Lại vang lên giọng nói ở bên tai, nói ra lời lẽ dụ dỗ đánh thẳng vào đáy lòng.

- Muốn phơi nắng sao? Chỉ cần biết điều, thành thật mà nghe lời, hầu hạ tôi sung sướиɠ, sẽ để cho em đi ngoài hít thở.

Phương Kính giật mình, ngoài mặt vẫn không thay đổi, giọng điệu hung bạo nói:

- Này đã là quá mức chịu đựng của tao rồi, muốn tao khẩu giao gì đó cho mày, tuyệt đối là không thể.

Đối phương cười khẽ mấy tiếng, lần này lại không nói gì thêm, cúi người đè lên trên người Phương Kính, nhẹ tay cẩn thận bóp lấy miệng anh hé ra, cúi đầu hôn xuống môi lưỡi liếʍ mυ"ŧ nước miếng trong khoang miệng anh.

Phương Kính vẫn không nhúc nhích gần như là cái xác, im lìm đang chịu đựng cái nụ hôn triền miên khó chịu này.

- Thật ngoan, sắp tới, cũng phải biết nghe lời thế này mới được.

Không biết cái tên biếи ŧɦái có ham mê bắt mình mặc đồ khác giới này lại muốn ra tay dùng cách thức gì để nhục nhã mình nữa đây. Phương Kính cảm nhận được sau khi đầu v* vừa mới bị môi lưỡi liếʍ mυ"ŧ qua lại bị kẹp lấy, dương v*t phía dưới lại bị lòng bàn tay mơn trớn vài cái lập tức sưng đỏ đứng thẳng lên không màng đến khống chế của chủ nhân, đột ngột truyền đến đau nhức từ lỗ tiểu bị đâm vào bịt kín lại.

Nhất thời, Phương Kính vùng vẫy lên, lại bị kẻ phía trên đè lại vừa mở miệng cảnh cáo noi:

- Đừng động đậy, nếu không thì đừng hòng tôi dẫn em đi ra ngoài.

Quả nhiên những lời này phát huy tác dụng, anh cắn răng nằm xuống lại, cảm nhận được thứ gì dạng ống dài nhỏ cắm sâu vào trong dương v*t1; tiếp theo là dụng cụ kim loại nào đó chạm đến liền bao lấy dương v*t và hai túi tinh hoàn chặt chẽ; sau cùng là quấn một đoạn dây da thô quanh eo một vòng, còn một đầu dây khác luồn xuống vòng qua đáy xương chậy, có gắn một vật hình trụ lạnh băng cắm thẳng vào lỗ sau, kéo dài đến đầu dây còn lại gắn hai đầu khóa lại2.

- Ống thông tiểu sẽ dẫn nướ© ŧıểυ trong bàng quang bài tiết ra ở bất kì đâu, bất kì lúc nào. Vòng cổ, kẹp vυ" và dương v*t giả đều có dẫn điện, trăm ngàn lần đừng nên mơ tưởng việc chạy trốn hoặc là chơi trò gì khác.

Phương Kính dẫm đôi chân trần lên trên thảm, trên đầu vẫn đeo bịt mắt như cũ, nhưng ngay khi anh vừa bước một chân ra ngoài cửa, đầu óc gần như rỗng tuếch, cái chỗ chật chội tối tăm, không thấy nổi ánh mặt trời này, đã nhốt anh suốt hai trăm sáu mươi ngày.

Quẹo trái, rẽ phải, nghiêng ngả lảo đảo đi theo lôi kéo của dây xích, rốt cuộc dừng lại ở tại một khoảng không trống trải, dưới chân là mặt sàn gỗ, da thịt đã lâu mới được ánh mặt trời ôm ấp âu yếm, tiếng gió lao xao thổi đến mang theo hơi lạnh của giao mùa cuối đông đầu xuân, anh run lập cập, hốc mắt chợt nóng trào ra ướŧ áŧ, đôi tay bị khóa bấu chặt lấy còng tay lạnh băng.

Đi con mẹ nó co được dãn được! Mình chịu đủ rồi!

Đột ngột, vung dây xích lên, anh nhấc chân đá ngã kẻ đang dắt dây xích xướng sàn gỗ, ngay lập tức tên tội phạm cưỡиɠ ɧϊếp kêu rên thống khổ một tiếng, anh lần theo nơi phát ra tiếng lại hung hăng bổ nhào xuống hai chân, trong lúc đánh nhau áo khoác đã không biết vứt ở đâu, anh cũng không rảnh để ý tới, nhanh chân chạy xé qua tùng cơn gió lướt qua tai nghe âm thanh vùn vụt, cứ thế vọt thẳng về nơi có ánh mặt trời.

Nhưng đến cùng thì Phương Kính vẫn không hề nhìn thấy gì, cũng không quen thuộc địa hình xung quanh, chạy về bước liền ngã lăn lốc xuống mấy bậc thanh nằm vật ra trên mặt đất. Anh thuận thế cọ sát bịt mắt trên mặt xuống mặt đất cứng đẩy mở nó ra; trong chớp mắt, ập đến ánh sáng mặt trời chói chang kí©h thí©ɧ đôi mắt đau nhức đến mức chảy nước mắt ròng ròng, khiến anh khó mà mở mắt nổi nên buộc phải nhắm mắt lại như cũ, chỉ đành không nhìn đường liền chạy đại về phía bên ngoài.

Không đến được bao nhiêu lần va phải thân cây, bao nhiêu lần vấp ngã té lăn ra mặt đất. Ngay lúc anh nghe thấy loáng thoáng tiếng xe phanh gấp, đột ngột vọt đến dòng điện chạy khắp trong cơ thể, nhất thời cả người anh mềm nhũn ngã quỵ xuống mặt đất. Nếu chỉ có chỗ cần cổ thì còn có thể chịu đựng nổi, nhưng dòng điện còn đánh xuống cả nơi bộ phận yếu ớt nhất, đổ ập cảm giác quá mức đau nhức không dứt bao phủ khắp não bộ, kéo theo nướ© ŧıểυ mất khống chế chảy theo ống thông tiểu thành dòng nhỏ thoát ra khỏi miệng ống rơi xuống vang lên tiếng ‘tí tách’, ướt sững quần.

Cúi đầu, tầm nhìn mơ hồ chập chờn, Phương Kính nhìn thấy mình đăng mặc chiếc quần đen giáo phục đã mặc vào hôm bị bắt cóc.

Dưới từng cơn đau nhức, anh vẫn kiên trì như cũm bò về phía ngoài.

Dòng điện dần giảm đi, dần dần chuyển biến thành kɧoáı ©ảʍ, tê dại; kẹp vυ" và dương v*t giả dạng chuỗi hạt trong lỗ thịt cùng lúc bắt đầu rung động kịch liệt; dương v*t giả càng lúc càng quấy đảo điên cuồng, liên tục kí©h thí©ɧ vách ruột và điểm mẫn cảm ở trong; dẫn đến dương v*t cương cứng lại bị đè ép trong dụng cụ khóa tìиɧ ɖu͙© kia.

- Ưm…a…ư,ưm…

Anh không có cách nào nhịn nổi há miệng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, đôi tay đã bị khóa chặt ở sau cố sức muốn tháo xuống vòng đai khóa tìиɧ ɖu͙© trói buộc ở thân dưới, để giảm bớt từng cơn sóng kí©h thí©ɧ ập đến sau lại mãnh liệt hơn cả cơn sóng trước; nhưng phí sức nửa ngày cũng hoàn toàn phí công. Anh suy yếu, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, cứ như là đang dựng lên một bức tường vô hình vững chãi giữa không trung, ngăn chặn, phá nát mọi ý chí muốn giải thoát quay về thế giới tự do của anh hóa thành mảnh vụn.

Phía sau, tiếng bước chân chầm chậm tới gần, giáng xuống chiếc áo khoác chụp lên trên đầu anh, kẻ nọ thô bạo lột bỏ chiếc quần đã bị anh kéo xuống được phân nửa, lập tức lõα ɭồ thân dưới không hề có miếng vải che thân nào dưới ánh nắng mặt trời sáng tỏ.

Cần cổ bị đè lên trên mặt đất, vang lên giọng nói trào phúng nghiền nát sự tự tôn của anh thành tro bụi:

- Muốn chạy đến vậy, là muốn để kẻ khác nhìn thấy dáng vẻ động dục của em sao? Nơi này, người đi ngang qua không ít. Hay là, bây giờ tôi cột em lên trên cây, đoán xem sẽ xảy ra chuyện gì đây? Đúng là được giải cứu rất dễ dàng, nhưng mà mấy tấm hình khỏa thân của em sẽ được lan truyền khắp mạng, tất cả mọi người đều sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ em và người nhà em, a, nào có ai sẽ quan tâm xem em có phải là người bị hại hay không đây!

Phương Kính tức giận lại hoảng sợ. Anh rất yêu bản thân mình, kiêu ngạo, tự tin đến không ai bì nổi, mười tám năm qua, tầm mắt của người khác nhìn anh, phần lớn đều là ái mộ, khen ngợi và hâm mộ vô cùng. Dù chỉ là chút xíu xiu xấu xí tối tăm đều hoàn toàn không thể bại lộ dưới ánh sáng chói lọi được, huống chi là chuyện anh đang bị nhốt suốt ở trong nơi tối tăm, lại từng bị cưỡиɠ ɧϊếp chà đạp nhục nhã quá nhiều lần, chịu đựng thống khổ đến tận bây giờ, càng không thể được tiết lộ ra. Nếu chỉ cần để thổi ra nửa lời đồn thổi như gió kia, thì toàn bộ cuộc đời này của anh lập tức đều sẽ bị hủy hoại, cho dù chết đi cũng hoàn toàn rửa không sạch vết nhơ này.

- Tao sẽ trở về với mày.

- Biết sai rồi?

Đối phương mở miệng hỏi, vừa rút dương v*t dạng hạt ra, nâng eo nhấc mông Phương Kính lên, liền đâm dương v*t của mình vào từ phía sau, không nương tình chút nào bắt đầu tấn công dồn dập xâm chiếm hung bạo.

Trên đầu của Phương Kính bị che phủ bởi áo khoác; sau lưng và cái mông thậm chí đến hai chân đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không có một mảnh vải; tiếng va chạm thân thể quen thuộc nghe vào trong tai rõ ràng là xấu hổ hơn nhiều so với bất kì lúc nào khác. Anh sợ sệt không thôi, lo có người xuất hiện đột ngột, nhìn thấy chuyện xấu xa này lại đồn thổi.

Lần này làm thẳng đến lúc sắc trời tối tăm, Phương Kính bị hành hạ đến ngất xỉu mất.

Qua một lúc lâu sau, từ từ tỉnh lại,trong bóng tối đen nhẻm, nghe thấy tiếng nước thấp thoáng nhắc nhở anh là thân mình đang ở trong phòng vệ sinh chật chội. Cơ thể mình đang bị trói chặt ngồi lên trên ghế; hai tay hai chân đã bi khóa chặt ở tay vịn ghế; trong lỗ sau còn cắm vào thứ to lớn; đằng trước vẫn bị giam trong bộ khóa dương v*t; ống thông tiểu luôn cắm ở chỗ kia, vang lên tiếng ‘tí tách’ của nướ© ŧıểυ nhiễu xuống sàn. Anh muốn nói chuyện, nhưng trong miệng bị bịt bởi một quả bóng, nhốt lấy mọi âm thanh ở trong cổ họng.

Không có thức ăn, không có nước, không thể động đậy được chút nào, mặc cho miệng anh mắng chửi kêu réo mơ hồ, vẫn không có nhận được lời đáp lại như cũ. Anh mệt mỏi đói khát đến ngất xỉu mấy lần, đều bị ‘tên nhóc’ cắm ở phía sau ra vào không dừng đánh thức, thẳng cho đến khi thân dưới tê liệt, thần chí không rõ, nhưng dương v*t lại bị ống thông tiểu bịt kín lại đè nén không có cách nào bắn tinh được.

Đau, khát, đót, lạnh, nỗi sung sướиɠ xá© ŧᏂịŧ ập đến từng cơn lại không thể có cách nào thỏa mãn được, tâm hồn ghê tởm lại cảm thấy xấu hổ không thôi.

Nhớ lại ngày xưa, giống như là chuyện cũ từ đời trước, cuộc sống bình thường như vậy, làm một người bình thường, đã là chuyện một đi không không trở lại, giờ chỉ còn sót lại một tấm thân xác dơ bẩn bất lực, vùi sâu dưới lòng đất, dập nát hư thúi chầm chậm ăn mòn từ trong ra ngoài.

Không biết đã là lúc nào, rốt cuộc cánh cửa cũng mở ra, kẻ nọ đi đến, tháo xuống mọi trói buộc ôm anh đến một bên. Cả người Phương Kính mềm oặt ngồi quỳ trên mặt đất, tuy đã không còn bị trói chặt nữa, nhưng đến một đầu ngón cũng không nâng nổi.

Một chén canh được đặt ở trước mặt, Phương Kính sửng sốt hai giây, ngửi thấy hương thơm liền khó dằn nổi thò đầu qua, nằm sấp trên mặt đất uống canh. Bị sặc ho mấy lần, rốt cuộc anh cũng uống hết canh đến đáy chén, liếʍ sạch vài giọt cuối cùng, mới miễn cưỡng có lại được chút sức lực. Nhưng chút thức ăn lỏng này căn bản không thể nào thỏa mãn được cơ thể đói mốc meo đến ngực đều đã dán dính lưng của mình, anh duỗi tay chạm đến ống quần của đối phương liền bấu chặt lấy:

- Còn nữa không?

- Còn, lần ăn tiếp theo là ba ngày sau.

Gã ta nói xong, bế anh từ mặt đất lên, lạnh băng vô tình đặt phía trên ghế. Phương Kính vùng vẫy không thôi như là nổi điên, cảm nhận lỗ thịt đau đớn cực kì, thứ to lớn kia đã đâm vào trong; gấp gáp mở miệng nói năng lộn xộn lẫn với tiếng khóc nức nở cầu xin:

- Thả tôi ra, tôi không dám chạy nữa, anh tha cho tôi đi, đừng để cho tôi ở chỗ này nữa, xin anh, xin anh, tha tôi đi…Tôi không dám chạy nữa!

- Thật vậy sao?

Tiếng hỏi lại từ bên tai chui vào tâm trí. Phương Kính gật đầu không ngừng, nói năng lộn xộn đáp:

- Tôi không dám chạy nữa, anh muốn cᏂị©Ꮒ thế nào cũng được, đừng bỏ tôi lại chỗ này, xin anh.

Anh khóc đến nước mắt giàn giụa đầy mặt, thút thít không dứt l*иg ngực phập phồng kịch liệt khiến cả người run lên bần bật, ý thức càng bay càng xa, thế nhưng gã ta lại dừng lại động tác, hình như nói gì đó, lại hệt như là chưa nói gì cảm, bế cả người anh lên.

Chú thích:
    - Thứ gì dạng ống dài nhỏ cắm sâu vào trong dương v*t1 : là một loại dụng cụ y khoa để phục vụ y học sau được biến tướng thành một loại đồ chơi tìиɧ ɖu͙© Bɖʂʍ.Lưới - Chương 7Lưới - Chương 7

      - Dụng cụ kim loại nào đó … gắn hai đầu khóa lại2: là một loại đồ chơi tìиɧ ɖu͙© Bɖʂʍ.

      Lưới - Chương 7