Chương 6

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cái gọi là đơn giản, chỉ là đang khiêu chiến điểm mấu chốt không dứt.

Dưới trạng thái thanh tỉnh, Phương Kính đã trải qua một lần súc ruột nữa. Tiếp theo dưới tình huống đeo bịt mắt, bị chỉ dạy làm sao mang bαo ©αo sυ lên dương v*t giả lại thoa đầy dịch bôi trơn lên đó tự cắm vào trong cơ thể mình, cuối cùng là tự xỏ chân vào qυầи ɭóŧ liền áo1 mỏng dính lại bó sát, lớp vải kéo căng lại siết chặt lấy da thịt dẫn đến cộm người khó chịu.

Cởi bịt mắt ra, phải qua hai phút thì tầm nhìn tối đen mới thích ứng với ánh sáng mờ nhạt của bóng đèn ngủ ở trong phòng. Trước khi gã đã tháo ra mấy thứ trói lấy người của anh, chỉ chừa lại vòng cổ bằng da và chân nối liền với một xích kim loại, dài tầm ba bốn mét được gắn chặt ở chân giường, vừa đủ đến anh đi vào phòng vệ sinh.

Thân trên của mình mặc cái áo da màu đen bó sát, lớp áo kéo căng lại bó chặt đến thấy rõ từng đường cong cơ bắp; trên ngực áo còn cố ý khoét hai lỗ nhỏ, mép miệng lỗ đè chặt lên xung quanh da thịt của hai bầu cơ ngực đẩy nó nẩy lên căng phồng, lõα ɭồ hai đầu v* hồng nâu hoàn toàn bị cái kẹp kim loại màu bạc gắp chặt lấy, đã được canh chỉnh lực độ giảm xuống một chút, không đau đớn khó nhịn như nãy, chỉ là một khi có ngoại lực đυ.ng chạm vào, liền ập đến cảm giác có chút xíu khó chịu. Hai đầu kẹp vυ" được chia ra nối liền với hai đoạn dây xích màu bạc nhỏ, kéo dài tập hợp về một điểm cuối gắn với dưới vòng cổ bằng da2.

Mà, qυầи ɭóŧ phía dưới lại càng khiến anh xấu hổ, có thể miễn cưỡng xem như là một cái quần chữ T, lớp vải da màu đen vừa đủ bao bọc chặt chẽ lấy dương v*t mềm rũ nằm ở thân dưới, lại không giấu nổi đám lôиɠ ʍυ, phía sau còn bị hai dây da nịt chặt kéo dài một đường đi qua giữa hai bắp đùi non và khe mông, đúng lúc giao nhau với cán cây dương v*t giả. Vòng eo bị cộm phải, quấn chặt cố định ở trên xương hông, sợi dây xích kim loại thô to thít chặt một vòng, khóa lại ở bên eo.

Anh thử tìm cách mở vài, vốn không thể thoát khỏi thứ đồ chơi này, dưới sự cọ sát mà dương v*t ở giữa háng lại nổi lên phản ứng, nhưng do bị đè ép trong không gian chật chội, nên cộm đến càng thêm khó nhịn.

- Trong vòng hai giờ tiếp theo, mở rung động ở mức thường, gập bụng hai trăm cái, lập tức có thể lấy ra, nếu không từ nay về sau, ngoại trừ súc ruột và làʍ t̠ìиɦ ra, dù là đi – đứng – ngồi – nằm, thì em luôn phải cắm nó suốt trong cơ thể mình.

Đột ngột nghe thấy yêu cầu vô sỉ của gã khốn này, anh vừa xấu hổ lại giận dữ, đi vài vòng quanh phòng, dẫn đến dương v*t giả đang chôn sâu trong lỗ sau đưa đẩy liên tiếp bên trong vách thịt, anh đành phải nghiêng người nằm yên ở trên giường, liếc mắt nhìn lướt qua cái điều khiển kia cùng với màn hình đang nhảy số giây đếm ngược của đồng hồ điện tư nọ ở trên bàn, chỉ lại một giờ bốn mươi phút.

Đã thành miếng thịt trên vỉ nướng, lại còn phải tự mình lật mình lại…

Nổi điên giơ cánh tay đến quét ngang mặt bàn, hất đồng hồ điện tử cùng cái điều khiển kia văng xuống sàn nhà, anh nhích mông dậy khỏi nệm giường, chậm rì rì cúi người về phía sàn nhà, bắt lấy cái điều khiển nhấn cái nút mở đến mức rung động thường, cố nén xuống cảm giác khó chịu liền gập bụng liên tục mười mấy cái, ngay tiếp theo thở hồng hộc lại nằm ịch xuống lại. Dưới mông nhiễu nhão dính nhớp thấm ướt mặt nệm, đằng trước bị lớp qυầи ɭóŧ da căng chặt đùn lên thành một bọc nhỏ; trên vầng trán cùng với sống lưng chảy mồ hôi ròng ròng không dứt.

Cái này vốn không phải là tập luyện thường ngày, mà càng giống như là đang tự mình gian da^ʍ, chơi đùa cơ thể mình vậy. dương v*t giả dạng chuỗi hạt tròn nối liền với nhau3 đang rung động có khi đưa đẩy lại có lúc quấy đảo; mà ở giữa đáy xương chậu vốn bị dư ra phân nửa hạt tròn nhẵn nhụi bịt lấy bên ngoài miệng hậu môn; theo từng động tác đè ép bụng dưới, ngay trong lúc nâng thân trên thẳng lên kéo theo lỗ sau đang bị căng chặt không thể nào không nuốt hạt tròn vào sâu thêm; khi thân trên nghiêng người cúi gập xuống lại nhả ra; nhúc nhích cả cây đồ chơi kia thọc vào rút ra nhè nhẹ, thấm đẫm dịch bôi trơn trộn lẫn dịch ruột lên cả bề mặt hạt tròn dưới đáy xương chậu.

Anh hận không thể nhét luôn cả hạt tròn bị dư ra nằm lấp lửng dưới xương chậu vào hẳn trong lỗ sau, còn dễ chịu hơn là mỗi một lần bị ‘đâm vào đẩy ra’ đều sẽ tra tấn bên trong cơ thể. Nhưng nơi đó lại bị dây qυầи ɭóŧ thít chặt lấn chiếm gần hết miệng lỗ, nên nhiều nhất lỗ thịt cũng chỉ có thể nuốt vào một nửa, vừa lúc cắn ngay chỗ cạn nhất của hạt tròn đó, có thể nói là khổ đến không kể nổi.

dương v*t bị siết đến bắt đầu đau đớn, Phương Kinh theo phản xạ định vươn tay ra để thủ da^ʍ; nhưng gã ta đã cảnh cáo, chỉ có thể đυ.ng vào đằng sau không thể đυ.ng vào đằng trước, nếu không nghe theo thì sẽ gánh chịu thêm nhiều trò tra tấn mới mẻ; bực mình rút tay lại, anh cắn răng, chỉ đành phải làm tiếp.

Khi gập đến hơn sáu mươi cái, cả người anh đều đỏ hồng như trứng tôm, tỏa ra hơi thở nóng bỏng, ý thức đã mơ hồ. Vì anh vừa mới bắn tinh, chỗ đằng trước đã dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhưng nó vẫn duy trì trạng thái nửa cương cứng. Đằng sau, lỗ thịt đang bị mở rộng, so với khó khăn lúc đầu, đã có thể nuốt vào nhả ra viên châu dễ dàng, vách thịt bị đâm thọc cộng với rung động không dừng đang truyền đến từng trận kɧoáı ©ảʍ bí ẩn.

Chờ đến khi anh kiên trì gập đến trên một trăm cái, ý thức sắp sửa mê mang thêm. Anh cảm thấy bản thân mình như là đang làʍ t̠ìиɦ cùng với ai vậy, người nằm trên có gương mặt mờ ảo, mờ đến mức chỉ có thể nhìn thấy da trắng mắt đen, đuôi mắt đặc biệt cong cong hiện lên trêu ghẹo đến người nhìn phải ngẩn ngơ.

Phương Kính dụi mắt, chớp mắt vài cái, ở trước mắt đều ánh đèn sắc tình chập chờn khắp phòng, mới phát giác cảnh tượng vừa nãy chỉ là ảo giác khó hiểu. Thời gian đếm ngược chỉ còn lại hai mươi phút, anh ỷ mạnh chống cả thân thể dậy lại tiếp tục trúc trắc gập người tiếp. Nhưng giữa lúc ý thức mông lung lại ùa đến ảo giác, vòng eo trắng nõn nhanh nhẹn lắc lư đưa đẩy, đâm rút thật sâu vào trong vách thịt đói khát, cùng lúc cúi đầu xuống liếʍ mυ"ŧ gặm cắn đầu v*, hai cánh tay ôm sát lấy bả vai bờ lưng của mình.“Cho em trốn, giờ không phải cũng phải ngoan ngoãn để anh cᏂị©Ꮒ sao.” Vang lên tiếng nói trầm thấp từ tính đáng ghét đến không diễn tả được, lại dụ người đến đỉnh điểm, dẫn theo chút ý cười trêu ghẹp nói tiếp:“Tối nay, nhất định phải cᏂị©Ꮒ đến em không xuống giường nổi.”

190…… 198, 199, 200……

- Hô… Hô…

Dùng chút sức lực cuối cùng còn sót lại tắt đi rung động, Phương Kính mê mê mang mang nằm vật ra trên sàn nhà, buông thả lại buông lỏng cả thân thể nhắm mắt lại.

Không biết là lí trí đã bay đến nơi nào, dường như là anh đang nằm mơ; hai cẳng chân dạng ra, mấy ngón tay mò ra đằng sau bắt lấy cán dương v*t giả đâm vào bên trong, dẫn theo thứ to dài này nhúc nhích chậm chạp lại dễ dàng xâm chiếm tự do đâm rút trong vách ruột. Trong mông lung, Lục Lăng cúi người từ phía trên dựa sát vào, tóc mái ngắn cũn rũ xuống vầng trán sũng mồ hôi dính sát bên gò má, hai cánh môi hồng hào hơi hé ra, đôi mắt tối tăm lại sâu thẳm chăm chú nhìn thẳng vào mình.

Chờ đến khi Phương Kính tỉnh lại đã nằm yên ở trên giường, sờ sờ phía sau vòng eo, dây xích khóa kia đúng là đã được tháo ra, nhanh tay lột bỏ qυầи ɭóŧ với rút cả thứ đang nằm trong cơ thể, trên cán cây dương v*t giả đã dính đầy dịch nhầy sắc tình, anh vừa liếc mắt nhìn qua một cái đều cảm thấy nóng nảy, vội quăng nó vào trong bồn tắm của phòng vệ sinh, sau khi rửa tay liền đóng cửa lại.

Còn có cả cái mộng xuân bậy bạ vừa nãy nằm mơ thấy, và thứ gì đó vốn không nên xuất hiện trong mộng xuân, anh hoàn toàn lựa chọn ‘lừa mình dối người’ vừa tỉnh lại liền vứt ra sau ót. Anh vốn không phải đồng tính luyến ái trời sinh, tuyệt đối không thể nào lại có bất kì cảm giác khác lạ nào đối với người cùng giới tính được.

Tuyệt đối là do gã điên kia đã lén động tay động chân làm gì đó rồi đi.

Một đoạn thời gian rất dài tiếp theo, cư nhiên là gã ta không hề đi vào trong phòng lần nào nữa. Mà, hằng ngày đều yêu cầu anh mặc lên biết bao nhiêu bộ nội y tình thú, cái gì mà váy hầu gái, rồi đến cái loại vải ren mỏng tanh, thậm chí là mang lên vớ da đen xì xuyên thấu. Nhưng gã biếи ŧɦái này vẫn thích nhất là nhìn thấy Phương Kính không mặc gì cả, thân thể vạm vỡ to cao tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, dáng vẻ ương bướng giận điên lên nhưng lại không thể nào không vâng lời của gã.

Tựa như bây giờ vậy.

Nhìn mấy thứ để ở giữa phòng, Phương Kính tức giận đến gân não giật lên bần bật, sống lưng run lên khe khẽ. Anh đã cởi hết quần áo ra, lại chần chừ không có làm ra động tác tiếp theo.

Anh đã có thể miễn cưỡng chấp nhận bản thân tự súc ruột cộng thêm tự cắm dương v*t giả vào trong cơ thể với điều kiện là làm một mình ở trong phòng vệ sinh. Nhưng hoàn toàn không đến gần đến cái vật cực kì mất mặt kia—— đã được đặt vào phòng trong lúc anh đã ngủ say. Thứ này nặng tầm mấy chục kí, hình dạng chung chung là một cái ghế dựa cứng cáp, ở giữa mặt ghế ngồi lại gắn một cây dương v*t giả màu đen dài chừng hai centimet, đường kính tầm sáu bảy centimet.

- Ngồi lên đi, không nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.

Câu lệnh không khác mấy lại phát ra lần nữa.

Phương Kính phát ra một tiếng ‘hừ’ lạnh, nhấc chân đá ngã cái ghế dựa này, ngay tiếp theo chỗ vòng cổ đột ngột xộc ra một luồng điện mãnh liệt vọt đến khắp cơ thể. Anh thống khổ ngã nhào xuống sàn nhà, lập tức ánh đèn trong phòng đều tắt ngúm, tối tăm bủa vây như là con thú đang nuốt sống lấy anh hoàn toàn.

Từ nhỏ, Phương Kính vốn không hề sợ tối. Nhưng có lẽ là do đã bị nhốt trong tối trong thời gian dài đến như thế này, một khi rơi vào bóng tối liền cảm thấy bị chèn ép đến không thở nổi. Nóng nảy quờ quạng túm lấy khăn trải giường xé nát vò thành nắm vứt lung tung, đập phá mọi thứ có ở xung quanh phòng, tiếp theo anh uể oải bò đến mép giường đập đánh vào nút liên lạc, nhưng đối phương lại không hề phát ra bất kì lời đáp trả nào.

Cách mỗi mười phút, trên vòng cổ phát ra một dòng điện giật cả người anh, lần sau so với lần trước đều còn dữ dội hơn.

Đến lần thứ tư bị điện giật, Phương Kính đã chảy đầy nước mắt nước mũi tèm lem, cả người co giật, dưới thân cũng mất khống chế đến tè ra nướ© ŧıểυ. Anh bò quanh sàn nhà mới mò mẫm thấy được cái ghế dựa bị ngã lăn lốc.

- Dừng! Tao ngồi, đừng giật điện…

Một tay nắm lấy lưng dựa của ghế dựng nó đứng lên, tay còn lại vô ý đυ.ng phải thứ to dài làm cho người ta sợ sệt không thôi. Sau một lúc lâu anh ngây người, mới đi vào phòng vệ sinh cầm bαo ©αo sυ và dịch bôi trơn ra, tròng bao lên dương v*t giả màu đen kia, đổ hơn phân nửa bình bôi trơn lên đó.

Tuy là lỗ thịt của anh đã được rất nhiều thứ mở rộng qua, thậm chí dạo này còn thường xuyên bị bắt chôn sâu dương v*t giả ở trong cơ thể để đi ngủ, lại chưa từng nuốt qua thứ to như vậy. Anh do dự, định khóa ngồi xuống mặt ghế. Giơ một tay đến mò qua đỉnh đầu to của thứ này, chỗ đó to bằng quả trứng gà, nâng mông lên nhích đến, thử ngồi xuống chầm chậm, lại chỉ vừa đâm vào được chút đỉnh, liền theo phản xạ nhấc người lên tránh đi.

- Trước tiên, nên dùng ngón tay mở rộng đi đã, làm cho đến khi lỗ da^ʍ kia có thể nuốt nổi ba ngón tay rồi, lại ngồi lên đó.

Trên trần nhà, truyền đến mệnh lệnh quen thuộc.

Phương Kính ngước đầu lên quát:

- Lăn!

Tay của anh vẫn còn đau nhức chưa cử động tốt được, đành dồn sức dùng một ngón tay cắm vào phía dưới, ra vào đưa đẩy vài lần mới đổi thành hai, hai ngón tay cắm đến mười phút, anh mới thật cẩn thận đâm ngón tay thứ ba vào cùng.

Khớp xương ngón tay của anh thon dài, dẫn đến phải chậm rãi vào cắm ba ngón tay hoàn toàn vào trong lỗ thịt, sâu đến gốc ngón tay thì độ sâu đi vào được tầm khoảng mười centimet, anh lại thọc vào rút ra thật lâu, rốt cuộc đưa đẩy đến khi đằng sau đều ướt sũng mềm nhũn, co rụt hút lấy ngón tay sâu vào trong.

- Mặc tạp dề vào, tiếp theo ngồi lên trên ghế đàng hoàng. Đồ đặt ở bên phải.

Anh quơ tay ra vừa vặn sờ trúng bề mặt vải, tròng lên người chỉ có mảnh vải lỏng lẻo phủ ở trước người, qua loa cột lại sợi dây ở sau lưng; phần trên của tạp dề nhỏ đến mức không che được hết khuông ngực, vừa vặn để lộ ra hai ‘quả anh đào ngon miệng’ ở sát mép viền tạp dề, sau khi bị điện giật thì đầu v* ngứa xót đến càng thêm khó chịu; vạt tạp dề bằng ren mềm chỉ vừa đủ che đúng nơi riêng tư. Thứ này hoàn toàn không hợp với khí chất của Phương Kính chút nào cả, thấp thoáng như là tôn lên thêm cảm giác ‘đã muốn lại còn giả vờ từ chối’; làm nổi bật lên đường cong chữ V từ cơ bụng dưới kéo dài đến hai cánh xương chậu, hai bắp đùi to rắn rỏi cùng với cái mông vểnh đầy đặn, tràn ngập dụ dỗ ve vãn sắc tình.

Bàn tay của Phương Kính nắm lấy hai tay vịn ghê, sống lưng dán lên lưng ghế, cánh mông chầm chậm hạ xuống, ngay khi miệng lỗ thịt tiếp xúc với đỉnh cây dương v*t giả, thì cơ bắp cả người đều căng chặt, phí sức gồng gánh lắm mới nuốt được một chút xíu xiu đỉnh đầu vào, nói sao cũng không cách nào ngồi xuống hoàn toàn.

- Ngồi xuống!

Đột ngột, vang lên mệnh lệnh. Phương Kính theo phản xạ liền nghe theo giọng nói duy nhất phát ra quanh quẩn trong bóng tối này, cuối cùng cả người đều ngồi sụp xuống, lập tức phát ra một tiếng ‘phụt’ nuốt vào toàn bộ cả thứ kia vào, cảm giác xé rách từ thân dưới truyền đến, anh nhịn không nổi rêи ɾỉ lớn tiếng lên.

- A…a… không được, quá lớn…

- Ngoan, nâng hai bắp đùi lên, gác lên trên tay vịn, tôi sẽ làm cho em thoải mái.

Phương Kính bị cắm đến đau đớn không chịu nổi, bốn phía hoàn toàn tối tăm. Anh cũng không rảnh đi lo là có mất mặt hay không, lập tức mở hai chân ra, gác lên thành tay vịn, vừa vặn đặt ngay vào chỗ lõm ở trên đó, cẳng chân vừa gác lên, vòng kim loại lập tức khởi động tự khóa chặt lại. Chỉ có thể dựa vào cây dương v*t giả cắm vào lỗ sau giữa hai cánh mông chống đỡ lấy cả người, gầ như là sức nặng nửa người đều đè xuống chỗ này, tấm lưng kiệt sức dựa hẳn vào lưng ghế, cả người không thể động đậy, dù có muốn nhổ thứ to lớn quá mức đang vùi trong cơ thể ra cũng đã khó như là lên trời vậy.

Đường ruột chỉ mới vừa thích ứng với kích cỡ dị vật này, đột nhiên dưới thân phát ra tiếng động, là thứ to dài cứng ngắc kia đang bắt đầu đưa đẩy, đâm vào rút ra liên tục. Lúc đầu chỉ là ở biên độ nhỏ, tiếp theo lại càng thêm kịch liệt gần như là đâm rút cả cây kia vào trong cơ thể, lại không có cách nào nhúc nhích nổi mặc cho lỗ sau non nớt bị nó tùy ý chà đạp, cưỡng bức; chưa đến hơn mười phút, đã bị đâm rút đến nóng bỏng, sưng đỏ, sũng nước nhiễu nhão không dứt.

- Ưm a… Đừng động tôi, đau, dừng lại…

Lúc này, Phương Kính nào còn để ý để mặt mũi tự tôn. Khóe mắt đều ướt đẫm nước mắt sinh lí, cả hai bàn tay bấu chặt lấy sau lưng ghế, thân dưới lại phải thừa nhận thứ kia xâm lấn vô tận không ngừng nghỉ.

- Đừng lo lắng, không có chảy máu, em nên tự ngắm nhìn dáng vẻ hiện giờ của mình đi.

Giọng nói ban đầu còn ở trên đỉnh đầu vang vọng xuống, lúc này lại vang lên từ phía sau.

Phương Kính trúc trắc xoay đầu nghiêng nửa mặt nhìn về phía sau nhưng hoàn toàn không thấy được bất cứ giờ, mà phía dưới tần suất dần dà chậm lại, dương v*t giả thu nhỏ lại, đến cuối cùng đã hoàn toàn rút ra khỏi lỗ thịt, phát ra một tiếng ‘ọt’ nhão dính.

Ánh sáng mờ nhạt từ bốn bức tường hắt xuống, gã ta khóa lại hai cánh tay của Phương Kính lại ở phía sau, khuôn mặt lại bị che phủ một tầng lụa trắng trơn mịn.

Phương Kính cố nhịn xuống cảm giác khó chịu, giọng nói khàn khàn mắng mỉa:

- Đồ hèn nhát.

- Suỵt, em không biết được thân phận của tôi, lại còn được làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© ngoan ngoãn nghe lời thì biết đâu lại có thể sống sót đi ra khỏi đây, còn nếu đã thấy được tôi là ai, thì tôi không thể nào không gϊếŧ chết em nha.

Đối phương đi đến phía trước mặt Phương Kính, cách một lớp vải lụa hôn xuống bờ môi của anh, hai bàn tay túm giữ lấy eo anh, liền lộ ra lỗ thịt vừa mới bị cắm qua, vươn ngón tay đến đâm chọ vài cái thử mức độ nới rộng đã được chưa.

Phương Kính nghe thấy tiếng động cởi lưng quần và âm thanh kéo khóa quần, ngay tiếp theo, dương v*t bằng thịt nóng hổi thô to đặt ở trước miệng lỗ non nớt mà đỉnh qυყ đầυ kia hình như còn lớn hơn dương v*t giả vừa nãy cả một vòng.

- Bé cưng, sinh nhật vui vẻ.

Gã ta khe khẽ thì thầm bên tai anh.

- Tôi phá trinh em rồi, thì cả đời này em chính là người của tôi, chỉ có thể bị duy nhất một mình tôi cᏂị©Ꮒ mà thôi.

- Có phá thì cũng là bị dương v*t giả phá, mày chỉ xem như là hàng—— ưm…

Phương Kính cắn chặt môi, chỗ kia đúng thật là đáng sợ, khó khăn lắm mới đút vào được qυყ đầυ, kéo theo thân sau thô to liên tục đâm vào trong, xâm lấn không ngừng, thấp thoáng như là đâm xuyên qua cả người anh.

- Lề mề xong chưa, mày…A ——

Phương Kính ngưỡng cổ lên, buộc phải thừa nhận nỗi thống khổ đè ép chưa từng có, cao giọng kêu to, đối phương lại không hề nương tình, đè lại vòng eo uốn éo linh hoạt, kiên quyết đâm vào cả cây đến lút đến tận gốc rễ.

Khẳng định là nơi đó đã bị cắm nhanh đến nứt vỡ ra, Phương Kính đau đớn đến cả người run rẩy, cách một tầng vải lụa, anh chỉ có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt mơ hồ, gã này, cái tên tội phạm gϊếŧ người cưỡиɠ ɧϊếp, biếи ŧɦái, khốn kiếp này!

Gã ta bắt đầu chầm chậm đưa đẩy vòng eo, động tác thong thả lại dứt khoát, trong thân thể vừa đau xót lại ngứa ngáy như là bị một lưỡi dao cùn rề rà mài qua, Phương Kính khổ đến không nói nổi, hơi thở dồn dập đến miệng lưỡi khô cháy cực kì. Anh chợt nhớ đến vấn đề bảo đảm an toàn trong quan hệ tìиɧ ɖu͙©, ngập ngừng hỏi:

- Này, mày có mắc bệnh bậy bạ gì không hả, có mang bao đi?

- Có.

Đối phương cười đáp.

- Tôi có bệnh, bệnh rất nặng, chỉ có ngày ngày tháng tháng năm năm được bắn vào trong em, thì mới có thể thuyên giảm được đôi chút bệnh tình đi.

- Khốn kiếp, mày ——

Phương Kính khóc không ra nước mắt, lại vốn vùng vẫy không thoát.

Dưới nơi liên kết chặt chẽ giữa hai người thì dương v*t ra vào từ tốn nới lỏng lỗ thịt kéo theo vách thịt trong lại càng thêm thích ứng, đâm rút càng thêm trơn tru. Hai túi tinh hoàn trĩu nặng của đối phương va đập lên cánh mông phát ra tiếng ‘bồm bộp’, lẫn với tiếng tiếng nước ‘òm ọp òm ọp’ theo động tác va chạm của dương v*t kéo theo hỗn hợp dịch bôi trơn hòa với dâʍ ɖị©ɧ tràn ra khỏi lỗ thịt, chảy xuôi theo cánh mông nhiễu xuống mặt ghế ngồi.

Phòng vốn rất nhỏ, tiếng va chạm thân thể gần như là vang khắp phòng này, thậm chí loáng thoáng có cả tiếng vọng lại, cứ giống như âm thanh quanh quẩn không dứt đâm vào trong màng tai, vả lên mặt anh, đá đổ lòng tự tôn, tự tin và kiêu ngạo của anh, lại nghiền nát tất cả xuống dưới lòng bàn chân.

Lúc này, Phương Kính mới hiểu được, thì ra sự giao thoa xá© ŧᏂịŧ chân chính tạo nên cảm giác chân thật khốc liệt hơn nhiều so với dương v*t giả. Lúc trước, cùng lắm chỉ xem như là đang nới lỏng lỗ sau mà thôi. Hiện tại mới như lời đối phương đã tuyên bố, đúng nghĩa ‘cưỡиɠ ɧϊếp, phá trinh’. Bị một tên khốn kiếp không biết là có bao nhiêu dơ bẩn đâm cả cây dương v*t ghê tởm nhất này vào tận sâu trong cơ thể, còn muốn bắn vào trong; điều này khiến cho anh vốn không thể nào chịu nổi.

Thời gian trôi qua ước chừng hơn nửa tiếng đồng hồ, thân dưới đã bị cᏂị©Ꮒ đến đau nhức, tê liệt; thì đối phương cũng đã tiến đến giai đoạn cuối, càng thêm hung bạo, dồn dập; đưa đẩy dương v*t nghiền ép mạnh mẽ qua vách thịt, sức lực mãnh liệt, dường như là muốn nhét cả hai túi tinh hoàn vào lỗ thịt.

- Mẹ nó biếи ŧɦái, rút ra ngoài, đừng ở bên trong…

Phương Kính vặn vẹo thân thể phản kháng, theo sau là lỗ thịt co rụt lại càng xoắn chặt lấy, bê tai truyền đến thở dài sung sướиɠ của gã ta, thứ đang chôn trong cơ thể run lên vài cái, vẫn vùi ở đó như cũ, chờ trong một lát lâu, mới chậm rãi rút ra.

Phương Kính ngây ngốc cả người, cảm nhận được lỗ thịt như là đã mất khống chế phun ra từng luồng từng luồng chất lỏng sền sệt, bốc lên mùi vị tanh tươi quanh quẩn tràn đầy chóp mũi, không cần nhìn, cũng hoàn toàn biết rõ đó là thứ gì.

- Giả bộ cái gì chứ, nơi này của người hoàn toàn cương cứng đây.

Đối phương cười cợt nói trêu hai câu, liền cúi đầu ngậm lấy dương v*t thẳng tắp của Phương Kính, chưa liếʍ mυ"ŧ được vài cái lập tức nhận lấy một miệng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, không có chút chê bai nào đã nuốt toàn bộ xuống.

Chú thích:
    - Qυầи ɭóŧ dính liền với áo trên1 : là một loại trang phục tình thú.Lưới - Chương 6
      - Hai đầu kẹp vυ" được chia ra nối liền với hai đoạn dây xích màu bạc nhỏ, kéo dài tập hợp về một điểm cuối gắn với dưới vòng cổ bằng da2: là bộ khóa cổ liền kẹp vυ" – một loại đồ chơi tìиɧ ɖu͙©.Lưới - Chương 6
        - dương v*t giả dạng chuỗi hạt tròn nối liền với nhau3: là dương v*t giả -một loại đồ chơi tìиɧ ɖu͙©.

        Lưới - Chương 6Gần giống thôi nha mọi ng hụ hụ ko biết tác giả nói là cái mô