Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đột ngột, bị một luồng điện tê dại xộc thẳng từ l*иg ngực lan ra khắp cả toàn thân đánh thức Phương Kính. Anh mở bừng hai mắt, phát hiện bị một cái bịt mắt che mất tầm nhìn, chỉ có thể xuyên qua lớp vải nhìn thấy vài tia sáng lờ mờ. Thân thể vẫn đang ở trong trạng thái trần như nhộng, tay chân bị trói chặt, kéo căng, giang rộng qua hai bên thành hình chữ đại (大), dưới mông còn lót một cái gối, chỗ bí mật riêng tư ở dưới háng giữa hai bắp đùi hoàn toàn lõα ɭồ không hề bị che chắn ở trước mặt gã ta.

Trong miệng lại bắt ngậm lấy một quả bóng dẻo1 nho nhỏ, gắn liền với một sợi dây da mềm thít chặt khóa lại ở phía sau ót, mặc cho đầu lưỡi của anh dùng sức đẩy mạnh đến thế nào cũng không thể phun quả bóng này ra được, trái lại còn khiến trong khoang miệng theo phản xạ cơ thể càng tiết ra thêm nhiều nước miếng, do hai cánh môi không khép lại được liền chảy ra khỏi khóe môi nhiễu xuống dưới.

Phương Kính cau màu, cảm thấy toàn thân đều thật khó chịu, trong mông lại truyền đến cảm giác căng phồng không rõ càng khó mà diễn tả nổi, mà từ trước đến nay hai núʍ ѵú vốn không được nhìn tới như là đang bị cái kẹp kim loại nhỏ bấm lấy, dòng điện truyền đến, sau khi bị giật đau đớn lại càng thêm mẫn cảm, trong lúc này còn bị chà đạp, dâʍ ɭσạи dưới ngón tay của gã.

- Ô ô ——

Phương Kính cố sức vặn vẹo cả người, lại không thể nào tránh thoát khỏi bàn tay đang nắm bóp lấy cơ ngực của gã ta.

- Tỉnh? Nhân lúc em ngủ say tôi đã súc ruột cho em rồi, giờ ở trong đó đang được cắm một cây dương v*t giả tự động cỡ nhỏ, trước tiên chịu khó một chút dần tập thích ứng đi. Sau này, những trình tự này, em nên tự tập làm một mình, mỗi tối trước khi đi ngủ thì em đều phải rửa ráy sạch sẽ, tự mở rộng c̠úc̠ Ꮒσα, thì sau đó mới có thể để em hưởng thụ sung sướиɠ được.

Giọng nói thô ráp, chập chùng như tiếng tivi bị nhiễu của gã ta lảm nhảm không dứt, lòng bàn tay mơn trớn dọc theo cơ ngực đến cơ bụng sờ soạng thẳng một đường thẳng xuống phía dưới.

Đột ngột, Phương Kính cảm nhận rõ ngón tay đang men theo thân thứ kia đâm vào một cái; thứ kia vốn chỉ là đang chôn ở trong đó, nhưng lúc này đã bị nắm lấy cái cán, bắt đầu rút ra thọc vô với biên độ lớn.

Giữa hai bắp đùi cảm nhận được sự lạnh lẽo, dính ướt của dịch bôi trơn đang phát huy tác dụng giảm bớt nỗi đau dớn của động tác cọ xát này, nhưng loại vận động nhanh – mạnh như pít-tông này khiến cho đường ruột của anh vừa đau rát lại căng tràn khó nhịn, dịch bôi trơn hòa lẫn với dịch ruột ướt sũng phát ra tiếng nước ‘phụt phụt’ da^ʍ mĩ; dương v*t ở đằng trước lại không nghe theo ý muốn của chủ nhân mà bắt đầu cương lên.

Phương Kính cố sức giãy giụa yếu ớt, chỉ làm cho đối phương càng thêm phấn khích, đè cả người lên trên thân anh, ngậm lấy đầu v* anh vừa liếʍ mυ"ŧ lại nghiền cắn. Gã ta ăn mặc một thân quần áo dài tay dài chân, vải vóc trơn nhẵn cọ xát lên da thịt lõα ɭồ của mình. Phương Kính ngẩng đầu lên, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ mơ hồ, dưới sự kí©h thí©ɧ đang lên tới đỉnh nhưng ngay trước khi bắn tinh, đột ngột rút cả cây dương v*t giả ra khỏi lỗ sau.

Lỗ sau trống rỗng quá mức, lại có một cây dương v*t giả càng thô to, được thấm đẫm dịch bôi trơn lên bề mặt cứng cáp chầm chậm đâm vào.

Phương Kính giật bắn cả người, phản ứng đầu tiên của anh là gã biếи ŧɦái này đã cᏂị©Ꮒ mình bằng ‘súng thật đạn thật’, ghê tởm đến chảy ra một thân mồ hôi lạnh. Nhưng cảm nhận ra được đối phương vẫn đang dán sát bên người mình, mà cái thứ đang thọc vào to tầm hai ngón tay, cứng ngắt lại lạnh băng, xung quanh thân kéo dài đến cán đều cộm lên các hột tròn, truyền đến cảm giác đau đớn dường như là miệng lỗ đang bị xé rách ra vậy; anh bắt đầu vùng vẫy kịch liệt chống cự, kéo theo dây xích kim loại va chạm phát ra tiếng chói tai.

Gã ta còn chưa dùng sức đâm sâu vào, mà nơi liên kết giữa miệng lỗ và dương v*t giả đã chèn ép, đẩy hơn phân nửa dịch bôi trơn nhiễu xuống, tiếp theo động tác cắm rút qua loa, lại vừa xoay tròn, xoa bóp vách thịt trong; mỗi khi vừa đẩy đỉnh đầu vào chỉ mới nhích tới một hai centimet liền nhanh tay kéo lại trở về vị trí ban đầu. Cứ như thế mà chậm rãi, từ tốn trôi qua nửa giờ, thân dưới của Phương Kính đều đã bị dính nhớp, ướt đẫm, bị chơi đùa đến sắp chết lặng; cơ mông kiệt sưc lơi lỏng, mà thừa lúc này thứ kia lại càng hung hăng chiếm đoạt vách trong nhỏ hẹp, nuốt vào toàn bộ đến lút cả cán, chỉ chừa lại mỗi cái đế cầm lòi ra ngoài.

Không biết là đã bấm xuống nút mở ở đâu, dẫn đến thứ đang nằm bên trong lập tức rung động ầm ĩ; ngay tiếp theo dương v*t đã mềm oặt rũ rượi liền phục hồi tinh thần, đứng lên thẳng tắp.

Gã ta bắt lấy dương v*t tươi sống kia, thấp giọng thì thầm ở bên tai anh:

- Sau này, không được tôi cho phép thì không được sờ nó, chỉ có thể dựa vào kɧoáı ©ảʍ của đằng sau mà bắn tinh, đương nhiên, cái này cũng phải do em tự mình đến xin tôi thì mới được.

Phương Kính quay đầu đi, đối mặt với phía phát ra tiếng nói, xen lẫn với tiếng hít thở là tiếng rêи ɾỉ khe khẽ thỉnh thoảng thoát ra khỏi cổ họng.

Hình như là gã ta đang muốn nghe được câu trả lời của anh, liền tháo quả bóng bịt miệng anh xuống. Miệng của Phương Kính vừa được thả tự do lập tức nhổ một ngụm nước miếng về phía đối phương, nghiến răng nghiến lợi chửi rủa:

- Mày đi nằm mơ đi, dù cho tao có chết đói, chết khát, chết tươi hư thối ở cái chỗ này, cũng sẽ thốt ra nửa chữ xin xỏ mày.

- Nhóc ngốc ạ, đừng có nói mấy lời hùng hổ này quá sớm, nếu đã là con người thì ai cũng đều sẽ có một giới hạn chịu đựng nhất định, nhưng một khi đã phá vỡ ranh giới này, thì dù cho tôi có bắt em làm gì đi nữa, em cũng sẽ làm theo thôi. Nên là tiếp theo em lại càng phải trải qua rất nhiều sự tra tấn khác nữa, thay vào đó em nên biết điều nghe lời tự thay đổi tính nết hung bạo lại ương bướng của mình đi, có lẽ là chờ đến khi tôi cᏂị©Ꮒ em mấy trăm ngàn lần gì đó đã đời, hoàn toàn chơi chán rồi, vào một ngày nào đó tâm tình tốt, nói không chừng lại thả em đi.

Không nhịn được mà đếm xem mấy trăm ngàn lần kia là tầm khoảng bao nhiêu ngày, đột nhiên Phương Kính tỉnh táo lại, đây đều là lời lẽ nhục mạ, biếи ŧɦái điên cuồng nói thẳng vào mặt mình, khiến anh giận dữ đến đỏ bừng cả mặt, vung vẫy tay chân kịch liệt hận giương đến hận không thể nhào đến cắn chết đối phương. Trong lúc này, biên độ rung động của thứ chôn trong cơ thể bỗng tăng nhanh; ngay lập tức vòng eo buông lơi, xụp xuống dưới; lời lẽ mằng mỏ đến bên miệng cũng hóa thành rêи ɾỉ, bị anh cắn chặt môi dưới nuốt lại vào bụng.

Lỗ sau bị đâm rút, quấy đảo đến đau rát khó chịu; mà dưới tận gốc dương v*t lại bị vật gì đó trói chặt lại, khống chế không cho bắn ra được. Nhưng đối phương vẫn còn chưa thấy thương tình mà buông tay, dùng môi lưỡi trơn ướt liếʍ mυ"ŧ từ vầng trán đến từng đầu ngón chân, đến ngay cả miệng lỗ cũng không bỏ qua, liếʍ mυ"ŧ hết thẳng một đường không chừa lại gì, đến cuối cùng còn đột nhiên chủ động ngậm lấy của quý đang cương cứng của anh.

Khoang miệng nóng ướt bao quanh lấy qυყ đầυ, ngay khi đầu lưỡi liếʍ qua lỗ tiểu khıêυ khí©h, dấy lên kɧoáı ©ảʍ không gì sánh kịp, chồng chất, nổ tung trong não bộ của Phương Kính; cơ bắp cả người đều căng chặt, mọi tri giác đang có đều tập trung dồn xuống hết cả vào dương v*t cực kì mẫn cảm và nơi giữa hai bắp đùi, cảm giác vừa thống khổ lại lẫn lộn vui sướиɠ; trào dâng từng cơn sóng tình cuồn cuộn dồn dập ập đến gần như nhấn chìm cả người anh.

Dù cho trên tinh thần vốn là ghê tởm lại khinh thường, nhưng thân thể lại tận hưởng sự sung sướиɠ về xá© ŧᏂịŧ, say đắm đến khó mà tự kiềm chế nổi; dưới tình trạng mất đi khả năng suy nghĩ, cộng thêm suốt mấy ngày liền vẫn luôn sống trong bóng tối, trong khoảnh khắc hốt hoảng, Phương Kính cảm thấy đúng là mình đang nằm mơ đi, là một cơn ác mộng đáng sợ lại dài dằn dặt, du͙© vọиɠ lại tăng vọt, không có cách nào chạy thoát khỏi cơn mộng này, giống như giấc mộng xuân kinh dị trong lều của mấy tháng trước vậy.

Ngay khoảnh khắc sắp cao trào, anh nâng hẳn vòng eo lên cao nhất có thể, đẩy dương v*t càng đâm vào, thẳng sâu vào trong khoang miệng; đằng trước bị bú ʍúŧ đến sướиɠ điên, lại bị chặn bởi thứ bên ngoài nên không thể nào phát tiết được.

Lúc này, gã ta cố ý ngẩng đầu lên, dụ dỗ khuyến khích:

- Kêu lên mấy tiếng dễ nghe, ví như chủ nhân, anh trai, chồng ơi, thì tôi sẽ để cho em bắn ra, ở trong miệng tôi.

- Mày thích uống nướ© ŧıểυ ông đây đến vậy hả…

Phương Kính sẽ không bao giờ nói lời mềm mỏng, nhưng lời lẽ thô tục chất đầy một sọt, nếu không phải là do thể lực tiêu, lại còn đang ở điểm mấu chốt sắp cao trào, anh đã có sức hỏi thăm một lượt mười tám đời tổ tổng của đối phương rồi đi.

- Ngoan.

Tiếng nói chập chùng chui vào trong màng tai, theo sau là trói buộc ở phía dưới liền tiêu tan, khoang miệng trơn mịn lại bao lấy qυყ đầυ mυ"ŧ nhẹ một ngụm, ngay lâp tức lỗ tiểu nở rộng, bắn ra liên tiếp từng luồng từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã tích tụ lâu. Phương Kính xụi lơ nằm liệt ở trên giường, không động đậy nổi một đầu ngón tay nào cả; anh còn nghe thấy tiếng nhấm nuốt lẫn sặc ho của gã ta; mà việc này vẫn chưa tính là xong xuôi, gã biếи ŧɦái này đã nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙, lại duỗi đầu lưỡi ra liếʍ mυ"ŧ từ đỉnh đến tận gốc rễ dương v*t đã mềm rũ xuống, ngậm vào toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại vào trong miệng.

Mười tám năm nay, Phương Kính đều lớn lên trong sự nâng niu, chiều chuộng. Tuy được rất nhiều người theo đuổi, nhưng mắt nhìn lại rất cao, chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kì ai, càng không hề có bất kì kinh nghiệm thực chiến nào cả, ngoại trừ việc tự mình thủ da^ʍ. Hiện giờ, lại ở ngay tại chỗ giam cầm của gã tội phạm bắt cóc biếи ŧɦái này, cũng là lần đầu tiên hưởng thụ qua tư vị đê mê khi du͙© vọиɠ xá© ŧᏂịŧ được hầu hạ sung sướиɠ. Anh vẫn còn say đắm trong dư vị cao trào, từng sợi thần kinh não bị vò loạn như đay rối, chỉ cần vừa động não suy nghĩ thì đầu lại đau nhức như đang nứt ra.

Cây dương v*t giả vẫn đang rung động ở bên trong, quấy đảo đến mức vừa đau lại vừa ngứa; anh khó chịu uốn éo vòng eo bủn rủn, cảm nhận được đối phương ngồi dậy, hình như là đang nhìn lom lom thẳng tắp vào mình.

- Ha ha, luôn chơi thứ đồ giả này, mày bị liệt dương à? Lẽ nào nên nói mày mới là đứa thích nằm dưới, thích bị người cᏂị©Ꮒ sao hả?

- Tất nhiên là thích cᏂị©Ꮒ em, chỉ là ‘tên nhóc’ của anh trai em quá lớn, sợ là c̠úc̠ Ꮒσα non tơ của bé cưng không chịu nổi thôi, cho nên nửa tháng này cần tập cho nó nở rộng, nới lỏng ra trước đã, chờ đến ngày sinh nhật mười tám tuổi của em thì lại làm thật.

Phương Kính suýt nữa nôn ói rồi, mở miệng liền chửi rủa không dứt;gã ta cũng không nổi giận, tắt đi chức năng rung động, đứng dậy xuống giường, nhấc chân bước đi không phát ra tiếng động nào lẳng lặng đi ra ngoài.

Trong ví tiền anh thường mang theo người có căn cước công dân, cho nên biết sinh nhật anh cũng không có gì lạ; mà gã ta vừa có thể là ngươi quen, lại cũng có khả năng chỉ là một tên biếи ŧɦái vô tình đúng lúc theo dõi phải mình mà thôi.

Lúc đầu, anh khẳng định một ngàn phần ngàn: gã ta là Lục Lăng. Nhưng theo thời gian dần trôi, anh lại có chút không tin tưởng phán đoán trước đó nữa. Dù sao thân phận của Lục Lăng vẫn chỉ là một học sinh trung học mọt sách học giỏi mà thôi, còn phải lo chăm chỉ học hành, làm sao lại có đủ thời gian và tinh lực để quấn quýt lấy mình không tha thế này chứ?

Hơn nữa cậu ta có giọng nói rất riêng, trên cổ tay còn không hề có bất kì vết sẹo nhỏ nào, mọi đặc điểm đều không hề trùng khớp chút nào với gã tội phạm đang giam cầm và cưỡng bức anh cả.

Nếu sự thật là anh đã rơi vào tay của một tên biếи ŧɦái, cưỡиɠ ɧϊếp, gϊếŧ người, thích bắt cóc đàn ông về chuyên hϊếp trước gϊếŧ sau, chặt xác giấu đi, mà mình cứ ngồi chờ chết như thế này, thì chẳng phải đến cuối cùng không còn sót lại chút tro cốt nào đi.

Hiện tại đang bị giam cầm kín bưng đến một giọt nước cũng không nhiễu vào được nữa là, huống chi thể lực đối phương cũng không yếu, không thể mạnh tay chống cự tới được, chỉ có thể dùng trí để thắng.

Sau khi đã tự làm công tác tư tưởng trong đầu một lúc lâu, không thể không quay về hiện thực, anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, tứ chi mở rộng bị cột vào bốn góc giường, cây dương v*t giả vẫn còn chôn rất sâu ở bên trong, hai cái kẹp bấm lấy hai đầu v* vẫn chưa được gỡ xuống; tuy nhiệt độ phòng vẫn ấm áp, nhưn bụng dưới giao với nơi giữa hai bắp đùi vẫn cảm thấy lạnh buốt.

- Này, chết ở đâu rồi hả?

Phương Kính bực bội giãy giụa tứ chi, dây xích kim loại phát ra tiếng va chạm chói tai,

- Tao muốn đi vệ sinh, nếu không thì sẽ ở ngay tại trên giường xả ra——

- Em cứ thử xem.

Trong phòng, thình lình vang lên tiếng nói dọa cho Phương Kính giật bắn người. Lúc này, mới nghe thấy tiếng đóng cửa loáng thoáng, theo sau là hương thơm thức ăn, ngay tiếp theo là tiếng sôi ‘ùng ục’ ở trong bụng chầm rãi kêu réo.

Gã ta nâng cổ anh lên lót xuống một cái gối. Chiếc muỗng múc đầy cháo đưa đến bên miệng, Phương Kính cũng không hề khách sáo, lần theo hương thơm há miệng liền cắn xuống, hàm răng va phải thành muỗng sứ cứng cáp vang lên một tiếng ‘cụp’. Anh đờ đẫn nuốt xuống, lại là cháo thịt bằm rau củ với trứng bắc thảo mua ở bên ngoài về, thơm phức nhưng ăn không ngon, chỉ đành ép mình nuốt vào no bụng đến tám phần.

Phương Kính đã hồi lại sức lực, quay đầu tránh đi cái muỗng đưa lên miệng mình, kháng nghị nói:

- Lúc nào mới cởi ra cho tao, nằm đến tê cả người rồi.

Đối phương buông tô cháo xuống:

- Vậy phải xem biểu hiện của em.

- Rốt cuộc thì mày muốn sao đây hả?

Phương Kính thầm mặc niệm trong lòng là phải co được dãn được, nén giận hỏi thử.

- Rất đơn giản.

Gã ta từ tốn nói.

Chú thích:
    - Một quả bóng dẻo1 : là quả bóng bịt miệng – một loại đồ chơi tìиɧ ɖu͙©.

    Lưới - Chương 5