Chương 3.1: Mâu thuẫn

Người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, dĩ vãng đều nghe qua tin đồn là trùm trường Tần Liệt có mâu thuẫn với nữ thần Thẩm Thiều Thiều ở lớp 1, hiện tại xem ra là thật?

Tần Liệt rất ghét cảm giác bị người ta vây xem như khỉ này, cậu khẽ ngước mắt lên, trong mắt ẩn chứa sự thù địch lập tức dọa lui đám người xem trò vui ở xung quanh.

Ngoại trừ mấy người Triệu Tập đứng ở một bên, cũng không ai nhìn chằm chằm nữa, Tần Liệt lại ngước mắt về người nào đó đang không nói lời nào đứng ở bên cạnh mình.

Thấy cô không phản ứng, dứt khoát đưa tay đoạt lấy sổ ghi chép của cô.

“Thế nào? Lại không nỡ nhớ tôi? Vậy tôi tự làm.”

Triệu Tập nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã phủ một lớp băng sương của Thẩm Thiều Thiều, đi lên kéo cánh tay Tần Liệt, “anh Liệt, đừng nha......”

Mỗi tuần đều tới đây một lần, nhàm chán hay sao, sao lại luôn bắt nạt một người như vậy chứ.

Tần Liệt rút cánh tay ra khỏi tay hắn, nói với giọng điệu không tốt lắm và mở bàn tay về phía hắn, "Bút.”

Tầm mắt Triệu Tập xoay chuyển giữa hai người, cuối cùng vẫn thua bởi một ánh mắt uy hϊếp của Tần Liệt, lấy từ trong cặp sách ra một cây bút đưa tới.

Tần Liệt nhận lấy bút, cầm quyển sổ xem xét, mỗi trang trong quyển sổ nhìn qua đều trắng bóng, nhưng đều có chữ viết.

Tần Liệt.

Tất cả đều là Tần Liệt.

Những nét chữ như rồng bay phượng múa hiện lên trang giấy trắng như tuyết, trông mạnh mẽ và ngông cuồng.

Tên của cậu từ trước đến nay sẽ không xuất hiện trên sổ ghi chép, không ai dám chạm vào của cậu để nhận lại sự xúi quẩy cả, cho dù ngày nào đó tâm trạng của cậu tốt muốn mặc quần áσ ɭóŧ đến lớp, học sinh trực ban cũng chỉ có thể làm một người mù không nhìn thấy gì để cho hắn vào cổng trường.

Chỉ có một trường hợp có thể làm cho tên của cậu xuất hiện trong sổ ghi chép đó chính là Thẩm Thiều Thiều là học sinh trực ban, tên là hắn tự nguyện viết.

Tần Liệt cong khóe môi, khuôn mặt lạnh lùng cả buổi sáng cuối cùng cũng nở một nụ cười chân thật ở trên mặt.

Viết tên cho tuần này xong, Tần Liệt trả lại bản sổ ghi chép cho Thẩm Thiều Thiều.

Cô bình tĩnh nhận lấy, ngẩng đầu nhìn cậu.

“Tuần sau cậu còn đến không?”

Giọng nói của cô gái trong veo, giống như băng tuyết mới tan, xen lẫn một chút lụng lùng và mát mẻ.

“Đến.” Tần Liệt nhướng mày, có chút kinh ngạc vì cô không trầm mặc như thường ngày, hôm nay lại nói chuyện với cậu.

Thẩm Thiều Thiều gật đầu.

Ngay sau đó, quyển sổ ghi chép trong tay vẽ ra một đường cong duyên dáng trên không trung, thẳng tắp rơi vào trong thùng rác, phát ra tiếng một “Bùm” mạnh.

“Tôi không tới.” Thẩm Thiều Thiều nhàn nhạt bỏ lại một câu sau đó không quay đầu mà đi về phía tòa nhà dạy học.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, mấy người Triệu Tập hai mặt nhìn nhau sau khi hết thất thần, miễn cưỡng ngăn chặn được điều tồi tệ vừa ra.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, đánh thức một đám người lén lút theo dõi tình hình bên này.

Nhìn đám người lui ra, Triệu Tập kiên trì kéo Tần Liệt với sắc mặt cực kỳ khó coi đi.

“Đi thôi anh Liệt?”