Chương 2.2: Không có văn hóa

“Chậc, anh Liệt?” Triệu Tập liếc mắt một cái liền thấy được học sinh trực nhật hôm nay, duyên dáng đứng ở nơi đó giống như một đóa bạch liên trắng không dính bụi trần…

Tuy rằng hiện tại từ bạch liên này đã biến thành một nghĩa xấu, nhưng con mẹ nó, Trầm Thiều Thiều thật sự giống một đóa hoa sen mềm mại, dịu dàng nha!

Cô đứng ở đằng kia, cái gì cũng không cần làm, còn làm cho hoàn cảnh chung quanh thấp đi mấy bậc, không xứng với cô - người không nhiễm bụi trần.

Tần Liệt nhận thấy Triệu Tập nháy mắt ra hiệu, khẽ cười một tiếng, lười nhác bước về phía thiếu nữ ngay cả nhìn cũng lười liếc hắn một cái.

Toàn thân cậu, ngoại trừ tóc vừa mới cắt ngắn phù hợp với nội quy “Trước không thể che mặt, bên không thể che lỗ tai” của trường học quy định về tóc của nam sinh, còn lại chỗ nào cũng là vi phạm với nội quy trường học.

Thân trên mặc một chiếc áo phông màu đen của mình, thân dưới ngược lại lại mặc quần đồng phục, nhưng có thể là ngại nóng, ống quần được vén lên thật cao, mắt cá chân gầy gò lộ ra, trên chân là đôi giày thể thao được vẽ nguệch ngoạc vô cùng lộn xộn, túi quần mỏng manh bị đẩy lên thành một hình dạng vuông vắn, như sợ người khác không biết hắn đang cất bao thuốc lá, cả người đều tản ra một loại khí chất “Ông đây rất trâu bò”.

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, cho đến khi chỉ còn lại khoảng cách một bàn tay.

Lông mi đen kịt của thiếu nữ run rẩy, cuối cùng đưa ánh mắt nhìn về phía người trước mắt, không đến ba giây, lại bình tĩnh dời tầm mắt.

Lại là cậu ta.

Mỗi tuần đều đúng giờ đến làm phiền mình.

Đúng, rất phiền.

Tần Liệt chỉ nhìn cô một giây, cũng cảm thấy trong lòng tức giận.

Trong đôi mắt đen xinh đẹp kia, trống rỗng, dường như không có gì có thể lọt vào mắt cô, đương nhiên, cũng bao gồm cả cậu.

Thẩm Thiều Thiều thấy cậu không có ý nhường đường, sắc mặt không thay đổi bước sang bên phải một bước, chuyển ra khỏi sự bao phủ của cậu.

Cậu quá cao, đứng ở trước mặt cô như một cái bóng đen kịt một mảnh, chỉ cần cậu nhẹ nhàng khom lưng một cái, là có thể đem toàn bộ người cô vây lại.

Loại cảm giác này cô không thích, từ trước đến nay cô không thích quá thân mật với người khác.

Thẩm Thiều Thiều nhìn đồng hồ đeo tay một chút, còn có mười phút nữa mới tới giờ vào lớp, cậu ta muốn đứng ở chỗ này thì cứ đứng đi.

Tần Liệt nhìn nhất cử nhất động của cô, nhếch khóe môi, nhìn qua giống như là có chút ý cười, nhưng ánh mắt đen kịt kia, nhìn thế nào cũng thấy rất đáng sợ.

“Tôi vi phạm nội quy trường học, Thẩm Âm Âm.” Cậu nghiêng người, dùng đầu lưỡi chống vào má, cúi đầu ghé sát vào cô, giọng nói có chút khàn khàn.

Ngón tay Thẩm Thiều Thiều cầm sổ ghi chép siết chặt, l*иg ngực phập phồng hơi lớn một chút, nhưng vẫn không trả lời.

Còn tám phút nữa.

Tần Liệt quan sát mỗi một phản ứng của cô vào đáy mắt, khi nhìn thấy đường cong xinh đẹp đang nhấp nhô trên ngực cô, trong mắt hiện lên ý cười thật tươi.

Biểu cảm trên mặt Triệu Tập ở bên cạnh quả thực là không thể dùng lời để diễn tả được.

Đây, đây không phải là đùa giỡn chơi lưu manh sao?

Còn không có văn hóa như vậy!

Tên của nữ thần ở trường trung học phổ thông số 1 ở Cao Lĩnh ai mà chả biết là Thẩm Thiều Thiều chứ? Thu hút sự chú ý của người ta cũng không nên dùng biện pháp như vậy nha.