Chương 2.1: Cuồng ngạo

Mùa hè ở đế đô luôn tới rất sớm, vừa mới giữa tháng năm, học sinh trường trung học phổ thông số 1 đã nhao nhao thay đồng phục mùa hè. Gió nhẹ thổi lên, trong trường tràn đầy mùi hormone rục rịch.

Đáng tiếc mỗi sáng sớm trước cổng trường đều có cán bộ học sinh thay phiên nhau trực ban, rõ ràng đều là bạn cùng lứa tuổi, thế nhưng những học sinh trực ban này hết lần này tới lần khác đều có một loại kiêu ngạo “Tôi cao hơn cậu một bậc” không thể giải thích được.

Bọn họ không lý giải được vì sao nam sinh thích mở rộng cổ áo ra, cũng không thể hiểu nổi phong cách thích lộ đùi của nữ sinh, tất cả đều mở to mắt nhìn chằm chằm từng người một mỗi khi bước vào cổng trường, chỉ cần có một học sinh có một chỗ nào đó có một chút không hợp với quy định của trường, lập tức ghi tên vào sổ ghi chép trực ban.

Vì để có thể thông qua loại kiểm tra đo lường có thể so sánh với máy chụp X-quang này, các nam sinh không thể không mặc áo sơ mi trắng quần đen ngay ngắn, cài cúc áo quy củ, cài lên tận cúc trên cùng, còn các nữ sinh thì chột dạ kéo thấp váy học sinh đã trộm đi sửa ngắn xuống, sơn móng tay trong suốt trên móng tay vào giờ phút này cũng hy vọng nó đừng lóe sáng như vậy.

Sợ bị học sinh trực ban ở cổng ghi vào danh sách, nếu không kết cục chính là bị giáo viên chủ nhiệm đọc tên dưới quốc kỳ, còn phải viết một bài kiểm điểm năm nghìn chữ, nghiêm trọng còn bị trừ điểm.

Dù sao học sinh trực ban thường thường đều là những học sinh ưu tú, con cưng bảo bối của thầy cô giáo, những học sinh bình thường bị làm khó dễ cũng chỉ có thể yên lặng nuốt xuống cơn tức này, phải nhịn.

Nhưng hôm nay có thể không khẩn trương như vậy, bởi vì học sinh trực ban hôm nay là Thẩm Thiều Thiều.

Một thiếu nữ có đầu tóc đen giống như tơ lụa màu đen thượng hạng, loé sáng tuyệt đẹp dưới ánh mặt trời sáng sớm, làn da trắng như tuyết, các đường nét trên khuôn mặt thanh tú, ngay cả mặc trên thân là đồng phục học sinh bình thường cũng có thể bị cô mặc trông rất đẹp mắt.

Cô im lặng đứng ở cổng trường, vẻ mặt lạnh lùng, một đôi mắt đen trầm tĩnh nhìn từng nhóm học sinh đi vào, nhìn như rất chuyên chú, nhưng đáy mắt lại trống rỗng.

So với những học sinh trực ban khác có thể ghi xuống vài trang đầy tên trong một buổi sáng, thì sổ ghi chép của cô bình thường đều là một mảnh trắng như tuyết.

Nhưng cũng không phải không có ngoại lệ.

Tiếng xe máy gầm rú inh ỏi vang lên từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại ở trước cổng trường.

Mấy nữ sinh đã đi về phía trước vài bước đột nhiên ngừng lại, cậu đẩy tôi tôi đẩy cậu, đều ngầm hiểu mà đỏ mặt, cười bẽn lẽn nhìn về phía cổng trường, trong mắt hàm chứa chờ mong.

Một đám thiếu niên mặc đồng phục học sinh hi hi ha ha đùa giỡn đi vào.

Thiếu niên đi ở trên cùng có một khuôn mặt tuấn mỹ sắc bén, giữa lông mày anh tuấn có một vết sẹo nhợt nhạt, thẳng từ lông mày bên trái xuyên tới phía dưới mắt phải, nhưng vết sẹo này chẳng những không có làm hỏng dung mạo của hắn, mà còn tô điểm thêm cho hắn thêm vài phần cuồng ngạo ngang ngạnh.