Chương 9.2: Đã lâu không khóc

Âm thanh lanh lảnh của đồng hồ báo thức đánh thức cô từ trong giấc mơ tỉnh lại, Thẩm Thiều Thiều đột nhiên mở hai mắt, trong cơ ác mộng thở không nổi cảm thấy như sắp chết đến nơi, ánh mắt trời lúc sáng sớm xuyên thấu qua rèm cửa chiếu vào trong, sưởi ấm.

Cô ngẩn người nhìn chằm chằm ánh nắng bên ngoài một lúc, chầm chậm phục hồi lại tinh thần, lúc này mới phát hiện khuôn mặt lành lạnh, áo gối ẩm ướt một mảng.

Cô không thể nhớ bao lâu rồi mình đã không khóc, cô cho rằng tất cả nước mắt của bản thân đã muốn khô lại lúc lúc còn nhỏ, xem ra không phải, cho dù kí ức lúc nhỏ bị cô cố tình quên đi, không suy nghĩ đến, cũng sẽ trở thành cơn ác mộng quấy rầy cô không ngừng nghỉ.

Cô bình tĩnh mà đứng dậy rời khỏi giường, thay đổi áo gối, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt.

Trong gương là cô gái nhỏ mặc trên người dường như là lông của con quạ, màu da trắng như tuyết, đôi mắt đỏ sưng tấy càng thêm nổi bật.

Thẩm Thiều Thiều nhíu nhíu mày, lấy phấn che khuyết điểm dặm xung quanh mắt thật kỹ lưỡng, mãi đến khi nhìn qua không có điểm khác thường mới dừng tay.

Thẩm Thiều Thiều hoàn thành xong, thay quần áo, ra ngoài đi học.

*

Buổi sáng trang điểm tốn chút thời gian, lúc vào lớp, các bạn học phần lớn đều đã đến đầy đủ.

Sau khi ngồi vào chỗ, Thẩm Thiều Thiều cảm nhận được từng cơn đau dạ dày ập đến, mới bất giác mà nghĩ đến bản thân vào sáng hôm nay không có ăn sáng.

Quên rồi. Cô nhợt nhạt cau mày, đưa tay hướng về phía trên bàn lấy sách, đầu ngón tay thế mà đυ.ng phải một đồ vật xa lạ.

Hình như là một cái túi?

Mang theo chút nghi hoặc, cô cúi đầu xuống bàn nhìn qua, đúng là đựng đầy đồ ăn vặt.

Trước khi cô đến đã có người để thứ này trên bàn học của cô, ví dụ như thư tình, đồ ăn vặt, trái cây,... đã là thứ không rõ là người nào đem đến, cách xử lí của cô là ném.

Sau đó, trên bàn học của cô cách một khoảng thời gian rất dài đều sạch sẽ, nhưng mà bây giờ?

Đoán chừng là người nào đó đã trở về.

Cô mở di động ra, đúng như dự đoán, tin nhắn gần đây nhất đến từ Vưu Thị Họa “ Ha ha, tớ đến giám sát cậu ăn sáng~”

Thẩm Thiều Thiều nhếch môi, con mắt hằng năm tuyết rơi cũng mang theo chút nhiệt độ ấm áp.

Thành tích học của Vưu Thị Họa không tính là tốt, ở top năm, bọn họ là bạn học trung học, tính cách hai người hoàn toàn trái ngược nhau, cố tình chung sống lại hòa hợp vô cùng.

Vào thời gian trước cô ở trường học ngẩn ngơ buồn phiền, trực tiếp làm cho chú Vưu đến trường giúp cô xin phép nghỉ bệnh ra nước ngoài đi chơi, hai ngày này vừa mới trở về.