Chương 9.1: Bị người mẹ điên bóp cổ

Lúc Thẩm Thiều Thiều bắt xe trở về nhà trọ trời đã sớm tối rồi, cô mơ hồ cảm nhận được cơn đau dạ dày, kéo cánh cửa tủ lạnh.

Tủ lạnh trống trơn sạch sẽ, không có đồ vật gì, thật vất vả ở trong góc cô mời tìm thấy một cái bánh ngọt nhỏ.

Thời hạn có chút lâu, cũng ngọt cũng không còn mới, Thẩm Thiều Thiều cũng không quan tâm nhiều như vậy, cắn hai ba cái vào miệng, uống cùng nước lạnh nuốt xuống, rửa mặt xong liền đi ngủ.

Có thể là buổi tối mấy ngày gần đây buồn bực đều phát tiết ra ngoài, cô rất nhanh đi vào giấc ngủ.

Cô thấy được bản thân mình trước đây.

Tiểu Thiều Thiều mặc váy công chúa trắng xinh đẹp, cười cười đẩy cửa chạy nhào vào trong lòng ngực người đàn ông trẻ, người đàn ông ôm lấy cô, vẻ mặt anh tuấn tràn đầy tươi cười sủng nịnh, người phụ nữ xinh đẹp mặc tạp dề bưng đồ ăn đến bàn, mỉm cười nhìn bọn họ vẫy tay, để cho bọn họ đến bàn ăn cơm.

Phân cảnh vừa chuyển, Thẩm Thiều Thiều nhìn thấy bản thân nho nhỏ đứng ở cửa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bất lực và nước mắt, trong phòng ngủ một nam một nữ trẻ tuổi đang cãi vã kịch liệt, không ai chú ý đến cô ở ngoài cửa, cuối cùng người phụ nữ bị bệnh tâm thần bụm mắt đứng lên, người đàn ông không kiên nhẫn đi hướng về của, thản nhiên liếc mắt qua khuôn mặt khóc tới đáng thương một cái của cô, bước chân không ngừng đi ra ngoài.

Phân cảnh lại thay đổi, góc nhìn vẫn là lúc cô còn nhỏ, trước mặt là một cánh cửa thật lớn, cửa không có đóng chặt, nhìn xuyên qua khe hở có thể nhìn được cái giường lớn bên trong phòng ngủ xảy ra chuyện gì, một đôi nam nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở trên giường quấn lấy nhau, thân thể trắng nõn không ngừng nhấp nhô, hạ xuống, âm thanh da^ʍ mị nho nhỏ ở bên tai cô như nổ tung, khuôn mặt người đàn ông quen thuộc như vậy, khuôn mặt người phụ nữ rất xa lạ...

Cảnh tượng lúc sau trở nên vỡ tan mà hỗn loạn.

Cô nhìn thấy người mẹ xinh đẹp tinh xảo càng ngày càng điên loạn, đầu tóc bù xù, lúc vui lúc buồn bất thường, luôn đập bể những đồ vật ở trong nhà, một mảnh hỗn độn, mấy người hầu vất vả lắm mới có thể kiềm chế được cơn phát điên của cô, mọi người luống cuống tay chân gọi bác sĩ gia đình, tiêm cho cô một mũi an thần lúc sau mới có thể im lặng.

Ba thương xuyên mang theo nhiều người phụ nữ trẻ về nhà, ở trên chiếc giường to lớn trong phòng ngủ làm chuyện mà cô xem không hiểu, cũng không kiêng dè cô, cùng lắm là chờ cô khóc đến phát chán rồi đóng cửa lại, để cô ở ngoài cửa, cô khóc đi tìm mẹ, nhưng mà mẹ vẫn thường xuyên đang ngủ, cô gọi như thế nào cũng không dậy...

Về sau, ba sẽ không trở về, mẹ cũng không nhận ra cô, thỉnh thoảng nhìn cô còn có thể đem cô đẩy ngã trên mặt đất tay đấm chân đạp, mỗi lần đều chất vấn cô tại sao không phải là con trai.

Hình ảnh cuối cùng, là mẹ gắt gao bóp chặt cổ cô, một bên khóc một bên cười, trong chốc lát nói nhỏ thầm thì, trong chốc lát lại điên cuồng gào thét...

Cô bị bóp cổ đến không thở nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tất cả các giác quan đều dần mất cảm giác, trước mặt từng đợt màu đen, đến cuối cùng đã muốn tối đen như mực...

“ Reng—”